Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 194



Cô nhi viện mà Lục Bạch ở, lúc ấy là cô nhi viện tư nhân rất có danh tiếng ở thành phố B.

Bởi vì cô nhi trong cô nhi viện này có rất nhiều người đều là có bệnh tật bẩm sinh mới bị vứt bỏ.

Mà vị viện trưởng của cô nhi viện, lại vì những đứa trẻ đó, bán đi gia sản của cải đổi lấy tiền mặt duy trì sinh kế của sở cô nhi viện này. Vì chữa bệnh cho những đứa trẻ có khuyết tật về thân thể đó mà tìm thầy trị bệnh.

Ở trong nghèo khó như vậy, lão viện trưởng dùng sự ôn nhu cùng tình yêu lớn nhất của chính mình để quan tâm và chăm lo cho đám nhỏ. Thời điểm sau đó được đưa lên tin tức, rất nhiều người đều bởi vì những sự tích cảm động đó mà rơi nước mắt. Cảm thán sự ôn nhu cùng tình thương của lão viện trưởng.

Mà cô nhi viện này cũng bởi vậy mà được càng nhiều người hảo tâm cùng cứu trợ xã hội biết tới, trở thành cô nhi viện dễ dàng nhận được sự quyên tặng của nhân sĩ xã hội nhất thành phố B.

Ngắn ngủi mười mấy năm, cô nhi viện này liền từ trong nghèo khó giãy giụa thoát ra ngoài. Mà nhóm cô nhi đầu tiên cũng thuật lợi rời khỏi cô nhi viện, ở trong xã hội có vị trí sinh tồn của chính mình, thậm chí không ít người còn thành công mà thành lập công ty của chính mình.

Bọn họ cùng những cô nhi khác không giống nhau, bởi vì được ở trong tình thương của lão viện trưởng mà lớn lên, bọn họ đều có năng lực yêu thương người khác, cũng có thể quý trọng tình yêu con người.

Bởi vậy, sự ưu tú của bọn họ khiến cho không ít người sinh ra một loại ảo giác, cái cô nhi viện này cũng không phải cô nhi viện chân chính, mà là một gia đình có đông đảo thành viên.

Nhưng trên thực tế thì sao?

Nơi này bất quá là một vùng đất dành cho nhóm cô nhi tàn tật, địa ngục chôn vùi nhóm cô nhi mà thôi.

Dù sao, mặc kệ thu được bao nhiêu tình thương cùng tiền quyên góp đến từ nhóm nhân sĩ xã hội, bản thân cô nhi viện vẫn không có phương pháp thu lợi nhuận gì.

Đặc biệt là sau khi lão viện trưởng chết, con ông ấy tiếp nhận cô nhi viện, càng là trạng thái hoàn toàn sụp đổ.

Chặt đầu cá, vá đầu tôm*, còn không ngừng chữa bệnh cho những đứa trẻ đó.

(*) Chặt đầu cá, vá đầu tôm: Ám chỉ sự thiếu thốn, cơ cực phải lấy chỗ này bù chỗ kia như là kiểu chắp vá nhưng nó không vừa vặn nên sẽ phải sai sót rất nhiều.

Vì thế, chỉ cần có một miếng thịt, cũng nên cấp cho những cô nhi đang bị bệnh suy yếu. Chỉ cần có một kiện quần áo ấm áp, cũng nên ưu tiên những cô nhi đang bệnh sợ lạnh đó. Chỉ cần có món đồ chơi giống nhau, cũng nên đưa cho những cô nhi bệnh nặng hằng năm nằm trên giường không thể nhìn thấy mặt trời.

Còn về những đứa trẻ đầy đủ khác trong cô nhi viện, lại vẫn luôn bị xem nhẹ, thậm chí là bị ngược đãi.

Mà càng đáng sợ hơn, vẫn là sự cực đoan của con trai lão viện trưởng.

Đúng thật lão viện trưởng là người tốt. Nhưng ông ấy từ nhỏ bởi vì cứu trợ cô nhi mà luôn xem nhẹ con trai ruột của mình, làm tính cách của đứa nhỏ này trở nên càng ngày càng âm trầm. Hắn thậm chí còn có một loại quan niệm vặn vẹo, bề ngoài thoạt nhìn càng đáng thương, mới càng đáng giá sống sót.

Mà loại cường tráng này của hắn thường bị xem nhẹ. Tựa như khi còn nhỏ, hắn mặc đồng phục cũ nát đi ở trong trường học, bị một đám người cười nhạo là bần cùng.

Nhưng cha của hắn lại mua đồng phục mới tinh cho đám cô nhi, để bọn họ ở trong trường học sẽ không phải chịu bất cứ ánh mắt khác thường gì từ người khác.

Cho nên, con trai của lão viện trưởng, ở hàng năm mưa dầm thấm đất, lửa giận trong lòng dần dần cũng không giảm, chuyển biến thành bệnh trạng.

Đối với những cô nhi tàn tật, hắn chữa bệnh cho bọn nó rồi lại không cho bọn nó lập tức chữa khỏi. Cho dù trong đó có một số ít có thể không cần hàng năm phải nằm trên giường nhưng hắn vẫn như cũ muốn dựa vào việc giảm bớt lượng thuốc làm cho bọn nó duy trì tư thái bi thảm này.

"Sợ cái gì? Nơi này chính là nhà của các con, viện trưởng ba ba sẽ luôn luôn chiếu cố thật tốt cho các con!"

"Ta đều không sợ phải hầu hạ các con, các con cũng không cần lo lắng, ta sẽ chiếu cố thật tốt cả đời của các con."

"Tiền không là vấn đề, những đứa nhãi ranh còn đủ chân đủ tay đó sẽ đi kiếm tiền. Các con chỉ cần tin tưởng vào ta là tốt rồi!"

Ở trước mặt nhóm cô nhi tàn tật càng ôn nhu, thì hắn ở trước mặt nhóm cô nhi lành lặn Lục Bạch liền càng thêm khủng bố.

"Làm không xong thì cũng đừng ăn cơm!"

"Cả ngày đến một ngàn cái hộp cũng đều xếp không xong, loại phế vật như mày còn có ý nghĩa tồn tại gì?"

"Đủ chân đủ tay, tứ chi lành lặn còn có thể bị cha mẹ vứt bỏ, bọn mày có tư cách gì cầu xin sự thương xót?"

"Sinh ra chính là rác rưởi, ai cũng sẽ không thật sự đối xử tốt với bọn mày!"

Đám người Lục Bạch năm đó, mới chỉ là những đứa nhỏ sáu bảy tuổi, thứ nhìn thấy bất quá chỉ là bầu trời u ám bị tường rào vây quanh trong viện của cô nhi viện.

Ngẫu nhiên có một hai cánh chim bay qua cũng đều có thể trở thành cảnh đẹp khiến cho bọn họ nhớ thương hồi lâu.

Mà tam quan ban đầu của Lục Bạch, chính là ở chỗ này hình thành.

Điều thứ nhất mà cậu đánh giá chính mình, chính là sẽ không có người yêu thương mình, mình không đáng để bất cứ người nào thiên vị.

Thẳng đến một ngày, lần đầu tiên cậu dao động là đến từ cái ôm của Lục Hoàn, nhưng cái ôm kia cùng lọ thuốc bị quăng vỡ đó, lại chính là đòn hiểm trong lòng con trai viện trưởng, đánh thật sâu vào trong trí nhớ.

Khi Lục Hoàn thấy Lục Bạch, vết thương trên người cậu là do viện trưởng đánh một ngày trước.

Bởi vì Lục Bạch sinh bệnh, cho nên không có hoàn thành được nhiệm vụ mà viện trưởng bố trí xuống dưới, vì vậy cậu bị đè lại, dùng thước dạy học hung hăng mà đánh cho một trận.

Không chỉ ở bả vai cùng ngực, càng bị thương nhiều hơn còn ở phía sau lưng.

Ở địa phương Lục Hoàn không nhìn thấy, quần áo bởi vì vết máu khô cạn chuyển đen mà chặt chẽ dính vào da thịt phía sau lưng. Mỗi một lần hít thở đều sẽ đau đớn liên lụy đến tận xương.

Nhưng mà Lục Bạch lại không thèm để ý, bởi vì mỗi lần ai bị đánh, sau khi chảy ra máu, con trai lão viện trưởng đều sẽ cho người đó dùng thời gian một buổi sáng để nghỉ ngơi.

Đau đớn cậu đã sớm thành thói quen, bởi vậy, có thể lợi dụng chút đau đớn đó để đổi lấy một chút thời gian riêng tư, cái này đối với Tiểu Lục Bạch sáu tuổi mà nói, là lựa chọn duy nhất là cậu có thể làm chủ.

Mặc dù đối với những đồng bọn khác mà nói, sự lựa chọn này của Lục Bạch thật là quá ngu ngốc.

Nhưng Lục Bạch cảm thấy rất đáng giá. Bởi vì cậu thích thời điểm ánh mặt trời chiếu ấm áp vào người, thậm chí cảm thấy, nếu có thể chạm tới được vầng thái dương kia, vậy đó nhất định là một chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.

Lục Bạch sáu tuổi, còn chưa có vỡ lòng, hoàn toàn không biết mặt trời kia là một quả cầu lửa, là nơi con người không cách nào có thể sinh tồn. Người nói cho cậu biết điều đơn giản này, là Lục Hoàn ngay lúc đó.

Đây là lần đầu tiên Lục Bạch tiếp xúc với người bên ngoài cô nhi viện, cũng là lần đầu tiên Lục Bạch nhìn thấy, một đứa bé lành lặn thế nhưng có thể ngăn nắp gọn gàng như vậy.

Đúng vậy, đối với Lục Bạch mà nói, một Lục Hoàn đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt cậu, ngăn trở ánh mặt trời mà cậu tha thiết ước mơ, lại là sự tồn tại so với ánh mặt trời còn muốn lóa mắt và ấm áp hơn.

Tiểu Lục Hoàn lúc đó tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất có kiên nhẫn, cũng bao dung. Anh bồi ở bên cạnh Lục Bạch, chơi cùng cậu hai tiếng đồng hồ.

Anh lấy ra tập trang trong chiếc cặp nhỏ mà mình đeo trên lưng, đọc cho Lục Bạch nghe về câu chuyện xưa của một nàng công chúa nhỏ.

"Hay quá." Đây là lần đầu tiên Lục Bạch nghe chuyện xưa, trong mắt cậu tràn đầy vẻ hâm mộ. Bởi vì cô gái bên trong cũng giống cậu ở trong cô nhi viện, lại không phải bị vứt bỏ một cách ác ý. Cho dù cha của cô đã qua đời, cũng vẫn luôn ôn nhu yêu thương cô. Rồi sau đó cô càng là khổ tận cam lai,được người chú yêu quý mình cứu ra, sống cuộc đời giống như một nàng công chúa chân chính.

Lục Bạch tham luyến nhìn kết cục của chuyện xưa, cậu không biết quá nhiều chữ, nhưng lại đem hình dạng của hai chữ "hạnh phúc" chặt chẽ mà ghi tạc trong lòng.

Lục Hoàn nhìn Lục Bạch bên người, trong lòng mềm muốn chết, suy nghĩ đầu tiên chính là, em trai này thật sự quá ngoan quá đáng yêu, muốn đem em ấy ôm về nhà, cẩn thận mà sủng ái em, để em cũng trở thành một tiểu công chúa được hạnh phúc vây quanh như trong câu chuyện đồng thoại kia.

Nhưng mà Lục Hoàn lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, không thể tự mình làm chủ loại chuyện như này, chỉ có thể trước tiên đem suy nghĩ này giấu ở trong lòng, sau đó chờ tất cả xác định chắc chắn rồi sẽ nói cho Lục Bạch nghe tin tức tốt này.

Lục Hoàn ở trong cô nhi viện suốt một buổi sáng, thời điểm ăn cơm giữa trưa anh mới theo quản gia rời đi.

Lục Bạch đi theo phía sau anh, vô cùng luyến tiếc. Lục Hoàn không thể khống chế được, ôm lấy Lục Bạch.

Sau đó đem một viên kẹo sữa đút vào trong miệng Lục Bạch "Chờ anh lần sau tới tìm em chơi."

Sự ngọt ngào trong miệng là mỹ vị chưa từng được nhấm nháp qua, đôi mắt của Lục Bạch sáng lên, cậu cọ cọ cổ áo của Lục Hoàn, lớn tiếng nói "Anh, em chờ anh!"

Đáng tiếc, cậu cuối cùng chờ tới cũng không phải là vòng tay ôn nhu của Lục Hoàn, mà là roi của viện trưởng, còn có trận đánh càng thêm khắc nghiệt.

Bởi vì Lục Hoàn sau khi về nhà, gọi người tặng một lọ thuốc mỡ trị ngoại thường tới, đích danh phải đưa cho Lục Bạch.

Con trai của lão viện trưởng lại hiểu lầm là Lục Bạch cáo trạng với Lục Hoàn, bởi vậy vào ban đêm, hắn lấy lý do Lục Bạch phản bội cô nhi viện mà hung hăng trừng phạt Lục Bạch.

Trên người cậu vốn dĩ cũng đã có thương tích đầy mình, lần đánh đập này khiến cho thân thể nhỏ yếu của Lục Bạch càng thêm thảm thương tàn tạ.

Nhưng cố tình, đã thống khố như vậy nhưng Lục Bạch lại như thế nào cũng đều không chết được. Thậm chí ngay cả hôn mê cậu cũng đều không có.

"Nhìn xem! Da dày chính là như vậy, ngay cả Diêm Vương cũng ghét bỏ một kẻ xấu xí lười biếng không ai muốn như mày!"

Ý thức cuối cùng của Lục Bạch liền dừng lại ở âm thanh khi chiếc bình thuốc bị quăng vỡ bên người.

Nhưng mà Lục Bạch không có sợ hãi, đau đớn cũng trở thành một loại mài giũa.

Khi đó Lục Bạch ngây thơ cho rằng, bởi vì cậu nhận được cái ôm ấm áp như vậy của anh, còn được anh kể cho câu chuyện xưa dễ nghe như vậy cho nên mới phải chịu thêm càng nhiều đau đớn.

Chính là cậu không sợ!

Đường thật sự rất ngọt, cho nên mặc kệ bị người khác đánh bao nhiêu, cậu đều có thể chịu đựng được. Có lẽ......viện trưởng ba ba đánh càng thêm nghiêm trọng một chút, cậu càng đau thêm một chút, anh trai liền sẽ tới sớm hơn một chút chăng!

Lục Hoàn tuổi nhỏ còn đang nỗ lực dùng lời lẽ non nớt cùng người trong nhà giải thích, ý đồ muốn mang Lục Bạch về nhà.

Mà Lục Bạch tuổi nhỏ cũng giống vậy chịu đựng đau xót, ở trên tường bên cạnh đầu giường cũ nát, lưu lại thời gian ghi chép thuộc về chính mình.

Cậu đang chờ đợi anh trai nhỏ so với mặt trời còn muốn ấm áp lóa mắt hơn kia của mình, đang đếm kỹ những thống khổ mà chính mình phải chịu đựng mới có thể nghênh đón viên đường tiếp theo của bản thân.

Nhưng mà Chủ Thần ác ý, lại làm cho Lục Bạch và Lục Hoàn mất đi cơ hội gặp mặt, cũng một tay đẩy Lục Bạch vào địa ngục đáng sợ nhất của cuộc đời.

Đó là vị kim chủ đầu tiên của Lục Bạch, cũng là đầu sỏ gây tội đem cậu dạy dỗ thành một chú chim hoàng yến lóa mắt.

Bởi vì có tuổi tác cùng gương mặt giống với vị bạch nguyệt quang thời trẻ trong lòng kim chủ, Lục Bạch bị nhận nuôi mang đi. Ngày bị mang đi đó, Lục Bạch cũng từ trong tay cha mẹ nuôi giả nhận được một viên đường.

Lục Bạch ăn, cảm thấy rất ngọt. Nhưng theo sau liền ở trong bóng đêm vô biên hiểu rõ, có chút vị ngọt của đường, là cực khổ mà cậu trả không nổi.

Mà câu nói "chờ anh" lúc trước của Lục Hoàn, cũng biến thành một âm mưu vĩnh viễn không thể thực hiện được. Cũng thành mộng đẹp trầm trọng nhất được Lục Bạch đè ở trong lòng.

Bởi vì cậu trả không được.

Quá đau, đau đớn trong linh hồn, còn có đau đớn ở trên thân thể làm cậu không dám duỗi tay muốn viên kẹo sữa kia nữa.

Thậm chí ngay cả ngửi được một chút vị ngọt cũng đều sợ hãi đến cả người run rẩy.

Bởi vì Lục Bạch hiểu rõ, đó là đại giới cậu gánh không nổi. Cậu chỉ là một tên rác rưởi không xứng nếm được bất cứ cái gì gọi là hạnh phúc bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.