Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 196



Rất nhanh, luật sư dựa theo phân phó của Lục Bạch rời đi. Thiếu niên lúc trước được Lục Bạch dạy dỗ lại lần nữa trở về phòng bệnh.

"Cậu kỳ thật không cần phải tránh đi. Tôi với cậu hiện tại là hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, cùng giúp đỡ lẫn nhau mà thôi."

Thiếu niên lắc đầu "Vẫn là phải tránh bị nghi ngờ. Không phải vì cái gì khác, em rất đần độn, những việc này biết được càng ít càng tốt. Điều em muốn chỉ là người Địch gia phải chịu trừng phạt. Còn lại không liên quan."

"Cho nên em chỉ cần lo làm tốt chuyện của em mà anh đã giao phó, vạn nhất có một ngày em nói sai cái gì đó, hoặc làm sai cái gì đó, sẽ không gây ảnh hưởng lớn đến kế hoạch của anh."

Lục Bạch nhìn chằm chằm cậu ta một hồi "Kỳ thật cậu rất thông minh."

Thiếu niên lắc đầu "Em chỉ là cẩn thận, Lục ca, mẹ của em không thể chết không minh bạch!"

"Yên tâm." Lục Bạch sờ sờ đầu của cậu ta "Cậu nghe lời, tôi sẽ để cậu tự mình đưa cha con Địch Tuấn Thanh lên trước tòa án!"

Thiếu niên này chính là Hàn Trăn, đứa con hoang được tìm trở về từ nông thôn của cha Địch Tuấn Thanh.

Chỉ có thể nói là cha nào con nấy. Tên khốn Địch Tuấn Thanh đích đích xác xác là cùng một ruột sinh ra.

Địch Tuấn Thanh đối với Lục Bạch là dáng vẻ này, cha của Địch Tuấn Thanh đối với mẹ của Hàn Trăn cũng là như vậy.

Chính là chuyện xưa vô cùng cũ kỹ, cha Địch Tuấn Thanh đến tuổi trung niên, sau khi có con trai, trọng tâm của vợ cũng từ gắt gao nhìn chằm chằm vào sự nghiệp gia tộc dần dần chuyển dời đến trên người Địch Tuấn Thanh. Cha Địch Tuấn Thanh nhàn rỗi, liền bắt đầu cân nhắc làm như thế nào tìm kiếm một chút kích thích trong cuộc sống.

Mẹ của Hàn Trăn là bị bắt.

Bà chỉ là một cô gái trẻ đi theo bạn trai cùng nhau tới trong thành phố làm công bình thường. Bởi vì lớn lên đẹp nên được cha của Địch Tuấn Thanh để mắt đến.

Càng là không muốn, lại càng phải cưỡng đoạt.

"Mẹ của em ngay từ đầu là không muỗn để em được sinh ra. Bởi vì bà không biết em rốt cuộc là con của ai." Trong mắt Hàn Trăn tràn đầy đều là hận ý.

"Cuối cùng là cha đã giữ lại em." "Cha" trong miệng Hàn Trăn không phải là cha của Địch Tuấn Thanh, mà là bạn trai của mẹ cậu ta.

Thời điểm biết người yêu bị cha Địch Tuấn Thanh cưỡng bách, người đàn ông trẻ tuổi này chỉ hận không thể lập tức cùng cha của Địch Tuấn Thanh đồng quy vu tận, nhưng nhìn mẹ của Hàn Trăn thống khổ hận không thể chết đi, ông cuối cùng vẫn là lựa chọn nhẫn nhịn. Hơn nữa mang theo hai mẹ con suốt đêm trở về nông thôn.

"Cuộc sống trước sáu tuổi của em đều vô cùng hạnh phúc. Đúng thật là trong nhà không có tiền, nhưng mà em có cha mẹ yêu thương em. Cha em là một người rất tốt, ông vẫn luôn nỗ lực phối hợp chung sống cùng em và mẹ, ông trợ giúp mẹ cởi bỏ khúc mắc, cũng nói cho em thân thế thật sự, nói với em, mặc kệ lúc trước phạm phải cái sai gì thì em cũng đều là con trai của bọn họ, em có cha mẹ yêu thương em."

"Nếu, nếu không phải gặp phải Địch Tuấn Thanh!" Hàn Trăn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thành tích học tập của Hàn Trăn rất tốt, tuy rằng là ở nông thôn nhưng lại một đường vượt mọi chông gia, bắt được tư cách đại diện lên thành phố dự thi.

Cũng chính bởi vì lần vinh quang này, cuối cùng dẫn tới cậu ta cửa nát nhà tan.

"Cha con Địch Tuấn Thanh điều tra em, sau đó hãm hại em mất đi tư cách thi đấu. Sau đó bọn họ lại hại chết cha của em."

Cha của Hàn Trăn là ở công trường ngoài ý muốn bỏ mình. Lúc ấy thời điểm nhận tiền bồi thường sự cố, mẹ của Hàn Trăn trực tiếp té xỉu.

Cái giá kia, cùng với số tiền trên tấm chi phiếu ngày đó sau khi mẹ của Hàn Trăn bị cưỡng bách nhận được giống nhau như đúc.

Vào lúc ban đêm, mẹ của Hàn Trăn liền tự sát. Hàn Trăn vĩnh viễn mất đi gia đình của mình, thề rằng đời này chỉ cần còn một hơi thở cũng phải cùng một nhà Địch Tuấn Thanh sống chết chỉ một!

Hàn Trăn đem hai tấm chi phiếu lấy ra đưa cho Lục Bạch xem, nói khẽ với Lục Bạch "Chúng ta đều là người bị hại, nhưng bọn chúng lại ngay cả một đường sống đơn giản nhất cũng đều không cho. Một khi đã như vậy, không bằng đứng lên, hung hăng mà trả thù lại!"

Lục Bạch vỗ vỗ bả vai của cậu ta "Yên tâm, chúng ta nhất định có thể."

Lại qua một tháng, Lục Bạch xuất viện. Đầu gối bị thương của cậu đã không có khả năng làm cậu bước đi như bay giống như một người lành lặn bình thường. Chỉ có thể dựa vào một cái gậy chống mới có thể đi lại thuận lợi.

Tất cả mọi người cho rằng Lục Bạch sẽ chuyển trường, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Bạch thế nhưng không có. Cậu không những không chuyển, ngược lại còn mang theo Hàn Trăn cùng nhau tiến vào trường học.

Xe riêng khiêm tốn dừng ở trước cổng trường, trong tay Lục Bạch có tiền, đương nhiên sẽ không ủy khuất chính mình.

Không ít người sau khi nghe nói xong đều nhịn không được vây xem bộ dạng của Lục Bạch. Muốn nhìn một chút xem cậu rốt cuộc là mang trạng thái gì trở về.

Nhưng khác với sự tưởng tượng của mọi người, Lục Bạch cùng với trước đây giống nhau như đúc. Nằm trên giường bệnh thời gian dài như vậy cũng không có làm Lục Bạch cong lưng xuống, cũng không có làm sự bất khuất trong mắt Lục Bạch giảm bớt.

Cậu giống như cây trúc thẳng đứng lớn lên từ trong bùn đất, vĩnh viễn không cong mình. Cho dù què chân, Lục Bạch vẫn là Lục Bạch không thay đổi.

Một đám bạo chúa như đám người Địch Tuấn Thanh căn bản không thể đánh tới cậu.

Còn về Hàn Trăn đi theo phía sau Lục Bạch, lại càng khiến người khác bất ngờ.

Hồ sơ của Hàn Trăn mới vừa chuyển tới, khiến cho không ít người khiếp sợ. Dù sao Hàn Trăn cũng là học sinh giỏi hàng thật giá thật. Bậc học trùng hợp ở năm hai.

Vị này chính là đứa con hoang của nhà Địch Tuấn Thanh. Nghĩ cũng biết Địch Tuấn Thanh dù như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta.

Thế cục hiện tại rất thú vị. Một năm học sẽ có một đối tượng bị nhắm tới.

Lục Bạch không hề nghi ngờ là năm ba, như vậy Hàn Trăn chính là năm hai. Còn có năm nhất, nói vậy vị học sinh giỏi Viên Vũ kia không thể trốn thoát rồi.

Dù sao Viên Vũ lúc trước chính là phối hợp với Lục Bạch làm đám phú nhị đại kia phải vào Cục Cảnh Sát, còn thiếu chút nữa bởi vì vi phạm quy định dược phẩm mà bị bắt.

Nhóm người này một người tính một người, tất cả đều là loại có thù tất báo. Lục Bạch dám trở về, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.

Tất cả mọi người âm thầm chờ đợi Lục Bạch bị báo thù.

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu*.

(*) Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: Nghĩa là cơn giông trước lúc mưa nguồn. Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.

Sóng ngầm kích động như vậy tổng cộng chỉ duy trì hai ngày. Ở tiết thể dục trong Tết Đoan Ngọ*, mâu thuẫn vẫn là bùng nổ.

(*) Tết Đoan Ngọ: Hay dân gian quen gọi là tết diệt sâu bọ, tết nửa năm, rơi vào ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch hàng năm.

Chỉ là lần này, có hại cũng không phải Lục Bạch, mà là một tên trong đám phú nhị đại của Địch Tuấn Thanh.

Trước mặt đông đảo bạn học cùng giáo viên, cảnh sát mang theo hai cô gái rõ ràng còn chưa có thành niên đi đến.

Trong đó có một cô gái thoạt nhìn vô cùng mảnh mai, sắc mặt càng là tái nhợt đáng thương. Mà một người khác, tuy rằng đỏ vành mắt nhưng vẫn như cũ đem cô gái yếu ớt hơn dỗ dành trong lòng, nỗ lực duy trì phong độ của tiểu thư thế gia.

"Ui! Đây là ai gây ra nhỉ?" Rõ ràng hai cô gái này nhóm người Địch Tuấn Thanh đều quen biết. Mà những cảnh sát này cũng thường xuyên tới trường học điều tra, bọn họ đã tập mãi thành thói quen.

Nhưng giây tiếp theo, vị đại tiểu thư kia liền đứng dậy, hung hăng mà giáng một cái tát lên mặt một tên phú nhị đại.

"Cái con khốn này có phải điên rồi không hả?" Phú nhị đại kia cũng không phải dễ chọc, giơ tay liền muốn đánh trả lại.

Nhưng mà lập tức bị cảnh sát ngăn cản.

Cô gái mảnh mai kia càng là không màng tất cả mà đâm mũi nhọn về phía tên phú nhị đại "Cái loại cầm thú không bằng súc vật như mày! Tao cả đời đều sẽ không bỏ qua cho mày!"

Cô đã lung lay sắp đổ, nhưng ánh mắt khi nhìn chằm chằm phú nhị đại lại tràn ngập thù hận.

Cô là vừa mới biết chân tướng. Cô bị tên phú nhị đại kia cường thủ hào đoạt theo đuổi. Ban đầu không muốn đáp ứng, nhưng không đáp ứng thì em trai của mình liền sẽ luôn bị bắt nạt.

Cô gái vốn dĩ cho rằng, nếu có thể bởi vậy mà có được một người bạn trai thì cũng liền thôi. Thẳng đến khi vị đại tiểu thư này mang danh vị hôn thê chân chính của tên phú nhị đại kia tìm tới, cô mới biết được bản thân mình bị biến thành người thứ ba.

Cô không thể chấp nhận, càng là hận cực kỳ thủ đoạn của tên phú nhị đại đó. Bởi vậy, cô đứng ra đầu tiên, cùng vị đại tiểu thư này đứng chung một trận tuyến, công khai lên án kẻ tệ bạc.

Đương nhiên, các cô đều có chứng cứ, phú nhị đại để lại quá nhiều đồ vật ở chỗ cô gái, mỗi cái đều là bằng chứng gã cưỡng bách người khác!

Chứng cứ vô cùng xác thực, lần này phú nhị đại không còn biện pháp chạy thoát, trực tiếp bị cảnh sát mang đi.

Không ít học sinh thấy đều cảm thấy cứng lưỡi.

Nhưng mà bọn họ nghĩ tên phú nhị đại kia hẳn là sẽ rất nhanh liền trở lại. Mà ngoài dự đoán chính là, bọn họ không những không có nhìn thấy tên phú nhị đại kia được phóng thích, ngược lại chờ được tới tin tức thôi học của gã.

"Cái này, đây là có chuyện gì?" Không ít người đều cảm thấy sự tình đang dần đi theo hướng trở nên quỷ dị.

Nhưng ngay sau đó, đoàn thể của Địch Tuấn Thanh lại có một phú nhị đại khác cũng giống vậy bị nhà trường trừng phạt.

Nguyên nhân là gian lận.

Trong phòng thi gã cưỡng bách học sinh giỏi đổi bài thi, kết quả toàn bộ hành trình đều bị bạn học kia ghi âm lại, giao cho giáo viên.

Trường học tuy rằng đối với đám phú nhị đại mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng đối với giáo viên mà nói, học sinh có thành tích tốt chính là đại diện cho suất học lên cao, là người phải cẩn thận quan tâm.

Gian lận trong thi cử chính là chuyện lớn, nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến lần thi đại học sau này. Hơn nữa học sinh giỏi kia lá gan rất lớn, muốn kiện tới cùng, còn báo lên cả cục giáo dục của tỉnh, cái này mà tra xuống dưới, đến hiệu trưởng cũng sẽ bị liên lụy theo. Càng miễn bàn kẻ khởi xướng chuyện này là tên phú nhị đại đó.

Lúc trước mỗi khi loại chuyện như này phát sinh, mặc dù sai chính là nhóm phú nhị đại nhưng mà bọn chúng tóm lại sẽ có biện pháp chạy thoát, nhưng cố tình hai lần này tất cả đều có chứng cứ không thể chối cãi, làm cho bọn chúng ngay cả đường sống để phản kháng cũng đều không có.

Là Lục Bạch sao? Có người âm thầm hoài nghi trong lòng. Nhưng đám Địch Tuấn Thanh vẫn luôn không có hướng đi, trong lúc nhất thời nhóm cỏ đầu tường đó cũng chỉ có thể bảo trì yên tĩnh, im lặng xem biến.

Lại là tiết thể dục. Bất quá lần này không phải là lớp của đám Địch Tuấn Thanh, mà là lớp của Lục Bạch.

Lục Bạch bởi vì vết thương trên đùi, theo thường lệ ở lại trong phòng học nghỉ ngơi. Địch Tuấn Thanh mang theo hai người, tùy tiện đi vào phòng học của Lục Bạch.

Rõ ràng đã bị bắt hai lần, nhưng động tác của đám người Địch Tuấn Thanh vẫn kiêu ngạo như cũ.

Bọn chúng giống như những lần trước hay lui tới, để cho hai người theo dõi bên ngoài sau đó ngồi xuống trước mặt Lục Bạch.

"Cậu gần đây quả thực không tồi nhỉ?" Địch Tuấn Thanh đánh giá Lục Bạch "Xem ra tôi hẳn phải nên sửa cách xưng hô, có phải nên gọi cậu là Lục thiếu hay không?"

Địch Tuấn Thanh hôm nay tới đây, chỉ là muốn cùng Lục Bạch chào hỏi một cái, nhưng không nghĩ tới chính là, bất quá chỉ là mặt đối mặt nói chuyện, Lục Bạch lại có thể dễ như trở bàn tay khiến cho ngực hắn bùng lên ngọn lửa xấu xa đã đè ép hồi lâu kia.

Nhưng mà Lục Bạch lại ngay cả ý tứ cùng hắn nói chuyện cũng đều không có, tiếp tục lật xem quyển sách trong tay.

"Cậu có phải cho rằng chính mình đã thắng rồi hay không?" Địch Tuấn Thanh thích xem nhất chính là bộ dạng không đem hắn để vào mắt này của Lục Bạch, đơn giản kêu những người khác đều đi ra ngoài.

Sau tiết thể dục chính là giờ nghỉ trưa, tính toán thử, thời gian của hắn hôm nay vô cùng thoải mái. Còn về phần Lục Bạch có phản kháng hay không, đối với hắn mà nói, chẳng phải là chuyện gì lớn, dù sao Lục Bạch ban đầu trừ bỏ thời điểm lần đầu tiên mới gặp, những lần khác đều là bị bọn chúng chế phục.

Huống chi, hiện tại Lục Bạch còn què chân.

Nghĩ như vậy, Địch Tuấn Thanh dứt khoát duỗi tay, phảng phất giống như đang quan tâm mà đặt tay lên đầu gối của Lục Bạch "Phía dưới còn cảm giác không?"

"Chân đều đã tàn phế, còn nghĩ tìm tôi báo thù sao? Tính kế tôi? Cách mượn sức đánh sức của cậu rất không tồi."

"Chính là Lục gia đến bây giờ đều không cho cậu nhận tổ quy tông, cậu cảm thấy cậu cuối cùng thật sự có thể thắng được tôi sao?"

Địch Tuấn Thanh không ngu, trước khi hắn tìm tới Lục Bạch cũng đã điều tra xong. Chuyện của hai tên phú nhị đại kia đều do Lục Bạch nhúng tay.

Vốn dĩ trong nhà vị hôn thê kia bởi vì làm ăn không tốt, cần sự nâng đỡ, Lục Bạch làm thiếu gia Lục gia, chỉ cần nói một câu với Lục gia là xong, vị đại tiểu thư kia từ rất lâu đã luôn bất mãn với vị hôn phu, tất nhiên sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Còn về một người khác, nguyên nhân ngã ngựa lại càng đơn giản hơn. Hội đồng quản trị xí nghiệp của gia tộc tên kia vừa lúc biến động nhân sự. Lục Bạch chỉ cần đem tin tức này đưa cho người bên đối thủ, tự nhiên có người nguyện ý vì cậu mà làm tất cả.

Quá khứ do nguyên nhân thân phận của Lục Bạch tiếp xúc không đến cái vòng này. Hiện tại bản thân Lục Bạch đã ở trong cái vòng này, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.

Tựa như Hàn Trăn mỗi ngày Lục Bạch đều mang theo bên người.

Địch Tuấn Thanh nghĩ đến bộ dạng Hàn Trăn và Lục Bạch cùng ra cùng vào, ánh mắt tức khắc trở nên càng thêm âm ngoan.

Nhưng lúc này đây, Lục Bạch lại nắm lấy cằm hắn làm Địch Tuấn Thanh phải ngẩng đầu lên đối diện với mình.

"Tôi thấy cậu là thật sự điên rồi." Trong mắt Địch Tuấn Thanh tất cả đều là điên cuồng cùng chiếm đoạt.

Lục Bạch chậm rãi cười "Là cậu điên rồi. Cậu hẳn phải hỏi cha của mình một chút, Hàn Trăn trở về rốt cuộc là vì làm cái gì?"

"Có lẽ, cậu cũng nên hỏi một chút người có liên quan là mẹ của mình. Nếu không tôi sợ ngày chân tướng sáng tỏ, một nhà ba người các người ở trong ngục giam gặp nhau, cậu còn không biết cha mẹ mình rốt cuộc phạm vào tội gì!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.