Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 206



Lời nói của Lục Bạch làm cho hệ thống sởn tóc gáy trong nháy mắt. Nó có chút không dám tưởng tượng, một đám toàn là những kẻ tội phạm biến thái nhất như vậy, Lục Bạch đã phải ở chung cùng bọn chúng nhiều năm như thế nào. Sợ không phải là mỗi ngày đều nhảy múa trên mũi đao.

Lục Bạch hiển nhiên cũng không để ý, cậu đã quen với cuộc sống như vậy rồi.

Mà phòng ngủ yên tĩnh sau khi Vinh Quân và Cung Vân Triết rời đi cũng làm Lục Bạch có nhiều thời gian trống để căn nhắc kế hoạch chạy trốn.

Lục Bạch từ trước đến nay đều sẽ không ngồi không chờ chết. Cho nên cậu đang cân nhắc một loại khả năng "Ngươi nói xem ta có thể từ nơi này bò xuống được lầu một không?"

Hệ thống so sánh tình huống thân thể của Lục Bạch một chút, dùng ngữ khí vô cùng bi thống nói "Hơn phân nửa là không thể."

Lục Bạch cũng "Ừ" một tiếng, sau đó không nói gì.

Trong phòng im ắng, chỉ có cửa sổ chéo bên mở hé chỗ đỉnh đầu trên mái nhà là có thể thấy được sắc trời bên ngoài. Mà hiệu lực của thuốc dần dần mất đi cũng làm Lục Bạch phán đoán ra được thời gian đại khái đã qua ba tiếng đồng hồ.

Cậu thử động động đầu ngón tay, tuy rằng gian nan nhưng đúng thật có thể.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Hệ thống có một loại dự cảm không tốt.

"Từ góc độ này nhìn lên trên, có thể nhìn thấy một đường điện cao thế nhỏ, chứng minh gần nơi này có cột điện. Hẳn là bên ngoài khu dân cư nào đó. Vị trí hiện tại của ta là tầng ba gác mái, thấy được dây điện, chứng minh không phải sân biệt thự riêng biệt. Hẳn là khu biệt thự chung."

"Vinh Quân muốn giấu ta đi, lại muốn phòng ngừa những người khác xông vào, khẳng định là lựa chọn một tiểu khu có lượng người khá lớn. Tuy rằng ta có khả năng bị chụp lại được hình ảnh, nhưng chỉ cần cảnh sát tới cửa tìm không thấy người thì cũng không có sao cả."

"Phố xá sầm uất, khu biệt thự chung, sát đường. Nếu ta đoán không sai, Vinh Quan tính toán lựa chọn nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."

Hệ thống có chút không hiểu: "Vậy ngươi tính toán làm gì bây giờ?"

Lục Bạch: "Chỉ cần ta có cơ hội từ chỗ này chạy ra ngoài, tìm được nơi kín đáo, đại khái trốn tránh năm phút là có thể chờ được cứu viện đến. Hoặc là ta có thể khống chế được Vinh Quân, làm hắn không có cách nào liên hệ với bên ngoài. Đại khái khống chế hắn hai giờ là có thể chờ được bên phía cảnh sát tới cứu viện."

"Ngộ nhỡ nơi này bọn chúng bố trí bẫy rập thì sao?"

"Sẽ không." Lục Bạch rất là chắc chắn "Bởi vì Cung Vân Triết và Vinh Quân đều đi rồi."

"Ngươi cảm thấy, nếu không phải thật sự xảy ra chuyện gì đó, bọn họ như thế nào sẽ để một mình ta ở nơi này?"

"So với những người khác mà nói, điều Cung Vân Triết lo lắng nhất chính là đầu óc của ta xảy ra vấn đề. Dù sao trung tâm nghiên cứu của hắn chỉ xoay quanh ba chữ "thần kinh não". Nếu hệ thần kinh của ta thật sự bởi vì thuốc mà xuất hiện dị biến, hắn sợ không phải muốn ôm hận suốt đời."

"Cho nên nếu không phải thật sự xảy ra chuyện, Cung Vân Triết sẽ không cam chịu hành động cho ta dùng thuốc này của Vinh Quân."

"Càng quan trọng hơn là, Vinh Quân thật sự giống như một con chó thích đánh dấu lãnh thổ. Cung Vân Triết từng ôm ta, hắn tất nhiên muốn xóa bỏ mùi hương của Cung Vân Triết."

"Dù sao ta đã tỉnh, đến bây giờ còn không có xuống tay động tới ta, chỉ có thể chứng minh hắn lực bất tòng tâm."

Loại suy đoán này của Lục Bạch rất nhanh liền được chứng minh.

Khi hiệu quả của thuốc qua đến giờ thứ tư, có người hầu tiến giúp Lục Bạch uống thêm lượt thuốc mới. Lục Bạch hoàn toàn không có phản kháng mà nuốt xuống.

Trưa hôm đó, có bác sĩ đi lên truyền dịch dinh dưỡng cho Lục Bạch. Toàn bộ hành trình Lục Bạch đều nhắm hai mắt, cùng thời điểm hôn mê lúc trước giống nhau như đúc.

Nhưng mà hệ thống lại biết, tinh thần của Lục Bạch rõ ràng đã tốt hơn so với lúc trước.

"Thuốc mất đi hiệu lực?"

Lục Bạch thấp giọng lên tiếng "Loại thuốc như này, sau khi sử dụng qua một lần, thân thể của ta sẽ tự động chống cự lại hiệu quả của thuốc."

"Bởi vì những lần dạy dỗ trước đây?"

"Ừ, ngươi còn nhớ rõ không? Thế giới thứ ba của ta là học trong trường quân đội. Cho nên cái tên kim chủ thứ hai kế thừa ký ức của Long Kiêu kia yêu cầu một người thường không có tuyến thể, sắm vai một dược tề sư quân đội Omega có chứng tin tức tố hỗn loạn.

".......Dạy dỗ thử thuốc."

"Đúng vậy, cho nên loại thuốc này qua hai lần sử dụng liền không có hiệu quả nữa. Nhưng mà chuyện này chỉ có ta cùng hắn biết."

Ngày thứ năm thời điểm Lục Bạch lại bị bắt uống loại thuốc trước đó, Lục Bạch trong vòng năm phút liền vượt qua được hiệu quả của thuốc. Chỉ là cậu vẫn nằm như cũ, phảng phát như không hề hay biết.

Người hầu đút cậu uống thuốc giống như là không đành lòng thở dài một tiếng. Nhưng mà rất nhanh liền đi ra ngoài.

Vào lúc ban đêm, Vinh Quân hồi lâu không có xuất hiện cũng đã quay trở lại.

Hắn có vẻ là mệt muốn chết rồi, sau khi cởi áo khoác xong liền chui vào trong ổ chăn của Lục Bạch.

Mang theo khí lạnh từ bên ngoài, Vinh Quân ôm lấy Lục Bạch vào trong lòng, cơ hồ không quá vài giây hắn liền ngủ say.

Hệ thống: "Quả nhiên là lực bất tòng tâm."

Lục Bạch lại không cho là đúng "Còn có thời gian trở về ngủ, xem ra mấy những người kia làm ầm ĩ cũng không tính là quá lợi hại."

Hệ thống: "Cho nên chúng ta khi nào chạy trốn?"

Lục Bạch: "Nhanh thôi."

Hệ thống vốn dĩ cho rằng "nhanh thôi" của Lục Bạch là một từ để hình dung. Không nghĩ tới, thế nhưng là động từ.

Mà trên thực tế, bao gồm cả chính bản thân Vinh Quân cũng không nghĩ tới, Lục Bạch với tình trạng này thế nhưng còn có năng lực phản kháng.

Lục Bạch dùng dây xích Vinh Quân buộc chính mình, buộc hắn ở trên giường.

Sức lực hiện tại của Lục Bạch không lớn, nhưng may mắn Vinh Quân ngủ say. Thời điểm dây xích cuốn lấy cổ của Vinh Quân, hắn ở trong tình trạng hít thở không thông tỉnh lại, không kịp kêu thuộc hạ đã bị Lục Bạch chờ thời đã lâu một lần chế trụ đến mức nghẹt thở.

"Chìa khóa đâu?" Lục Bạch cười hỏi Vinh Quân, với tính cách của Vinh Quân, hắn tuyệt đối sẽ không để đồ vật quan trọng ở nơi cách xa thân thể. Cho nên Lục Bạch cũng không lo lắng Vinh Quân không lấy ra được.

Vinh Quân lại không động đậy, bình tĩnh tới mức gần như là lạnh nhạt "Lục Bạch, loại sức lực đột nhiên bùng nổ này của anh duy trì không được bao lâu. Tôi không thể vẫn luôn ở trên lầu không đi xuống. Chờ thuộc hạ tới, anh chính là chết chắc!"

Lục Bạch lại lười giải thích, dứt khoát dựa vào đầu giường.

Vinh Quân không có chờ được câu trả lời, hậu tri hậu giác phát hiện, hóa ra Lục Bạch không có sợ hãi.

Mục đích thật sự của hắc cũng không phải là giết chết cậu hay là bắt cóc, mà là muốn bản thân cùng Lục Bạch cột vào cùng một chỗ với nhau.

Lục Bạch khéo léo dùng dây xích ở cổ tay mình gắt gao mà quấn lấy cổ của Vinh Quân.

Nói trắng ra là, không cho Lục Bạch chìa khóa, hắn cũng đừng nghĩ nhúc nhích. Dây xích quấn ở trên cổ làm hắn hơi động một chút, yết hầu liền có cảm giác bị siết chặt.

"Không sao cả, kỳ thật cậu không cho tôi chìa khóa cũng không sao hết." Lục Bạch thản nhiên nhắm mắt lại, giống như thật sự một chút cũng đều không nóng nảy.

Nhưng cậu càng thản nhiên như vậy, Vinh Quân lại càng lo lắng.

Điều quan trọng nhất của hắn hiện tại chính là thời gian. Hắn vốn dĩ chỉ là muốn ôm Lục Bạch nghỉ ngơi một lát, không nghĩ tới sẽ khiến Lục Bạch nhốt mình ở chỗ này.

Cho dù hắn có thể không chết, nhưng mà chậm trễ một giờ, rất có khả năng sẽ phát sinh biến đổi rất lớn khác. Dù sao mấy tên khác cũng không phải đèn cạn dầu.

Một khi hắn bị người nhìn ra bản thân không thể khống chế được Lục Bạch, chỉ sợ rất nhanh liền có người sẽ mạnh mẽ ra tay, mang Lục Bạch từ nơi này của hắn đi.

Rốt cuộc loạn trong giặc ngoài. Ngay lúc đó, điện thoại trong túi kêu lên.

Tổng cộng vang lên hai tiếng.

Đây là thói quen liên lạc giữa hắn và Cung Vân Triết. Chỉ có hai tiếng, đã nói lên bên phía hắn đã xảy ra chuyện.

Vinh Quân trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn là có động tác. Hắn động động ngón tay, từ cổ tay áo lấy ra một chiếc chìa khóa. Lục Bạch dùng đầu ngón tay kẹp lấy, nhưng mà cũng không có lập tức mở khóa.

"Anh đừng tưởng rằng bản thân đã thắng." Vinh Quân gắt gao mà chìn chằm chằm động tác của Lục Bạch "Cho dù anh cởi bỏ được dây xích cũng vô dụng, hiện tại anh còn chưa đi lại được không phải sao?"

Lục Bạch khẽ thở dài một hơi "Cho nên nha! Tôi chỉ cần nhốt cậu ở chỗ này là được."

"Dựa theo tính cách của cậu, chìa khóa chỉ có một cái này đúng không?"

"Anh muốn làm cái gì?"

Vinh Quân vừa mới nói xong liền trơ mắt nhìn Lục Bạch ném chìa khóa ra ngoài theo khe hở cửa sổ.

"Đây là ai mở ra?" Vinh Quân giận đến mức không thể kiềm chế.

Lục Bạch cười "Là cậu đấy! Cậu quên rồi à? Cậu dùng thuốc giới hạn thể lực của tôi, bác sĩ cho cậu thuốc đã kiến nghị, nhất định phải bảo trì không khí lưu thông trong phòng, nếu không tôi rất có khả năng sẽ bởi vậy mà nghẹn chết."

"Dù sao sau khi uống thuốc, ngay cả sức lực để hô hấp tôi cũng ít đến đáng thương không phải sao?"

"......." Đề tài nói tới mức này rồi, Vinh Quân đã hiểu rõ điều Lục Bạch muốn làm chính là cái gì.

Cậu dùng dây xích mà hắn đã khóa cậu đem bản thân trở thành rối gỗ giật dây hạn chế cả hai ở trong phòng này.

Lúc trước hắn vì bảo đảm Lục Bạch không bị phát hiện, đối với gian phòng này đã tiến hành cải tạo tương đối nghiêm khắc.

Thế cho nên mặc kệ hắn ở chỗ này ra sức gào rống như thế nào, bên ngoài đều cũng không nghe được bất cứ âm thanh nhỏ gì.

Mà tình huống bên ngoài nguy cơ như vậy, Lục Bạch chỉ cần kéo hắn ở chỗ này, cho dù chỉ có một giờ Cung Vân Triết cũng đều không ngăn cản được.

"Anh không sợ bọn chúng bắt anh trở về?" Vinh Quân gần như bị chọc giận đến phát điên "Lục Bạch, anh không có nghĩ tới, sáu người bọn tôi, cũng chỉ có tôi và anh gặp nhau ít nhất."

"Cho dù anh giao chứng cứ của tôi lên, tôi không phải người mang quốc tịch trong nước, sau khi chuyển giao công pháp quốc tế tự nhiên tôi sẽ có biện pháp chạy thoát."

"Nhưng còn những người khác, bao gồm Cung Vân Triết đều là người gần như bị anh hủy hoại toàn bộ sự nghiệp. Nếu anh thật sự rơi vào trong tay bọn họ, ngay cả mạng cũng đều giữ không nổi. Tôi như này là đang cứu anh."

Lời Vinh Quân nói ra có thể nói là đào tim đào phổi, nhưng Lục Bạch lại đến cả ý tứ đáp lại cũng đều không có.

Lục Bạch dầu muối không ăn, nếu Vinh Quân không phải thật sự không thể nhúc nhích được, hắn chỉ hận không thể trực tiếp bóp chết Lục Bạch cho xong chuyện.

Lúc càng gấp gáp thì càng dễ mắc sai lầm.

Hơn phân nửa bên ngoài đã xảy ra biến cố, điện thoại trong túi Vinh Quân vẫn luôn kêu lên không ngừng. Âm thanh chấn động ở trong phòng ngủ an tĩnh liền trở nên vô cùng rõ ràng.

Thẳng đến khi quản gia mở cửa ra, tất cả cuối cùng cũng đã xong.

Tiến vào không chỉ là quản gia, còn có cảnh sát. Người tới có chừng bảy tám người, đội trưởng dẫn đầu tuổi không lớn lắm, thoạt nhìn chưa đến 30. Một thân soái khí trang phục giản dị, hơn nữa gương mặt lại tuấn tú, trên mũi còn gác một mắt kính gọng bạc.

Thoạt nhìn không giống như là tới bắt người, ngược lại như là một vị học giả vô cùng thân cận.

"Cảnh sát Hạ thật là nhạy bén, chỗ này cũng có thể tìm được."

Nhưng mà Hạ Cẩm Thiên rõ ràng không có ý tứ muốn cùng hắn nói chuyện, ngược lại đi tới bên cạnh hai người, không chút vừa lòng đánh giá Lục Bạch cùng Vinh Quân đang bị dây xích quấn quanh thành một khối.

Hệ thống: "Ánh mắt thoạt nhìn rất nguy hiểm."

Lục Bạch thấp giọng cười "Anh ấy ghen tị."

"Vốn dĩ nói rồi, trở về liền ôm anh ấy đầu tiên, kết quả trong lòng ta lại có người khác!"

Hệ thống bị một câu của cậu dỗi đến á khẩu không trả lời được.

Mà bên phía Hạ Cẩm Thiên đã gọi người lấy công cụ cắt hết xiềng xích giữa Lục Bạch và Vinh Quân.

Một giờ sau, Vinh Quân bị bắt đi, mà Lục Bạch lại được Hạ Cẩm Thên bế lên một chiếc xe tư nhân khác.

Tài xế phía trước rõ ràng là một người hiểu tận gốc rễ, sau khi lên xe liền kém tấm chắn lên.

Lục Bạch chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hạ Cẩm Thiên một lúc, đột nhiên duỗi tay túm chặt cổ áo Hạ Cẩm Thiên, mềm mại kéo anh xuống dưới, ngẩng đầu hôn lên bờ môi của anh.

Nụ hôn này Lục Bạch đã chờ đợi rất lâu, ước chừng qua sáu thế giới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.