Lời này gần như là khiêu khích, đặc biệt là Lục Bạch liên tục một mình thoát khỏi sự che chở của Hạ Cẩm Thiên, cho dù là kế hoạch chung cũng phải cất giấu một nửa tâm tư. Đang ngồi ở đây đều là người thông minh, Hạ Cẩm Thiên cho dù lấy đại cục làm trọng, hiện tại cũng không có khả năng một chút tức giận cũng đều không có.
Anh ở trong vòng xem như là xé hết mặt mũi rồi ném xuống đất, còn cùng gia tộc đối chọi quyết liệt mới đính hôn được với Lục Bạch.
Nhưng trên thực tế, người chân chính quý trọng đoạn tình cảm này phảng phất giống như chỉ có một mình Hạ Cẩm Thiên.
Long Kiêu đánh giá Hạ Cẩm Thiên, trong mắt đều là điên cuồng trào phúng.
Lục Bạch đúng thật là hiểu rõ bọn chúng, nhưng mà cũng có chỗ không hiểu.
Hai việc như cái chết cùng tiếp nhận thẩm phán của tòa án ở trong mắt người khác xem ra vô cùng khủng bố, nhưng đối với bọn chúng mà nói, nếu có thể dùng để trao đổi Lục Bạch, thì cũng không phải là điều kiện hà khắc gì.
"Anh có thể dùng bất cứ thủ đoạn thẩm vấn gì, nhưng mà anh cuối cùng cũng sẽ không tìm được thi thể của Lục Bạch đâu. Bởi vì cậu ta thuộc về chúng tôi."
"Những thứ mà anh muốn, tôi đều sẽ cướp lấy toàn bộ. Coi như bồi thường cảnh sát mấy người dùng nhiều năm như vậy điều tra chúng tôi."
Trên người Long Kiêu không có nửa phần cảm giác của kẻ thất bại bị thua, ngược lại so với Hạ Cẩm Thiên càng giống như một người chiến thắng hơn.
Mấy cảnh sát xung quanh đều kinh ngạc, loại người kiêu ngạo như Long Kiêu này có thể nói là khiêu khích đối với luật pháp. Nhưng trên thực tế, bọn họ thật đúng là không có biện pháp gì để mạnh mẽ bức ép Long Kiêu mở miệng. Còn về những kỹ xảo thẩm vấn cảnh sát quen dùng đó, nếu hữu dụng thì năm đó cũng sẽ không để Long Kiêu thuận lợi đào thoát.
Nhưng mà Hạ Cẩm Thiên lại như là hoàn toàn không cảm nhận được lời nói như đang khiêu khích của Long Kiêu, bình tĩnh xê dịch ghế dựa đến trước mặt Long Kiêu.
Anh lấy điện thoại ra, đặt ở trước mặt hắn.
"Đánh cược không? A Bạch dám cùng đi với hắn ta, thì sẽ có phương thức liên hệ với tôi. Vốn dĩ tôi cho rằng cậu là manh mối em ấy để lại cho tôi. Nhưng mà nghe cậu nói xong tôi liền hiểu rõ, không phải cậu."
"Cho nên tôi nghĩ, em ấy sẽ có phương thức khác để tôi biết được chỗ ẩn thân của Từ Duệ."
Hạ Cẩm Thiên quá mức bình tĩnh, mà sự chắc chắn của anh đối với Lục Bạch càng làm Long Kiêu có thói quen khống chế mọi thứ cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Mà câu nói kế tiếp của Hạ Cẩm Thiên lại càng làm cho hắn đối với kế hoạch vốn dĩ không chút sai lầm kia trở nên dần dần lung lay sắp đổ.
"Kỳ thật cậu cũng nên lo lắng cho chính mình. Long Kiêu đúng không? Am hiểu nhất là gài bẫy, mỗi người theo ý của cậu đều không phải người mà là quân cờ trên bàn cờ của cậu. Chúng ta không phải lầm đầu tiên giao tiếp, cậu cũng không phải lần đầu tiên rơi vào trong tay tôi."
"Điều duy nhất hiện tại cậu có thể đàm phán với tôi, bất quá là an nguy của Lục Bạch. Nhưng trên thực tế, Lục Bạch từ trước đến nay đều sẽ không để bản thân trở thành lợi thế trên bàn đàm phán, cho nên cậu cần phải suy xét một chuyện, đó chính là Từ Duệ có thật sự xử tử Lục Bạch như đã thương lượng tốt với các cậu, để em ấy chôn cùng các cậu hay không."
"Từ Duệ ngay từ đầu chính là không thể bảo đảm an toàn cho bản thân, thậm chí phải dựa vào cậu mới có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của cảnh sát. Mạng lưới nhạy bén như các cậu cũng nên nghe được điều này, mang theo người có cấp bậc tối cao trong cục cảnh sát của chúng tôi trốn đi, cậu cảm thấy hắn có thể chạy được bao xa?"
Hạ Cẩm Thiên mở điện thoại lên, ấn vào một biểu tượng, rất nhanh liên tiếp ảnh chụp xuất hiện trước mặt Long Kiêu.
Toàn bộ là một chiếc xe. Tuy rằng không rõ trong xe là tình huống như thế nào, nhưng mà đúng thật đã chứng minh, từ khi Lục Bạch rời đi đến bây giờ, toàn bộ hành trình đều ở trong phạm vi theo dõi của Hạ Cẩm Thiên.
Hiện tại cách làm của Từ Duệ bất quá là tự mình đưa cảnh sát tới hang ổ của chính mình mà thôi.
"Nhưng mà nói không chừng trên đường Lục Bạch liền sẽ bị xử lý."
"Sẽ không, Từ Duệ nhất định sẽ mang Lục Bạch đi tới nơi mà hắn dùng để che giấu tội ác. Bởi vì đối với loại người như các cậu mà nói, điều quan trọng nhất không phải một người chết, mà là cảm giác nghi thức vào thời điểm người đó chịu chết."
"Cậu muốn biến Lục Bạch thành quân cờ đẹp nhất của mình đúng không? Nhưng mà Từ Duệ chỉ nghĩ nên làm Lục Bạch chết thảm như thế nào."
"Cho nên hiện tại cậu nhả ra, chúng tôi trước tiên vây đổ Từ Duệ, cậu chỉ cần không chết liền còn có cơ hội hoàn thành mộng tưởng của mình. Nếu không, chỗ tốt đều bị người khác chiếm, cậu liền cam tâm sao?"
"Anh thật đúng là khác biệt hoàn toàn với đám cảnh sát ngu xuẩn trong tưởng tượng của tôi."
Hạ Cẩm Thiên cũng không để ý tới điều đó, tiếp tục nói suy nghĩ của mình "Làm người chơi cờ cả đời, sắp chết lại phải làm quân cờ cho người khác sao?"
Một câu này, tức khắc khiến sự phẫn nộ trong lòng Long Kiêu bùng nổ, Long Kiêu đột nhiên từ trên ghế dựa đứng lên, nhưng mà lại bị còng tay trên cổ tay hung hăng cố định tại chỗ.
Long Kiêu biết những điều Hạ Cẩm Thiên nói đều đúng. Ba người bọn họ, mặc dù là cùng đường bí lối nhưng mà chỉ cần có bất cứ một người nào chiếm được Lục Bạch thì tuyệt đối chỉ biết dựa theo ý nghĩ của chính mình mà xử lý.
Để Lục Bạch chôn cùng, không sai, lúc trước bọn họ đều nghĩ như vậy. Cảm thấy chỉ có Lục Bạch đã chết mới có thể vĩnh viễn trở thành bạch nguyệt quanh của bọn họ.
Nhưng mà hắn vẫn xem nhẹ một chuyện, cũng không phải đơn thuần đã chết là được, mà là muốn dựa theo cách chết mà hắn muốn mới có thể đạt thành mục đích cuối cùng của hắn.
Từ Duệ không có khả năng chỉ có biết dựa vào người khác, hắn đang giấu dốt, mục đích là ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Long Kiêu gắt gao mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hạ Cẩm Thiên, như là muốn phán đoán xem lời nói của Hạ Cẩm Thiên rốt cuộc có mấy phần thật giả.
Nhưng mà ánh mắt Hạ Cẩm Thiên vô cùng bĩnh tĩnh nhìn chăm chú lại hắn, trên điện thoại, tấm hình chụp chiếc xe lại nhiều thêm một bức.
Phảng phất như tất cả sự giãy giụa của Long Kiêu, ở trong mắt anh đều là trò cười cùng đường bí lối.
Long Kiêu hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là mở miệng nói.
Hắn không chiếm được thì Từ Duệ cũng đừng nghĩ chiếm được. Lục Bạch nếu không phải của hắn, như vậy nhất định cũng không thể là của người khác. Trước sau hắn đã thua, vậy thì người khác cũng nên dụng công mệt một lần tới tế điện cho thất bại của hắn.
Trên mặt Hạ Cẩm Thiên vẫn bình tĩnh như cũ, tùy ý để thuộc hạ ghi chép, nhưng mà phía sau lưng áo sơ mi đã sớm nhiễm hơi ẩm. Tâm treo cao của anh cho tới bây giờ mới rốt cuộc được hạ xuống.
Mà Lục Bạch lúc này cuối cùng cũng ở một khu biệt thự cũ xưa mở bừng mắt.
Đau đớn còn lưu lại sau cổ làm Lục Bạch phải nghỉ một hồi mới hoàn toàn tìm được thần trí trở về. Lại cúi đầu nhìn thấy bản thân đang bị cột vào trên một cái giường giải phẫu, bên phía Từ Duệ giống như đang chuẩn bị cái gì đó, người cũng không ở đây.
Hệ thống: "Đậu má đậu má, Lục Bạch, chúng ta thật sự có thể chạy trốn khỏi đây sao?"
Lục Bạch không đáp lại mà là cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng.
Chuyện này cùng với suy nghĩ ngay từ đầu của cậu không giống nhau. Ở trong khái niệm của Lục Bạch, Từ Duệ lựa chọn cho chính mình nơi chôn cất cuối cùng, nhất định phải là một nơi vô cùng tương tự với tầng hầm trước đây Từ Duệ dùng để dạy dỗ bọn họ. Chứ không phải một nơi ấm áp gần giống một ngôi nhà như vậy.
Dù sao, hoàn cảnh này hoàn toàn không có cái loại cảm giác nghi thức mà Từ Duệ muốn.
Nhưng rất nhanh Lục Bạch liền phát hiện chỗ không thích hợp.
Độ ấm nơi này, tựa hồ có chút quá lạnh.
Lúc trước vừa mới tỉnh lại Lục Bạch còn chưa có cảm nhận được. Nhưng hiện tại lại dần dần phản ứng lại, độ ấm nơi này so với bên ngoài còn phải lạnh hơn mấy độ, ngay cả hơi thở khi thở ra cũng đều mang theo khói trắng mỏng.
Giống như một cái tủ đông đông lạnh tự nhiên vậy.
Hệ thống: "Bạch Bạch, ngươi nói xem rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?"
Tầm mắt của Lục Bạch vẫn luôn dừng ở trên vách tường xung quanh "Hoa văn, hoa văn đứt gãy có vấn đề."
Lục Bạch nhạy bén nhận thấy được, mặt trên vách tường nơi này khác biệt. Tuy rằng có thể giải thích vì giấy dán tường không được dán tốt, nhưng từ góc nhìn của Lục Bạch mà nói, càng có khuynh hướng suy đoán mặt sau nhưng vách tường này đang cất giấu cái gì đó.
Một chút hoa văn đứt gãy đều không phải vì giấy dán tường có vấn đề, mà là bởi vì cánh cửa phía sau vách tường quá nặng, trải qua thời gian dài, vách tường vốn dĩ kín kẽ cũng dần dần trở nên nghiêng xuống dưới.
"Cho nên, giấu phía sau sẽ là cái gì?"
Lục Bạch trầm mặc một lúc "Có lẽ là quan tài."
"Cái gì?"
"Cái giường dưới thân ta này không phải giường giải phẫu bình thường. Kích cỡ cùng chiều dài rõ ràng cũng không đúng."
"Vậy đó là cái gì? Còn có nghề nghiệp gì sẽ dùng đến loại giường giải phẫu như vậy chứ?"
"Người nhập liệm." Lục Bạch rất bình tĩnh "Lúc trước ta từng một lần đi qua nhà tang lễ, ta nhớ rõ người nhập liệm ở bên trong khi sửa sang lại dung mạo cho người chết, dùng chính là loại giường này."
"Từ Duệ hôm nay muốn cho ta chết ở chỗ này, chỉ sợ cũng đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ."
"Hắn muốn để ta vĩnh viễn bảo trì bộ dạng đẹp nhất trong khái niệm của hắn, như vậy nhất định sẽ tìm mọi cách cố định biểu tình oán hận chết không nhắm mắt cuối cùng của ta."
"Có thể làm được điều này, chỉ sợ cũng chỉ có nghề nghiệp người nhập liệm mới làm được, lại còn phải là người xuất sắc trong số đó."
"Lúc trước ta làm mộ cho những đồng bạn đó đều là mộ chôn di vật."
"Di thể của bọn họ vẫn luôn không có tìm được, hiện tại xem ra chỉ sợ đều ở chỗ này."
".......Điên rồi, Từ Duệ thật sự là kẻ điên mà! Nhiều thi thể như vậy hắn đều giấu ở biệt thụ này? Hắn có bệnh à?"
"Chỉ có loại giải thích này, hắn đem vách tường làm thành cửa ngầm, sau đó đem quan tài đựng thi thể giấu ở phía sau. Chỉ cần ấn mở cơ quan, những cửa ngầm đó liền có thể tự chuyển động, đem quan tài giấu thi thể ở phía sau chuyển ra ngoài."
"Gian phòng sinh hoạt này trang hoàng ấm áp như vậy, nhưng từ đầu đến cuối đều không có bất cứ màn hình TV hay máy chiếu nào dùng để xem khi nhàn rỗi. Từ Duệ là một người có thói quen hưởng thụ. Cái gì cũng đều không có, hắn ở chỗ này làm cái gì?"
"Cho nên, hắn không có việc gì làm, liền ngồi ở trên sô pha kia xem thi thể?"
"Cái sô pha kia có cái sàn xe, có thể chuyển động."
"Chỉ sợ gian phòng sinh hoạt này chính là mật thất cất chứa chiến lợi phẩm của hắn. Trong thế giới xuyên nhanh, kỳ thật hắn cũng đang chuẩn bị một chỗ như vậy, đáng tiếc còn chưa có thành công đã bị chúng ta tìm được rồi."
"Hơn nữa hắn ở thế giới nhỏ vẫn luôn khống chế Lục Bạch, trong tay có món đồ chơi nên không để bụng mấy vật ngoài thân này. Nhưng trong thế giới hiện thực thì khác, ta sớm đã chạy mất. Cho nên Từ Duệ muốn hoài niệm cũng chỉ có thể dựa vào những chiến lợi phẩm đó."
"Bởi vậy, hắn sẽ tốn một đống thời gian để chuẩn bị cho những chiến lợi phẩm đó một hoàn cảnh tốt nhất, thoải mái nhất, cũng thích hợp nhất để cho hắn hồi tưởng."
Quả nhiên giống như vì xác minh suy đoán của Lục Bạch, cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân.
Từ Duệ đi tới bên người Lục Bạch, duỗi tay từ phía sau nắm lấy cằm cậu, bế Lục Bạch lên ôm đến một bên trên sô pha, sau đó đem còng tay trên tay Lục Bạch đổi thành dây thừng trói chặt cậu, bảo đảm Lục Bạch không có năng lực giãy giụa.
Sau đó Từ Duệ ôm lấy Lục Bạch, giống như hưởng thụ mà thở hắt ra "Tôi từ sớm đã luôn tưởng tượng ra một màn hiện tại này."
"Em ngồi ở trong lồng ngực tôi, bồi tôi thưởng thức những tư liệu sống tốt nhất mà mấy năm nay tôi bắt được."
"Vốn dĩ tôi đều đã tính toán từ bỏ, không nghĩ tới hiện tại ngược lại là thời điểm tốt nhất."
Nói xong, Từ Duệ ấm xuống một cái nút. Nháy mắt cơ quan phía sau mặt tường đều khởi động.
Theo cửa ngầm cùng nhau mở ra, là hơn hai mươi cái quan tài đánh số khác nhau.
Mỗi một bộ quan tài bên trong đều nắm một thiếu niên bị đóng băng. Tất cả bọn họ đều mở to con mắt, cho dù qua lâu như vậy lại vẫn như cũ có thể chuẩn xác mà cảm giác được bọn họ trước khi chết rốt cuộc có bao nhiêu oán hận.