Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 63



Không còn cách nào khác tôi miễn cưỡng ôm lấy Hứa Quân Dục.

Ánh mắt Mục Ý nhìn càng ngày càng mãnh liệt hơn cứ như muốn xiên luôn cả tôi lẫn Hứa Quân Dục.

“Được rồi buông tôi ra, Hứa Quân Dục.”

“Hứa Quân Dục?”

Hứa Quân Dục mãi không chịu buông tôi ra. Cái tay đang ôm lấy tôi cũng siết chặt hơn.

Trước mặt nhiều người cậu ta lại hiên ngang làm như này.

“Hứa Quân Dục đừng để tôi nói lần hai.”

Bị hắn ôm lâu như vậy tôi dần cảm thấy khó chịu, gằn giọng yêu cầu Hứa Quân Dục buông tay.

Hứa Quân Dục mãi mới chịu buông, sắc mặt hắn trông không được tốt lắm.

“Anh Thần mùi pheromone trên người anh là của ai…”

Mục Ý đứng ở gần nên hiển nhiên cậu ta cũng nghe được.

“Anh Thần——“

“Tàu sắp khởi hành rồi mau lên tàu đi mọi người.”

Mục Ý muốn tiến tới nhưng đã đến giờ tàu khỏi hành trước khi đi còn không quên nhìn tôi.

Anh tôi đã trở thành đô đốc của khu vực phía Bắc. Vậy sự kiện kia cũng sắp tới rồi.

Tối đến trong lúc đang mải mê xem lại tài liệu có liên quan đến một số việc anh tôi làm bị cho là phản động ở kiếp trước thì bỗng có tiếng gõ cửa.

Giờ này còn ai tới nữa. Chắc sẽ không phải là hoàng thái tử đi.

Nghĩ vậy tôi cất đống tài liệu vào ngăn tủ đề phòng rồi mới dám ra mở cửa.

Vừa mới mở ra đã có một cái bóng đen đè nặng vào tôi rồi.

Tôi cao chắc cũng phải tầm mét tám lăm mà Yến Phong thì phải cỡ mét chín. Sức nặng của hắn so với tôi nặng hơn rất nhiều. Đổ nhiên bị hắn dựa vào tôi có chút không đề phòng liền ngã ra đất.

“Yến Phong, anh làm cái gì vậy mau đứng dậy!!”

Yến Phong lờ mờ đứng dậy, khuôn mặt đỏ ửng lên vì say đôi mắt đờ đẫn nhìn tôi.

“Tiểu Thần…”

Nhìn bộ dạng của Yến Phong chắc là hắn không tự mình về phòng được rồi.

Thôi coi như tôi mở lòng từ bi cho hắn ở tạm đây chứ giờ muốn đưa Yến Phong về sẽ đi qua phòng của hoàng thái tử. Như vậy sẽ rắc rối hơn.

Để ngoài thì bị người khác dị nghị.

“Anh uống rượu à.”

Yến Phong cúi gầm mặt không trả lời.

Tôi cũng không hỏi gì thêm, lên giường mình ngủ, kệ Yến Phong cứ ngồi quỳ ở cửa.

Một tên say thì có thể làm gì được tôi chứ.

Đến nửa đêm tôi bị tỉnh giấc vì nóng, hơn hết là chỗ phía dưới rất đau rát.

Lạ quá chuyện gì thế này, tôi lờ mờ tỉnh giấc thì thấy Yến Phong đang không ngừng phập phồng trên người mình.

Tên này sao say rồi mà còn hung thế?

“Hức… Yến Phong dừng lại…”

Những tiếng thở dốc cùng âm thanh dâm mĩ hoà quyện lại tạo nên một khung cảnh khiến người khác phải đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi.

Yến Phong bỏ ngoài tai lời tôi, như con thú hung hăng làm. Mỗi một cú thúc của hắn như tiến tới đòi mạng tôi.

“Tiểu Thần, em là của tôi. Mỗi một phần trên người em đều là của tôi. Tôi sẽ làm cho đến khi trên người em lấp đầy pheromone của tôi.”

“Không… hức a… đủ rồi…”

Mọi thứ thật mơ hồ tôi đã không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh đang diễn ra như nào nữa.

Lần nào cũng vậy, bọn họ đều tự ý hành động mà không màng đến cảm xúc của tôi.

Cưỡng ép tôi phải làm điều mình không thích.

Đủ rồi, tôi chịu đủ lắm rồi.

Cuối cùng ngày mà tôi có thể rời khỏi nơi này cũng đến.

Ngày hôm đó, hoàng thái tử và Yến Phong đều không có ở khu quân đội. Cả hai người đã bị triệu tập đến cung điện.

Việc đưa Kai đi rất suôn sẻ, cậu ta lần này lại ngoan ngoãn đến lạ để cho nhân viên nghiên cứu đưa đi.

Tất cả những người đi cùng dồn tôi ngồi gần về phía Kai với lý do là do chỉ có mình tôi tiếp xúc được với cậu ta.

Phải mất gần nửa ngày với tới ven biển phía Nam cạnh thủ đô.

Người hộ tống Kai chỉ có một mình tôi.

Vừa mới đặt chân xuống cánh cửa xe đã đóng lại và chạy vụt đi.

Lũ ấu trĩ, từ lúc bắt đầu tôi đã sớm đoán được họ sẽ làm việc này. Nên tôi mới để mặc cho họ bắt nạt mình như vậy.

Dù gì cũng đúng ý tôi, nếu bị bắt thì báo cáo lại là được.

Mà có khi chắc gì tôi đã bị bắt bởi vì đơn từ chức là bố tôi dâng lên cho hoàng đế phê chuẩn mà.

Ha, giờ thì tôi có thể tự do làm điều mình thích rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.