Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 13



Nghe được câu nói của Sở Trần, gương mặt bác cả đỏ bừng.

Người nhà họ Sở đều biết Giản Đại tìm người đính hôn từ bé cho con trai mình, còn là một người như Hoắc Lăng, có ai mà không ghen ghét? Phải biết rằng đó chính là nhà họ Hoắc tiền đồ vô lượng!

Nếu gả đến đó, chẳng phải sẽ một bước lên trời hay sao?

Mà khi đó không phải chỉ có một mình bác cả có tâm tư này.

Nhưng đúng là chỉ có bác cả không chịu bỏ cuộc, từng đi tìm Sở Nguy Vân thương lượng mấy lần.

Bởi vì chuyện này quá mất mặt nên bác cả không dám nói với người khác, ngay cả người bạn có quan hệ tốt nhất cũng không nhắc tới nửa chữ, còn dặn dò Sở Nguy Vân đừng tiết lộ chuyện này cho ai biết, kết quả không ngờ lại bại lộ ở chỗ Sở Trần!

Còn nói thẳng trước mặt bao nhiêu người nữa chứ!

Thật là...

Sao cậu ta lại biết chuyện này?

Chẳng lẽ là Sở Nguy Vân nói?

Tâm trạng bác cả rất phức tạp, muốn đi tìm Sở Nguy Vân hỏi cho ra lẽ.

Nhưng quả thật trong chuyện này bà ta là người đuối lý.

Nhận thấy tầm mắt như có như không của những người xung quanh, bác cả nói không nên lời.

Bà ta không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây nữa, chỉ có thể dùng sắc mặt âm trầm liếc Sở Trần một cái xem như cảnh cáo, sau đó vội vàng xoay người rời đi.

Ha ha.

Loại người như Sở Trần, sớm muộn gì cũng sẽ hủy hoại hôn ước này thôi!

Bà ta sẽ chống mắt lên xem Sở Trần càng sống càng thê thảm!

Sau khi bác cả rời đi, Sở Trần không sợ hãi tiếp thu tầm mắt từ bốn phương tám hướng dừng trên người mình, cười khẩy nhìn lướt qua mọi người: "Sao? Mấy người cũng có lời muốn nói với tôi hả?"

Vừa nghe vậy, mấy người xung quanh nhao nhao dời tầm mắt sang chỗ khác.

Sở Trần không tiếp tục nhìn đám người này nữa mà cất bước đi thẳng vào trong phòng.

Mà đám người lúc trước tụ tập trong sân chỉ dám thì thầm sau lưng Sở Trần.

"Sở Trần này... Hình như tính cách thay đổi khác quá nhiều so với trước kia."

"Chứ còn gì nữa. Trước kia từng ngang ngược một khoảng thời gian, sau đó bị Nguy Vân chỉnh đốn một trận, chẳng phải từ đó không dám phách lối nữa hay sao? Ai ngờ dạo gần đây lại bắt đầu vênh váo, chắc biết mình sắp gả vào nhà họ Hoắc, có người chống lưng nên mới dám tác oai tác quái như vậy!"

"Xùy."

Sở Trần vào nhà, lập tức thấy một cô gái trẻ tuổi đứng cạnh Sở Nguy Vân cách chỗ cậu không xa, hai người đang trò chuyện với nhau.

Sở Trần nhướn mày.

Chẳng lẽ chuyện lớn mà Sở Nguy Vân nói chính là cuối cùng ông ta cũng tìm được đứa con gái bị thất lạc nhiều năm?

Đang nghĩ vậy, Sở Nguy Vân cũng thấy Sở Trần, ông vẫy tay, không giấu nổi vẻ vui mừng trên mặt: "Tiểu Trần lại đây, chào dì Du Nhiễm của con đi."

Sở Trần: "?"

Dì?

Thấy Sở Trần đi tới, Du Nhiễm và Sở Nguy Vân nhìn nhau cười một cái, sau đó cô ta mới dời mắt nhìn về phía Sở Trần, dịu dàng nói: "Chào Tiểu Trần."

Giọng nói cũng rất ngọt ngào.

Sở Trần quan sát Du Nhiễm mấy lần.

Gương mặt không giống như từng phẫu thuật thẩm mỹ, giọng nói cũng không có vấn đề gì, đây không phải là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi thôi sao?

Thấy Sở Trần không lên tiếng, Sở Nguy Vân giải thích: "Ba biết có lẽ con nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng ba đã đăng ký kết hôn với dì Du Nhiễm của con rồi, dự tính cuối tuần này sẽ tổ chức tiệc rượu. Sau này con cứ gọi dì là được, dì của con không ngại đâu."

Du Nhiễm gật đầu mỉm cười: "Đúng, sau này ở trước mặt dì Tiểu Trần không cần câu nệ đâu, đều là người một nhà."

Sở Nguy Vân nắm tay Du Nhiễm.

Sở Trần nhướng mày: "... Dì."

Du Nhiễm cười dịu dàng: "Sau này dì sẽ đối xử tốt với cháu và Tiểu Trú."

Thực ra trong lòng Sở Trần hơi kinh ngạc, nhưng vẫn phải cảm thán một câu "Quả nhiên là vậy".

Sở Nguy Vân là một kẻ không thể quản lý nửa người dưới của mình. Sau khi Giản Đại qua đời chưa đầy một tháng, ông ta đã lập tức kết hôn với mẹ của Sở Trú, còn mang Sở Trú về nhà, mà tuổi tác của Sở Trú không chênh lệch bao nhiêu so với Sở Trần, điều này dẫn tới nguyên chủ trực tiếp nổi điên.

Ba năm sau mẹ của Sở Trú cũng qua đời, ông ta vẫn độc thân đến nay.

Mặc dù nói là độc thân, nhưng mỗi tuần Sở Nguy Vân đều sẽ ra ngoài tầm hoan mua vui.

Sau nhiều năm chơi bời, chắc Sở Nguy Vân cũng cảm thấy mình đã lớn tuổi, quyết định tìm một người ổn định lâu dài.

Sở Trần còn tưởng Sở Nguy Vân chỉ tìm một người sống chung nhưng không đăng ký kết hôn, không ngờ Sở Nguy Vân lại chơi lớn một vố lớn như thế, trực tiếp kết hôn với một cô gái đáng tuổi con mình?

Sở Trần không nhịn được mà nhìn Du Nhiễm nhiều thêm vài lần.

Cô gái này chắc chắn không phải hạng người tầm thường, có thể hạ gục Sở Nguy Vân trong thời gian ngắn như thế chứng tỏ cô ta cũng rất có bản lĩnh.

... À không.

Cũng có thể do Sở Nguy Vân quá ngu xuẩn, nếu không thì tại sao lại làm ra chuyện không thông báo với ai một tiếng đã đi đăng ký kết hôn.

Nghĩ đến đây, Sở Trần nở nụ cười: "Chuyện của hai người tôi không phản đối, nhưng ông đã nghĩ tới những người khác trong nhà họ Sở chưa?"

Sở Trần đương nhiên sẽ không phản đối, bởi vì thứ mà cậu muốn lấy thì chắc chắn sẽ lấy hết không bớt một xu, cho dù Sở Nguy Vân cưới một lúc bảy tám người vợ cũng không liên quan gì tới Sở Trần.

Nhưng những người khác trong nhà họ Sở lại không giống như Sở Trần. Sự tồn tại của Du Nhiễm có quan hệ mật thiết tới lợi ích của họ.

Không làm ầm lên mới là lạ.

Thấy Sở Trần không phản đối, Sở Nguy Vân lập tức thoải mái hơn hẳn: "Ba biết con là đứa trẻ ngoan mà. Chuyện này con không cần bận tâm, chỉ cần con và Tiểu Trú đồng ý là được. Bây giờ ba là chủ gia tộc, lúc trước không có bạn đời, bây giờ chỉ cưới một người vợ thôi, dù gì thì những người khác cũng phải nể mặt ba một chút chứ."

Sở Trần cảm thấy buồn cười.

Không ngờ ông ba khốn nạn lại có loại suy nghĩ đơn giản như thế.

"Được, nếu ông đã nói vậy thì tôi không có ý kiến gì nữa."

"Khoan đã." Sở Nguy Vân gọi Sở Trần lại: "Con đừng đi, đợi lát nữa thông báo xong chuyện của ba với Du Nhiễm sẽ nói tới chuyện của con với nhà họ Hoắc."

Để giúp Sở Trần có thể kết hôn với Hoắc Lăng, Sở Nguy Vân đã bỏ ra rất nhiều tiền cho Sở Trần. Ông ta không dám vận dụng tiền của công ty, lúc trước chỉ dám âm thầm bỏ tiền túi của mình, bây giờ trong tay ông ta không có nhiều tiền, đương nhiên phải nghĩ mọi cách khiến người nhà họ Sở cũng phải mất tí máu.

Dù sao thì sau khi Sở Trần gả đến nhà họ Hoắc, người được lợi ích chính là toàn bộ nhà họ Sở, sao có thể bắt một mình ông ta bỏ tiền đầu tư được?

Nghĩ đến đây, Sở Nguy Vân không nhịn được mà nhíu mày, nhắc lại chuyện cũ: "Nếu không phải lúc trước con cứ đòi... Thôi, hôm nay ba đang vui, không nhắc lại chuyện này với con. Con tìm một chỗ ngồi đi."

Sở Trần: "Ừ."

Thực ra không cần Sở Nguy Vân nói thì Sở Trần cũng không có ý định rời đi.

Cậu muốn ở lại đây thưởng thức vở kịch đặc sắc sau khi người nhà họ Sở biết được chuyện này sẽ bật lại Sở Nguy Vân như thế nào.

Sở Trần tìm một góc vắng vẻ nhưng không bị giới hạn tầm nhìn ngồi xuống.

Lúc này người nhà họ Sở còn chưa đến đông đủ, Sở Trần thấy rảnh rỗi bèn mở máy liên lạc quấy rối Lệ Nhiên.

"Chồng ơi, anh đang làm gì vậy?"

"Em nhớ anh quá."

"Anh không thể tưởng tượng được nhà họ Sở đã xảy ra chuyện gì đâu. Không ngờ ba em lại tìm một người mẹ kế cho em! Anh nói xem nếu sau này mẹ kế ngứa mắt em, muốn gây khó dễ cho em thì phải sao đây? Anh có thể bảo vệ em không?"

Nhà họ Lệ.

Lệ Nhiên ngồi trên xe lăn, trên mắt phủ một lớp màng mắt màu trắng, đang mở cuộc họp trên internet.

Hình tượng thực tế ảo của Lệ Nhiên cũng giống bản thân anh trong hiện thực, lúc rũ mắt trông có vẻ không thèm bận tâm: "Lúc trước tôi kêu các cậu đi điều tra hành tinh tài nguyên, đã tìm được mấy hành tinh rồi?"

"Báo cáo sếp, tổng cộng có tám hành tinh. Tất cả đều đã được khóa tọa độ."

"Ừ. Tôi cho các cậu nửa tháng đánh chiếm hết toàn bộ. Mấy ngày nữa tôi sẽ tiến vào thời gian bạo loạn tinh thần, phải nghỉ ngơi khoảng ba ngày, đến lúc đó đừng liên lạc với tôi."

Đang nói thì máy liên lạc của Lệ Nhiên chợt vang lên không ngừng.

Một đám cấp dưới không dám thở mạnh, thậm chí không dám nhìn Lệ Nhiên.

Lần trước lúc đang họp mà sếp đột ngột biến mất, sau khi trở về thấy bọn họ đang tán dóc với nhau thì sắc mặt lập tức rất khó coi, ngay sau đó đã giao rất nhiều nhiệm vụ ma quỷ cho bọn họ, khiến họ bị lột mất mấy lớp da.

Lông mi Lệ Nhiên hơi run, tùy tay bấm vào, tin nhắn của Sở Trần lập tức bắn ra.

Lệ Nhiên lia tầm mắt tới, ngón tay thon dài bấm lên màn hình mấy cái để trả lời, sau đó mới nói tiếp: "Tôi chỉ còn hai năm. Sau khi tôi chết, nhiều nhất chỉ có thể áp chế được ba tháng, sau đó quân liên minh nhất định sẽ tấn công, các cậu cứ tiếp tục như thế này..."

Nhà họ Sở.

Máy liên lạc vang lên thông báo, Sở Trần lập tức mở ra.

Lệ Nhiên: "Lại làm nũng hả?"

Sở Trần: "Ha ha."

Đôi mắt Sở Trần cong lên, tràn đầy ý cười.

Lệ Nhiên đáng yêu quá đi.

Nếu không phải vì muốn xem vở kịch của Sở Nguy Vân thì Sở Trần đã chạy về nhà hôn Lệ Nhiên một trận cho đã đời rồi.

Đúng lúc này, máy liên lạc của Sở Trần lại vang lên, lần này người gửi tin nhắn tới là Phong Như Vân.

Phong Như Vân: "Tiểu Trần, chuyện lúc trước cháu bị gài bẫy ở khách sạn, bên A Lăng đã điều tra được một chút tin tức rồi. Bây giờ cháu có rảnh không?"

Sở Trần nhìn xung quanh.

Người nhà họ Sở đã đến gần đủ, lúc này đang ngồi trong phòng tụ tập tán dóc với nhau.

Có người liên tục nhìn về phía Sở Nguy Vân và Du Nhiễm bên cạnh ông ta, nhưng trước mắt vẫn chưa có ai kích động quá mức, cũng không có ai ra tay đánh Sở Nguy Vân, tám chín phần là do Sở Nguy Vân còn chưa giới thiệu thân phận của Du Nhiễm với bọn họ nên đám người này chỉ yên lặng quan sát.

Sở Trần: "Dì Phong, bây giờ cháu đang ở nhà họ Sở, chắc không thể tới nhà dì được rồi."

Phong Như Vân: "Ừ, vậy sau khi xong chuyện ở nhà họ Sở thì cháu đến thẳng nhà dì đi."

Sở Trần: "Vâng."

Gửi tin nhắn xong, Sở Trần ngẩng đầu thấy Sở Trú cuối cùng cũng đến.

Cậu ta cũng đi đến trước mặt Sở Nguy Vân, hai bên trò chuyện với nhau mấy câu, Sở Trú hơi nhíu mày, vẻ mặt miễn cưỡng vui cười, liên tục nhìn về phía Du Nhiễm.

Chẳng qua cậu ta không gây chuyện, cũng không cãi nhau với Sở Nguy Vân.

Sở Trần hơi tiếc nuối.

Chờ thêm gần mười phút, Sở Nguy Vân mới mặt mày hồng hào nắm tay Du Nhiễm, đi đến chính giữa đám đông.

Mắt Sở Trần sáng lên, ngồi thẳng người lại.

Đến giờ rồi!

Sở Nguy Vân lên tiếng: "Các thành viên của nhà họ Sở, xin hãy im lặng một chút, tôi có chuyện cần tuyên bố."

Người xung quanh thấy vậy đều yên tĩnh lại, nhìn về phía Sở Nguy Vân.

"Chắc hẳn mọi người đều đã biết, kể từ sau khi mẹ của Tiểu Trú qua đời, tôi đã độc thân rất lâu, vốn dĩ tôi cũng không có ý định tiến thêm bước nữa, nhưng mãi tới khi gặp được Du Nhiễm, tôi mới phát hiện em ấy chính là người có thể bầu bạn với tôi cả đời! Trước mặt tình yêu, tôi chưa bao giờ là người do dự cả. Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để tuyên bố..."

"Tôi - Sở Nguy Vân - gia chủ đương nhiệm của nhà họ Sở, chính thức cưới Du Nhiễm làm vợ."

"Tôi gọi mọi người đến đây để làm chứng cho tôi và Du Nhiễm, cũng báo cho mọi người biết một tiếng, sau này Du Nhiễm chính là chủ mẫu của nhà họ Sở."

"Khoan đã." Có người lên tiếng: "Anh chỉ định sống chung với cô ta, hay là..."

Sở Nguy Vân nở nụ cười hạnh phúc: "Chúng tôi đã đăng ký kết hôn. Em ấy đã sẵn sàng liều lĩnh đến với tôi, tôi không thể không cho em ấy một danh phận."

Bì bõm.

Một cục đá gợi lên sóng to gió lớn.

Những người được gọi đến đây lập tức đần mặt ra, sau đó nổi điên lên.

Bác cả lúc nãy bị Sở Trần chọc ngoáy mấy câu còn chưa hết tức giận là người nhảy ra trước tiên, nhắm thẳng vào Sở Nguy Vân: "Sở Nguy Vân! Cậu nói thế là sao hả? Cậu muốn tìm tình nhân chúng tôi sẽ không quan tâm, nhưng chuyện lớn như đăng ký kết hôn, tại sao cậu lại không nói trước? Đã làm công chứng tài sản trước khi kết hôn chưa?"

Câu mà bác cả hỏi cũng chính là tiếng lòng của mọi người.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Sở Nguy Vân.

Sở Nguy Vân sửng sốt.

Mà phản ứng này của ông ta đã nói cho mọi người biết đáp án.

Nhà họ Sở gà bay chó sủa ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.