Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 36



“Đoản, sao sắc mặt của cô kém thế?” Có người gọi với theo hỏi.

Em gái tóc ngắn có biệt hiệu “Đoản” từ đầu đến cuối vẫn đứng mãi một chỗ cũ, vẫn còn duy trì dáng vẻ nhận liên lạc lúc trước, lúc cô nghe được tiếng gọi mới tỉnh lại, nét mặt kỳ quái đáp: “Sếp vừa bố trí nhiệm vụ mới cho tôi.”

“Có gì bất thường à?” Người tiếp lời không quá để tâm.

Tuy hiện tại sếp của bọn họ trở về Vọng Thành nhưng cũng thường xuyên nổi hứng lên lại bố trí nhiệm vụ.

Bọn họ cũng đã sớm quen rồi.

Đoản hờ hững nói: “Anh ấy dặn tôi xử lý việc cho gọn gàng đừng để người ta nắm được thóp.”

Người kia giờ mới ý thức được tầm quan trọng của nhiệm vụ.

Cậu ta hít sâu một hơi: “Gần đây cô gây ra chuyện gì à? Sếp bảo cô trà trộn vào quân liên minh để chụp ảnh nóng của Quân đoàn trưởng? Hay là bảo cô đi tranh sơ đồ thiết kế của siêu vũ khí bên cạnh? Hay là để cô lái chiến hạm đi chiếm đoạt luôn tài nguyên ở địa bàn liên minh?”

Nói thực ra nếu không phải tận mắt nhìn thấy sếp ra mệnh lệnh, Đoản cũng cho rằng chỉ có thể là những nhiệm vụ khá khó nhằn kể trên mới xứng để anh dặn dò như thế.

Vậy nhưng…

Đoản khó khăn nói: “Anh ấy bảo tôi đi chặt cánh tay của Sư Hạo Ngôn.”

“Sư Hạo Ngôn? Là ai thế?”

Đoản kiên nhẫn giải thích: “Chính là cái tên hãm hại Sở Trần lần trước khiến cho Sở Trần phải ngủ một đêm ở khách sạn với trai bao đấy.”

“Hả?”

Không chỉ có người đó ngạc nhiên, mà những người khác đang dỏng tai lên nghe cũng đều không nhịn được thốt ra tiếng kinh ngạc.

Nhiệm vụ này…

Nhiệm vụ lần này lại đơn giản giống như ăn cơm đi ngủ thôi vậy.

Vậy mà sếp cũng phải đặc biệt dặn dò?

Mọi người quay qua nhìn nhau, ai cũng chẳng nói thêm được gì.

“Không thể nào…” Bỗng một người trong đám đông lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

“Đúng đúng đúng, không thể nào.”

“Tuyệt đối không thể nào.”

Mọi người đua nhau khoát tay, bỗng chốc không khí lại quay trở về với vẻ nhẹ nhõm lúc trước, không ai còn nhắc đến nhiệm vụ vừa rồi nữa.



Xe bay đáp đến nhà Thẩm Du.

Sở Trần che đi ý cười khẩy khinh bỉ trong mắt, đẩy Lệ Phần xuống xe.

Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt đã đợi trong nhà từ lâu, vừa nhìn thấy hai người ông bà đã lập tức đứng lên đón.

“Mẹ đã liên hệ với người bên viện nghiên cứu khoa học rồi nhưng vẫn chưa có ai cung cấp cho mẹ tin chính xác.” Thẩm Du dậm chân, nói tiếp: “Họ vẫn nói còn chưa xác định, còn chưa xác định mà không biết sao bên viện nghiên cứu tự dưng lại tung tin ra chứ?”

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá.”

Sở Trần an ủi: “Cho dù Nhiên Nhiên không uống thuốc thì tình trạng của anh ấy đã tốt hơn trước rồi, tuổi thọ của anh ấy chắc chắn có thể vượt qua hai năm. Bây giờ chúng ta cứ đợi tin tức của viện nghiên cứu khoa học được ạ.”

Lời này cũng có chút tác dụng trấn an được Thẩm Du.

Nhưng giữa trán Thẩm Du vẫn hiện vẻ lo lắng, bà quay đầu muốn hỏi chuyện Lệ Nhiên nhưng bỗng nhiên lại cảm giác được ánh mắt của anh sai sai.

Đây không phải là dáng vẻ của Lệ Nhiên.

Bây giờ người đang ở đây rõ ràng là Lệ Phần.

Ý thức được điều đó, tim Thẩm Du như vọt lên cổ, bà lập tức quay lại nhìn hướng Sở Trần.

Sở Trần không phát hiện ra?

Sở Trần chú ý tới ánh nhìn của Thẩm Du, chớp mắt hỏi: “Mẹ làm sao thế ạ?”

Thẩm Du đáp: “Mẹ không sao, mẹ có mấy lời muốn nói riêng với Nhiên Nhiên. Tiểu Trần, mẹ đưa Nhiên Nhiên đến phòng sách chút nhé?”

“Đương nhiên là được ạ.”

Sở Trần nhìn Lệ Phần rồi quay đầu đi rót nước uống.

Thẩm Du đưa Lệ Phần vào phòng sách, tiện thể còn liếc mắt ra hiệu cho Lệ Duệ Đạt.

Lệ Duệ Đạt nhận được tín hiệu của Thẩm Du bèn đi qua bên cạnh Sở Trần.

Ông đứng cùng một nơi với Sở Trần, nói: “Mẹ con vẫn cứ cái tính ấy, chỉ cần liên quan tới Nhiên Nhiên thôi là lại đứng ngồi không yên. Chuyện này bà ấy còn chưa chứng thực đã gọi luôn các con sang đây rồi, xem ra có vẻ kết quả không ổn, chắc để các con mất công chạy một vòng rồi.”

“Con không sao ạ.” Ngón tay Sở Trần miết chiếc cốc, nói: “Con hiểu được tấm lòng của mẹ mà.”

Nếu như năm đó có người nói với Sở Trần rằng có thể chữa khỏi bệnh tâm thần của mẹ cậu, Sở Trần nhất định cũng giống như Thẩm Du lúc này.

Không!

Cậu thậm chí còn điên cuồng hơn cả Thẩm Du nữa.

Càng không màng tới tất cả.

Tiếc là không có nếu như.

Sở Trần mỉm cười, một ngụm uống hết nước trong cốc.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Du đã nói chuyện xong với Lệ Phần rồi quay trở lại.

Sở Trần vừa nhìn đã nhận ra người kia vẫn là Lệ Phần, cũng không phải vì nói xong chuyện với Thẩm Du mà trở thành Lệ Nhiên.

Trong lòng cậu có chút cảm giác mất mát.

Buổi tối hai người cùng ở lại ăn cơm với hai ông bà.

Vẫn như thường lệ, Sở Trần là người vào bếp nấu ăn.

Thẩm Du thở dài, nói: “Trong nhà có Tiểu Trần không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Con xem bụng của mẹ này, trước kia bằng phẳng như thế mà bây giờ cũng lồi lên rồi. Hôm trước mẹ đi làm, đồng nghiệp còn hỏi mẹ có phải mang thai thứ hai không.”

Sở Trần: “…”

Sở Trần dở khóc dở cười.

Ăn xong cơm, Sở Trần và Lệ Phần cũng trở về nhà. Sở Trần tiện tay khóa cửa, lập tức sà đến vùi mặt vào lồng ngực Lệ Phần.

Trong lòng Lệ Phần giật mình, lập tức đưa hai tay lên cao tỏ vẻ trong sạch.

Đến rồi.

Hồ ly tinh Sở Trần đến nữa rồi.

Nhất định là cậu ta lại muốn nữa rồi! Cho nên mới tự dưng đánh lén mình như thế!

Bước tiếp theo nhất định lại muốn hôn mình đây mà!

Lệ Phần đợi thêm một lát, còn cho rằng sẽ thấy Sở Trần làm nũng rồi hôn mình, nhưng lại phát hiện ra Sở Trần chỉ đơn thuần muốn có người ôm chứ không định làm gì cả.

Anh có thể cảm nhận được tâm trạng không vui của Sở Trần, xung quanh cậu còn có cảm giác cô đơn không thể nói rõ.

Lệ Phần ngẩn ra một lát, dùng tay khẽ vỗ lên người Sở Trần.

Anh thờ ơ nghĩ.

Nếu là Lệ Nhiên nhất định sẽ làm như thế.

Đôi vai của Sở Trần gầy nhỏ, bàn tay Lệ Phần đặt lên đôi vai đó cho cậu niềm an ủi trong yên lặng, nhưng anh không hiểu cảm xúc này của cậu xuất phát từ đâu.

Từ lúc anh đột nhiên xuất hiện trong xe bay đến khi vừa mới bước vào cửa nhà, Sở Trần đều rất bình thường.

Trên muôn mặt cậu ta luôn nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn, lúc nói chuyện với Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt phần lớn cũng là những lời nhẹ nhàng từ tốn, không hề nhìn ra được có chút biến động cảm xúc nào, biến đổi cảm xúc duy nhất cũng chỉ có phản ứng vui sướng.

Tại sau bỗng nhiên cậu ta lại buồn như vậy?

Lẽ nào bởi vì chuyện của viện nghiên cứu khoa học và chứng bạo loạn tinh thần?

Cũng đúng…

Cho dù Sở Trần có lẳng lơ thế nào thì cậu ta chắc vẫn có tình cảm với Lệ Nhiên.

Lệ Phần cụp mí mắt, trong lòng có những cảm xúc khó diễn tả.

Thôi vậy.

Sau này mình sẽ đối xử với Sở Trần tốt một chút.

Anh tự nhủ trong lòng.

Nhưng Sở Trần chỉ đơn thuần nhớ mẹ thôi, sau khi cậu ôm trai đẹp một lúc, tâm trạng mới tốt hơn. Cậu cố sắp xếp cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lệ Phần để bổ sung năng lượng.

Lệ Phần cúi đầu đối mặt nhìn Sở Trần.

Sở Trần không khỏi thở dài trong lòng.

Lệ Phần quả thực khác biệt rất lớn với Lệ Nhiên.

Nếu là Lệ Nhiên, khi thấy biểu cảm của cậu như thế nhất định sẽ hỏi han.

Trong đôi mắt không vui không buồn của anh dường như nhìn thấu tất cả lại dường như chẳng để tâm đến điều gì. Còn dáng vẻ lạnh nhạt thoát tục của anh lại càng khiến cho người ta muốn lột quần áo của anh ra để nhìn thấy anh để lộ biểu cảm khác.

Hơn nữa, chỉ cần ở cùng với Lệ Nhiên là cậu sẽ có một loại cảm giác không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.

Còn Lệ Phần lại không giống vậy.

Biểu cảm của anh vĩnh viễn là kiểu hơi hơi chau mày, đáy mắt lạnh lùng sắc lẹm, lúc nào trông cũng như chiến tướng vừa mới bước chân ra khỏi chiến trường còn chưa lột xác được thân phận. Hơn nữa, một giây sau thôi dường như anh lập tức có thể dùng dao súng tiếp tục tiến hành giết chóc mà không chớp mắt.

Sở Trần không thích khí chất lạnh lùng lại đầy tính công kích như thế.

Bình thường Lệ Phần cứ tưởng rằng mình giả dạng rất giống Lệ Nhiên, thực ra anh hoàn toàn không thể giả được ra cảm giác thản nhiên bình tĩnh như thế của Lệ Nhiên.

Hai người hoàn toàn khác nhau.

Sở Trần nhổm dậy từ trong lòng Lệ Phần, lạnh nhạt liếc anh nói: “Tối nay em không muốn ngủ với anh, anh tự ngủ trên ghế sofa đi.”

Lệ Phần: “?”

Tại sao?

Mặc dù Lệ Phần không muốn ngủ cùng với Sở Trần, càng không muốn có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với Sở Trần. Thậm chí lúc trước anh còn đã bắt đầu nghĩ xem khi Sở Trần gọi mình vào đi ngủ sẽ nói cái gì với cậu để trốn được.

Nhưng Sở Trần bỗng nhiên đưa ra quyết định như thế ngược lại khiến cho Lệ Phần sinh ra tâm lý phản nghịch và không thể chấp nhận được chuyện ấy.

Anh đã làm gì chọc giận Sở Trần rồi sao?

Làm gì có!

Dựa vào đâu mà bắt anh phải ngủ trên ghế sofa?

Đầu mày Lệ Phần lại càng nhíu chặt, anh còn muốn hỏi Sở Trần cho ra nhẽ nhưng nghĩ đến nếu là Lệ Nhiên gặp phải chuyện này tuyệt đối sẽ không làm như thế, Lệ Phần cũng chỉ đành bất đắc dĩ nhịn xuống.

Chậc!

Làm Lệ Nhiên phiền phức quá.

Buổi tối, một mình Lệ Phần nằm trên ghế sofa, anh luôn có cảm giác ngủ thế nào cũng không thoải mái, hơi quay người một chút là lại như sắp rơi khỏi ghế, tay chân anh dài mà thậm chí còn chẳng duỗi thẳng ra nổi.

Mà trong phòng ngủ.

Một mình Sở Trần bá chiếm cả chiếc giường rộng lớn, cậu dang rộng cả tay chân, đá chăn sang một bên, ngủ ngáy o o.

Lệ Phần đứng trước cửa phòng nhìn dáng ngủ của Sở Trần mà nghiến răng ken két.

Anh hằm hằm đi về phòng mình, vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy phòng đã dọn trống không, ga giường cũng không biết thay từ bao lâu trước, nhất thời cũng chẳng còn tâm trạng để ngủ.

Sớm biết thế này, anh đã không sai người máy chuyển phòng của mình đi.

Thôi vậy.

Chỉ đành ngủ trên ghế sofa thôi.

Lệ Phần thấy tẻ nhạt vô vị, rón rén quay người định về phòng khách thì bỗng nghe thấy nơi không xa kia vang lên tiếng của Sở Trần: “Anh trai?”

Người Lệ Phần cứng lại.

Anh quay đầu lẳng lặng nhìn Sở Trần không lên tiếng.

“Giữa đêm thế này…”

Sở Trần cụp mí mắt, cậu nhìn quét quanh người Lệ Phần, chằm chằm vào đôi chân thon dài thẳng tắp, mỉm cười đầy ý vị: “Anh tùy tiện đến nhà em như thế không hay lắm đâu nhỉ?”

Lệ Phần: “…”

Tuy khuôn mặt Sở Trần mang theo ý cười nhưng ý cười lại không hề thấm lên đôi mắt.

Cậu đi đến trước mặt Lệ Phần.

Lệ Phần cao hơn cậu khoảng một cái đầu, khi hai người gần nhau càng thấy rõ khoảng cách này.

Sở Trần cố ý giẫm lên chân Lệ Phần thật mạnh rồi mới lùi lại hai bước, nói: “Xin lỗi anh nhé, hành lang tối quá, vừa rồi em không nhìn rõ giẫm phải anh rồi. Anh bị giẫm có đau không?”

Lệ Phần: “…”

Lệ Phần có chút bực dọc.

Người tôi to như thế đứng ở đây mà cậu dám nói là nhìn không rõ?

Lúc gọi “anh trai” đứng xa như thế chẳng phải vừa nhìn đã nhận ra đấy à?

Nhưng cuối cùng Lệ Phần đến cũng chỉ hơi dịch gót chân, lạnh lùng nói: “Không sao. Tôi nghĩ ra còn đồ trong phòng chưa cầm đi nên nửa đêm không ngủ được mới quyết định đến đây lấy, không ngờ lại làm ồn đánh thức cậu.”

“Vậy à?”

Sở Trần hơi ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Sợ chết đi được, nửa đêm em tỉnh lại vừa nhìn thấy có bóng người đứng ở cửa phòng, em còn tưởng là gặp trộm nữa đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.