Cũng may nhiệt độ nước mắt rất nhanh đã bị nuốt hết trong trong mưa bụi liên miên.
Đàm Khanh co lại trong lòng Hạ Minh Ngọc, hừ hừ hai tiếng, trả đũa cắn lên bàn tay anh một cái, há miệng: “Đánh rắm, tui không khóc… Chỉ có nhóc con mới thích khóc.”
Có lẽ là bởi vì không có sức lực, cho nên cũng không thể để lại được dấu răng trên gang bàn tay của Hạ Minh Ngọc.
Đàm Khanh cúi thấp đầu xuống một lần nữa, trầm thấp thở ra một hơi, mềm nhũn chống đầu lên trên vai Hạ Minh Ngọc, khàn giọng nói: “Muốn một cái hôn hôn.”
Hạ Minh Ngọc liền hôn Đàm Khanh.
Đàm Khanh liếm liếm miệng, trở về chỗ cũ, nhỏ giọng nói với Hạ Minh Ngọc: “Hình như, không còn sét đánh nữa.”
Đúng là không còn sét đánh thật.
Mặc dù mưa to vẫn vang lên ầm ầm như trút xuống từ trên bầu trời ngọn núi đen kịt.
Nhưng trong nháy mắt Hạ Minh Ngọc ngăn cản ở trước mặt Đàm Khanh, sét mang theo cả điện chiếu sáng nửa bầu trời đã ngừng lại ngoài dự đoán.
Ngoại trừ tiếng ồn ào của nước mưa và giọt mưa rơi xuống những khe nhỏ trên tảng đá tạo ra tiếng vang nhỏ bé.
Rừng cây u ám cực kì yên tĩnh.
Mặc dù Đàm Khanh vừa mới giãy giụa ở biên giới sắp chết còn chưa lấy lại tinh thần, nhưng lúc này không chỉ có mượn nhiệt độ ấm áp trên cơ thể Hạ Minh Ngọc để làm ấm được một chút…
Mà cũng tìm được một chút trí thông minh.
Sét dừng rồi.
Là tạm thời dừng?
Bởi vì Hạ Minh Ngọc là một con người không có nhân quả chính cống?
Có khả năng.
Thiên Đạo này luôn luôn cực kì bảo vệ con người.
Đàm Khanh không nói suy nghĩ trong lòng cho Hạ Minh Ngọc, chỉ duỗi một ngón tay ra chọc chọc anh.
Ngón tay trắng trẻo chạm vào một đoạn cánh tay lộ ra bên ngoài của Tế Hạ Minh Ngọc.
Đàm Khanh nhấp môi: “E, Hạ Minh Ngọc… sao trên người anh lại nóng như thế?”
Lúc mới chạm vào Hạ Minh Ngọc, Đàm Khanh còn tưởng rằng là bởi vì nhiệt độ cơ thể của mình quá thấp, cho nên mới cảm thấy nhiệt độ trên người Hạ Minh Ngọc rất ấm.
Bây giờ hắn đã ôm lấy Hạ Minh Ngọc giống một cái lò sưởi lớn, cả người chậm rãi ấm áp lên.
Nhưng trên người Hạ Minh Ngọc vẫn còn nóng.
Đàm Khanh vô ý thức ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Hạ Minh Ngọc.
Trong phút chốc không biết rốt cuộc thứ rơi từ trên cằm anh xuống là mồ hôi nóng hay là nước mưa lạnh.
Đàm Khanh lại cuộn mình trong lòng Hạ Minh Ngọc, thận trọng nói: “Hạ Minh Ngọc, có phải anh dầm mưa phát sốt…”
“Không phải.”
Hạ Minh Ngọc vuốt vuốt đỉnh đầu Đàm Khanh, “Đừng lo lắng.”
Đàm Khanh: “…”
Đánh rắm.
Đàm Khanh muốn mắng Hạ Minh Ngọc lần nữa, nhưng hắn đã sớm mất sức, ngay cả hoạt động cơ miệng bla bla cũng không làm được.
Hắn ngồi trong lòng Hạ Minh Ngọc yên lặng đàng hoàng một lúc, lại cố gắng thò ngón tay vừa rồi ra chọc chọc cánh tay phải của Hạ Minh Ngọc.
Sau đó cong cong đầu ngón tay, ôm lấy tay Hạ Minh Ngọc.
Bầu trời chỉ còn lại mưa nhìn qua có vẻ yên tĩnh mà không có chút nguy hiểm nào.
Hạ Minh Ngọc nắm bàn tay thò ra của Đàm Khanh vào trong lòng bàn tay, cúi đầu xuống: “Nếu đã không còn sét đánh, chúng ta về nhà đi.”
Đàm Khanh ngẩn ngơ: “Hả?”
Cả người Hạ Minh Ngọc vẫn rất nóng, ngay cả tròng trắng mắt cũng có một ít tia máu.
Nhưng giọng nói của anh rất ổn định, cái tay ôm Đàm Khanh cũng không hề thả lỏng ra: “Vừa rồi đến bây giờ đã được mười lăm phút, yên tĩnh lâu như vậy, chúng ta cũng không cần tiếp tục chờ nữa.”
Đàm Khanh: “…”
Là, là như thế sao?
Đàm Khanh có kinh nghiệm độ kiếp phong phú lại trải qua rất nhiều lần thất bại còn chưa bao giờ có hành vi độ đến một nửa đã chạy thế này.
Tiểu hồ ly lúc sét đánh luôn luôn ngoan ngoãn khổ sở nghĩ một hồi, không quá yên tâm ngẩng đầu lên từ trong lòng Hạ Minh Ngọc: “Như thế có được không… Thiên Đạo lạt kê(*) nói muốn đánh tui một trăm sáu mươi hai tia liền… Còn thiếu mười cái nữa.”
(*) Lạt kê phát âm là “laji” đồng âm với “垃圾” nghĩa là rác rưởi
Sắc mặt của Hạ Minh Ngọc vốn đã miễn cưỡng tốt lên vì tinh thần Đàm Khanh hơi tốt hơn chút, bỗng nhiên lại đen xuống: “Một trăm sáu mươi hai?”
Đàm Khanh nghiêm túc gật đầu.
Hạ Minh Ngọc lại nói: “Thiên Đạo lạt kê là ai?”
Đàm Khanh: “…”
Vì để phổ cập khoa học cho ông xã gần như mù thuật ngữ mạng của mình, Đàm Khanh chỉ có thể ngoan ngoãn chỉ chỉ lên bầu trời đêm, nói: “Lạt kê chính là rác rưởi nha… trên Weibo đều viết như vậy.”
Hạ Minh Ngọc không nói gì thêm, mà là trực tiếp ôm Đàm Khanh đứng lên.
Khung xương của idol lưu lượng cơ bản đều rất mảnh mai, Đàm Khanh càng thuộc về dáng người ăn mãi mà không có tí thịt nào.
Lúc này được Hạ Minh Ngọc ôm vào trong lòng, cả người không có mấy cân thịt, vừa nhẹ vừa đáng thương.
Làn da vốn chỉ ngẫu nhiên mới chạm vào nhau đã hoàn toàn dính lại trong cái ôm này.
Nhiệt độ nóng bỏng đáng sợ chậm rãi truyền từ trên người Hạ Minh Ngọc đến Đàm Khanh, giống như muốn giam cả người Đàm Khanh vào trong nhiệt độ nóng bỏng này.
Đi chưa được mấy bước, Đàm Khanh liền không thích ứng động đậy.
Hạ Minh Ngọc lập tức dừng lại, cúi đầu nói: “Sao thế?”
Đàm Khanh lắc đầu: “Không có gì.”
Hạ Minh Ngọc nhét chiếc ô màu đen vào trong tay Đàm Khanh: “Còn sức không? Che cho mình đi, không cần để ý đến anh.”
Đàm Khanh: “…”
Túi giữ nhiệt cỡ lớn làm Đàm Khanh nóng hầm hập.
Đàm Khanh dùng cái tay ít vết thương căng ô, cố gắng nâng cao một chút, muốn giúp người ôm mình cũng được che mưa gió: “Hạ Minh Ngọc?”
“Ừm.”
“Anh thả tui xuống đi, tui có thể đi.”
“Không có việc gì.”
“Thế nhưng anh nóng lắm…”
Hạ Minh Ngọc dừng bước chân lại, nhìn Đàm Khanh một chút, giống như muốn mở miệng nói cái gì.
Mà không đợi Hạ Minh Ngọc nói ra chữ thứ nhất…
Một tia sét đã chiếu sáng đường chân trời mờ tối.
Sét kinh khủng lóe sáng.
Chém đứt một cây đại thụ gần Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc nhất.
Một đoạn hai nửa.
Chết cực kì dứt khoát.
Trong tai Đàm Khanh đều là tiếng thân cây bị đánh gãy, mãi mới phản ứng được với âm thanh yên lặng đã lâu lại đột nhiên vang lên.
“Yêu hồ Đàm Khanh, quỷ kế đa đoan! Dám câu dẫn… câu dẫn người khác giúp ngươi, mưu toan trốn thoát khỏi thiên phạt, cộng thêm mười tia sét lớn nữa!”
Đàm Khanh: “…”
Biết ngay là lạt kê này sẽ không bỏ qua cho hắn mà.
Nhưng mà không quan trọng, dù sao cũng không tránh được mười tia còn lại.
Thêm mười càng không tránh được chứ sao.
Đàm Khanh thu hồi ánh mắt đặt ở trên cây, quyết định từ bỏ trị liệu, chuẩn bị để Hạ Minh Ngọc thả hắn xuống.
Nhưng mà Hạ Minh Ngọc lại không chờ Đàm Khanh mở miệng, đã nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Là ai đang nói vậy?”
Đàm Khanh sững sờ.
Đây là lôi kiếp của một mình hắn.
Dựa theo kiếp pháp giữa trời đất bình thường, hẳn là chỉ có hắn mới có thể nghe được giọng nói của Thiên Đạo.
Nhưng vì sao lại Hạ Minh Ngọc nghe được có người nói chuyện?
Đàm Khanh có chút không hiểu, cũng càng không muốn Hạ Minh Ngọc cùng ở đây bị sét đánh đến thịt nát xương tan với hắn.
Thế là hắn hiếm thấy khách khí thăm hỏi Thiên Đạo một câu, đang muốn hỏi xem có thể đánh một mình hắn hay không, đánh ngất xỉu Hạ Minh Ngọc thả lại trong công viên Dã Sơn.
Hạ Minh Ngọc đã xoay người qua, nói với Đàm Khanh: “Vừa rồi chính là giọng của Thiên Đạo?”
Đàm Khanh: “…Anh thật sự có thể nghe được sao?”
Hạ Minh Ngọc thắt nút áo khoác cho Đàm Khanh, lại căng ô giúp hắn: “Nghe được câu vừa rồi.
Còn câu nào nữa không?”
Đàm Khanh lắc đầu: “Không nói gì nữa.”
Lúc này Thiên Đạo ngu xuẩn cũng không đắc ý nữa.
Đàm Khanh duỗi chân ra, vô lại lại yếu ớt ôm Hạ Minh Ngọc làm lò sưởi, chờ một hồi lâu, coi như đã chờ đến câu nói tiếp theo của Thiên Đạo.
“Lôi kiếp này là kiếp ắt có của ngươi, lúc này tự ngươi phải vượt qua.
Yêu hồ Đàm Khanh, nếu như bây giờ thả người bên cạnh ra, để con người rời đi, cũng có thể không cần thêm phạt.
Chỉ cần chịu thêm chín tia sét nữa là có thể thành công lịch kiếp.”
Đàm Khanh: “…”
Có kinh nghiệm vừa rồi, Đàm Khanh nhìn Hạ Minh Ngọc một cái trước.
Song lần này Hạ Minh Ngọc có vẻ không nghe được.
Đàm Khanh lập tức châm chọc khiêu khích đáp trả: “Thay đổi xoành xoạch, ngươi thật đúng là một con quỷ kém thông minh.
Đánh ta mười lần hay hai mươi lần không phải đều sẽ chết sao?”
“…”
Âm thanh kia ngừng mấy giây: “Đàm Khanh, chẳng lẽ ngươi muốn hại chết người khác giống lúc ấy hại chết Phượng Hoàng sao?”
Không biết có phải bởi vì giao lưu thất bại.
Đàm Khanh luôn cảm thấy lúc này giọng nói của Thiên Đạo lại mang theo mấy phần trả đũa.
Mà cố tình Hạ Minh Ngọc lại nghe được một câu nói kia.
Giọng nói của anh lộ ra vẻ lạnh lùng rõ ràng trong tiếng gió và sét: “Ta ở cùng Đàm Khanh còn chưa bao giờ nói em ấy một chữ nào, đến lượt ngươi lắm miệng?”
“…”
Trong phút chốc âm thanh lại dừng.
Không chỉ sét ngừng.
Qua mấy phút sau, ngay cả mưa cũng dừng.
Cùng nhau trầm mặc với âm thanh kia.
Đàm Khanh không thể không bắt đầu nghi ngờ có phải Thiên Đạo bị tức chết rồi hay không.
Cứ như vậy không biết bao lâu.
Lúc Đàm Khanh đã sắp dựa vào Hạ Minh Ngọc ngủ.
Rốt cuộc giọng nói của Thiên Đạo lại truyền tới từ một nơi xa không thấy: “Ngu không ai bằng! Đàm Khanh chính là yêu hồ ngàn năm, giết chóc thành tính, làm hại tính mạng, rõ ràng ngươi là tướng phúc lộ của nhân gian, không bằng cứ thế mà đi, cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh phán đoán một hồi lâu, mới xác định cái này Thiên Đạo rác rưởi này đã cam chịu từ bỏ giao tiếp với hắn, trực tiếp đi thuyết phục Hạ Minh Ngọc.
Chẳng qua nếu như có thể thuyết phục Hạ Minh Ngọc cũng tốt.
Đàm Khanh lén lút nhìn Hạ Minh Ngọc một chút, mới phát hiện Hạ Minh Ngọc vẫn nhíu chặt mày.
Nhiệt độ không bình thường truyền tới từ trên người anh.
Không đợi Đàm Khanh cố gắng thuyết phục Hạ Minh Ngọc trở về, bàn tay đang nắm lấy tay Đàm Khanh lại siết thật chặt.
Trên trán Hạ Minh Ngọc đã chậm rãi rịn ra một tầng mồ hôi thật mỏng, nhưng giọng nói của anh vẫn cực kì ổn định như cũ, mang theo cảm giác cao thượng như thói quen ở trong công ty: “Ngươi nói rất nhiều, hiệu suất rất kém cỏi, cách làm quá mức, ngôn ngữ cay nghiệt.”
Thiên Đạo: “…”
Trên mặt Hạ Minh Ngọc không hề có cảm xúc: “Đúng là xứng với hai chữ rác rưởi.”
Đàm Khanh: “…”
Hạ Minh Ngọc giống nói với Thiên Đạo giống như đại ca răn dạy đàn em xong, lại cúi đầu giúp Đàm Khanh điều chỉnh mặt ô một chút.
Sau đó.
Ung dung mở miệng trong hoàn cảnh hít thở không thông này: “Người yêu ta vừa mới nói vẫn còn chín lôi kiếp, rốt cuộc có đánh nữa không?”
Thiên Đạo: “…”
Âm thanh vốn dĩ giống với giếng cổ không một gợn sóng, lần này không chỉ tức hổn hển, còn có vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Hay cho một kẻ không biết hối cải, cố chấp bốc đồng…, nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ, sét!”
Gió ngừng mưa nghỉ.
Cực kì yên tĩnh.
Trong ánh trăng dần hiện lên sau khi không có mưa to, dư âm nửa câu sau của Thiên Đạo chậm rãi phiêu tán, mang theo hơi thở lúng túng truyền khắp mỗi một nơi hẻo lánh.
Đàm Khanh hắt xì thật to, ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng to lớn thấu qua tán lá: “Hạ Minh Ngọc Hạ Minh Ngọc, anh nói xem có phải Thiên Đạo bị hỏng rồi không?”
Hạ Minh Ngọc không nói gì.
Đàm Khanh kéo tay Hạ Minh Ngọc: “Chúng ta trở về thôi, chúng ta đi bệnh viện truyền nước cho anh, loại dùng để hạ sốt ấy.”
Hạ Minh Ngọc cúi người xuống tới, nhéo chóp mũi ngạo nghễ ưỡn lên của Đàm Khanh: “Ừm.”
Dưới ánh trăng sáng.
Toàn thân Hạ Minh Ngọc đều nóng kinh người, bên trong đôi mắt giống như có một ngọn lửa sẽ bốc cháy ngay lập tức vậy.
Không biết chuyện gì xảy ra.
Đàm Khanh đột nhiên cảm thấy đôi mắt này có chút quen thuộc.
Giống như là đã nhìn thấy ở chỗ nào cực kỳ lâu trước kia.
Hạ Minh Ngọc nửa quỳ trước người Đàm Khanh.
Đàm Khanh vô ý thức vươn tay, muốn sờ vào mắt Hạ Minh Ngọc.
Đáng tiếc còn chưa kịp sờ được…
Một tia sét kinh khủng bỗng nhiên đánh xuống.
Tiếng sấm cuồn cuộn, rung khắp trời mây.
Mặt trăng đang sáng lại trốn vào tầng mây lần nữa, mưa to đã dừng lại rơi xuống lộp bộp, Nguyên bản trong sáng mặt trăng lần nữa trốn vào tầng mây, đã ngừng mưa to lại lần nữa lốp bốp hạ xuống, thấm vào rừng sâu núi thẳm.
Rốt cuộc cơ thể của Đàm Khanh đã không thể chịu được lôi kiếp này nữa.
Trong nháy mắt sét lớn đánh xuống, hắn ôm Hạ Minh Ngọc thật chặt, nhắm mắt lại.
Thế nhưng không chết.
Hạ Minh Ngọc đè tay lên trên chỗ yếu ớt nhất ở lưng Đàm Khanh, bảo vệ thật chặt trong lòng mình.
Mà tia sét lớn kia, căn bản không rơi vào vị trí của hai người.
Âm thanh tràn đầy phức tạp và tức giận vang lên lần nữa: “Sét!”
Tiếng sấm chấn động.
Vẫn không rơi vào trên người hai người.
“Sét!”
Ầm ầm —
Đàm Khanh: “…”
Liên tục ba lần như thế.
Không chỉ có Đàm Khanh, ngay cả Hạ Minh Ngọc lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy đều xác định rất rõ ràng, tia sét này căn bản không muốn đánh bọn họ.
Hoặc có thể nói.
Không muốn làm Hạ Minh Ngọc bị thương.
Đây quả thực là tính quyền uy tôn trọng đối với con người đi…
Đàm Khanh ước ao ghen tị gặm gặm tay, lại tách đầu ngón tay ra, vui vẻ cho ra một con số: “Còn có sáu lần á! Năm, bốn, ba…”
Nói không chừng hắn và Hạ Minh Ngọc đều có thể còn sống trở về chơi với nhóc con!
Đàm Khanh đắc ý lắc chân, rất kiên nhẫn chờ đợi ba tia sét cuối cùng.
Nhưng khi tia sét lớn thứ ba đinh tai nhức óc đánh xuống.
Trong nháy mắt tia điện xé toang bầu trời.
Lúc Đàm Khanh ngẩng đầu lên…
Trông thấy Hạ Minh Ngọc đột nhiên đứng lên trong ánh sáng cực kì ngắn ngủi, che chắn hắn kín mít ở trong lòng.
Ngay một giây sau.
Cái mũi bén nhạy của Đàm Khanh ngửi thấy mùi máu tươi của loài người.
Tươi mới, đang chảy xuống, thơm tho.
Dòng máu ấm áp chảy theo mái tóc ướt át của Đàm Khanh, lại chảy xuống theo tai.
Đàm Khanh sửng sốt một lúc cực kì ngắn ngủi, lúc mở miệng lại, trong giọng nói đã có mấy phần bối rối: “Hạ Minh Ngọc? Hạ Minh Ngọc!?”
Hạ Minh Ngọc vẫn cẩn thận tỉ mỉ đặt tay sau đầu Đàm Khanh, giống như là lo lắng hắn chạm vào thân cây sẽ đau nhức.
Một cái tay khác đỡ lấy vai Đàm Khanh.
Thậm chí anh còn chẳng thèm run lên chút nào, chỉ là chậm rãi hít vào một hơi: “Anh ở đây, Khanh Khanh.”
Đàm Khanh vô ý thức đưa tay sờ loạn, nhưng lại không sờ được cái gì.
Không tìm thấy vết thương của Hạ Minh Ngọc, cũng không tìm thấy rốt cuộc là nơi nào đang chảy máu.
Âm thanh vốn dĩ đang ở xa xôi kia lại như đến gần, nếu nghe kĩ lại thấy giống như đang ở trên đỉnh đầu.
“Yêu hồ Đàm Khanh, mê hoặc nhân gian, tội ắt phải giết.
Nếu con người đang giúp yêu hồ chạy trốn bây giờ lập tức trở về, Thiên Đạo sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
Hạ Minh Ngọc bắt lấy cái tay đang sờ loạn của Đàm Khanh một lần nữa, giọng nói lạnh như băng: “Không cần.”
Thiên Đạo: “…”
Thiên Đạo giống như rốt cuộc không nhịn được cơn giận: “Nực cười! Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ với cơ thể người thường mà còn có thể thay yêu hồ ngăn lại hai lôi kiếp cuối cùng sao?”
Đàm Khanh cảm thấy có lẽ Hạ Minh Ngọc đang nở nụ cười, lại giống như không có: “Vậy cứ thử một chút đi.”
Vậy cứ thử một chút đi.
“Chấp mê bất ngộ! Không có thuốc chữa!”
Câu nói này đại khái đã hoàn toàn chọc giận Thiên Đạo.
Lúc hai tia sé kinh người của kỳ độ kiếp vòng quanh từng cành cây bổ lên trên người Hạ Minh Ngọc.
Cuồi cùng Đàm Khanh đã nghe được Hạ Minh Ngọc thở dốc một tiếng rất gấp gáp.
Giống như là kiên cường nuốt tiếng kêu đau xuống.
Tiếng xương cốt vỡ vụt cực kì rõ ràng như thể gần trong gang tấc.
Đàm Khanh đưa tay ôm chặt lấy người đứng chắn trước hắn, muốn gọi anh, lại nửa ngày không thể mở miệng: “Hạ Minh Ngọc…”
Mà Hạ Minh Ngọc lại tỉnh táo.
Dòng máu nóng rực tràn ra khỏi khoé miệng Hạ Minh Ngọc.
Anh chậm rãi vỗ về sau lưng Đàm Khanh, trầm thấp nói: “Anh ở đây.
Đàm Khanh, đừng sợ.”
Đàm Khanh không sợ hãi.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy.
Hạ Minh Ngọc nhất định là gặp vận rủi lớn, mới có thể gặp phải hắn.
Không chỉ bị lừa lên giường, còn bị lừa tiền, còn bị lừa kết hôn, còn bị hắn kéo đi chết chung…
Thật sự là quá xui xẻo.
Đàm Khanh chống lên trên vai Hạ Minh Ngọc, dụi dụi mắt, sau đó nói rất khẽ: “Hạ Minh Ngọc, có phải anh sẽ chết hay không?”
Hạ Minh Ngọc không nói gì.
Ngay cả hô hấp cũng nhỏ bé đến mức không thể nghe được.
Đàm Khanh cảm thấy mình cũng không khó chịu lắm.
Hắn trầm mặc một hồi một lát, lại nhỏ giọng nói: “Hạ Minh Ngọc, có phải anh rất yêu tui không? Yêu thật lòng, là loại tình yêu mà nếu không phải tui là sẽ không cảm thấy có ai đẹp đẽ sống động đáng yêu ngầu lòi nhất thế giới không?”
Vẫn không trả lời.
Ngay lúc Đàm Khanh cho rằng rốt cuộc mình sẽ không thể nghe được tiếng của Hạ Minh Ngọc nữa…
“Ừm.”
Đại khái là Đàm Khanh quấy rối đã mang đến một chút tác dụng ngoài ý muốn.
Tiếng hít thở của Hạ Minh Ngọc ngừng mấy giây, lại dần ổn định theo thời gian dần trôi qua.
Một tia sét cuối cùng vẫn chưa rơi xuống.
Nhưng Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh đều biết tia sét này nhất định sẽ tới.
Trong yên tĩnh bởi vì ngắn ngủi mà có vẻ cực kì quý giá.
Hạ Minh Ngọc trầm mặc một hồi: “Khanh Khanh, nói với anh một chút về Phượng Hoàng đi.”
Đàm Khanh run lên: “Phượng Hoàng?”
“Ừm.”
Đàm Khanh rất ngoan ngoãn tựa trong ngực Hạ Minh Ngọc ngẫm nghĩ, tổng kết tốt ngôn ngữ, rất nghe lời nói: “Phượng Hoàng đã sống trước tui cực kỳ lâu… Y rất keo kiệt, chỉ chịu cho tui mỗi tháng làm hai quả cầu lông đuôi phượng hoàng để chơi, nửa tháng đầu một quả nửa tháng sau một quả.”
Dừng một chút, nói tiếp, “Đúng rồi, y còn hạn chế tui ăn gà rừng, nói gà lớn sẽ sinh gà con, gà con còn phải lớn lên… Vậy chẳng phải là tui sẽ bị chết đói sao? Nhưng mà y sẽ nấu cơm cho tui ăn…”
Đàm Khanh lại đảo tròn mắt: “Còn không cho tui giết thôn dân, nói sẽ gây ra nhân quả… Về sau lúc tui độ kiếp, chính là y thay tui nhận nhân quả… Hạ Minh Ngọc, anh ngủ rồi sao?”
Hạ Minh Ngọc hơi cong khóe miệng xuống, há mồm liền hộc ra một ngụm máu: “Vẫn chưa.”
Đàm Khanh hiếu kì nói: “Vậy vì sao anh lại cười ngây ngô ra vậy?”
Hạ Minh Ngọc chậm rãi giơ tay lên sờ tóc Đàm Khanh: “Bởi vì anh phát hiện… Những điều y làm vì em, anh cũng có thể làm được vì em.”
Bao gồm cả chết vì em.
Một tia sét cuối cùng không mang theo mưa, cũng không mang theo điện.
Chỉ có tiếng gió gào thét, xuyên qua rừng sâu xa xăm mà yên tĩnh.
Một tiếng sét đánh nặng nề rơi lên trên người Hạ Minh Ngọc.
Lại xuyên qua thân thể Hạ Minh Ngọc, làm tổn thương của lục phủ ngũ tạng của Đàm Khanh.
Đàm Khanh lau máu bên môi, an tĩnh ngồi một hồi, đột nhiên mở miệng nói: “Hạ Minh Ngọc?”
Chỉ là lần này Hạ Minh Ngọc không trả lời hắn.
Đàm Khanh vẫn cảm thấy mình không hề sợ hãi, cũng nhất định không hề khổ sở.
Hắn kiên định cố chấp giơ ngón giữa ra với bóng đêm qua ngọn cây, sau đó ôm chặt lấy Hạ Minh Ngọc, lại hỏi một lần: “Hạ Minh Ngọc Hạ Minh Ngọc, anh ngủ rồi sao?”
Mưa rào trong rừng cây rốt cuộc đã yên tĩnh.
Giọng nói của Thiên Đạo lại có vẻ không hề vui như Đàm Khanh suy đoán.
Hơn nữa không chỉ không có biến mất, còn nói không ngừng nghỉ: “Yêu hồ Đàm Khanh, người thường bên cạnh ngươi…”
“Hắn chết rồi.”
Đàm Khanh lại ho ra hai ngụm máu ra, tùy tiện nói, “Chờ lát nữa ta cũng sẽ chết, có phải ngươi rất vui vẻ hay không?”
Thiên Đạo: “…”
Thiên Đạo không biết mình đang lải nhải cái gì, cách hơn nửa ngày lại xông ra: “Hắn cũng không nhất định phải chết…”
Đàm Khanh: “…”
Tim gan phèo phổi trên người Đàm Khanh cơ bản không có cái nào là tốt, đều nhờ vào Hạ Minh Ngọc mới sống lâu thêm một chút.
Lúc này chết cũng sẽ phải chết, nhất định phải mắng xong mới chết được.
“Thiên Đạo ngu xuẩn!”
“Hạ Minh Ngọc đã ngừng hô hấp rồi, ngươi có bản lĩnh thì lúc ấy đừng đánh bọn ta đi? Cút đi thiểu năng! Ngươi mới đáng chết!”
“Ngươi trả lại Hạ Minh Ngọc cho ta! Thứ đồ rác rưởi!”
Thiên Đạo: “…”
Thiên Đạo trầm mặc hồi lâu trong nhục mạ hít thở không thông, cuối cùng để lại một câu: “Chờ đến trước hừng đông sáng.”
Hừng đông cái bố khỉ.
Đàm Khanh tựa ở trên cành cây thở hổn hển mấy cái, chắc là còn có mấy giờ mới đến hừng đông.
Mà chờ đến hừng đông để làm gì?
Có thể biến thành tiên sao?
Đàm Khanh dùng một cái tay ôm Hạ Minh Ngọc thật chặt, lại dùng một cái tay khác dụi mắt một cái.
Dù sao hắn không khóc.
Người nào thích khóc thì cứ khóc.
Hắn cũng không có hồn phi phách tán, chờ đến lúc chết, còn có thể đến Địa Ngục làm công, kiếm chút tiền để Hạ Minh Ngọc kiếp sau đầu thai.
Không biết Hạ Minh Ngọc tốt như vậy kiếp sau sẽ tiện nghi cho ai.
Đàm Khanh nhếch miệng, lại nhìn phương hướng đường chân trời một chút.
Lại mang theo hy vọng rất nhỏ, cúi đầu nhìn Hạ Minh Ngọc.
Cơ thể trong lòng không lạnh đi, cũng không cứng ngắc, không giống với người chết Đàm Khanh từng thấy trước kia.
Mặc dù Thiên Đạo là rác rưởi.
Nhưng có một chút hy vọng, dù sao cũng tốt hơn vẫn luôn ở tại chỗ chờ đến chết.
Thời gian trong đêm trôi qua rất chậm.
Cái áo khoác của Hạ Minh Ngọc ở trên người Đàm Khanh dần dần bị gió đêm thổi khô, để lại mùi bạc hà rất nhạt.
Là mùi sữa tắm Hạ Minh Ngọc đã từng dùng.
Bây giờ Đàm Khanh cũng dùng cái này.
Đàm Khanh buồn bực ngán ngẩm nhìn chằm chằm màu trời bên cạnh đỉnh núi.
Nhìn màu sắc từ thâm đen đến đen nhạt, từ đen nhạt đến xám xanh, lại từ xám xanh chuyển thành màu vàng trắng nhàn nhạt.
Hừng đông hôm nay có vẻ đến rất sớm.
Màu vàng trắng nhạt kia giống như chỉ có trong chốc lát.
Còn chưa chờ Đàm Khanh đếm thời gian xong, một vòng hào quang bình minh đã phủ lên trên màu vàng trắng đó.
Trên người Đàm Khanh có vết thương kết vảy thành vết máu thật dày, duy chỉ có lục phủ ngũ tạng đã không thể khôi phục nói cho hắn biết chẳng mấy chốc cái chết sẽ đến.
Màu sắc vàng trắng dần dần toả ra ở chân trời, vẽ thành một màu trắng đẹp mắt.
Đàm Khanh nhẹ nhàng chạm vào Hạ Minh Ngọc: “Ê, hừng đông rồi nha.”
Nhưng mà Hạ Minh Ngọc không cho hắn bất kỳ sự đáp lại nào.
Trên mặt Đàm Khanh không nhìn ra có bao nhiêu thất vọng, nếu như có thì chắc chỉ là có chút tiếc nuối.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, có chút tủi thân nói: “Tui đã rất cố gắng nhịn đến hừng đông rồi nha… Anh mà còn không tỉnh, tui cũng không có biện pháp nào nha.”
Sau khi nói xong dường như cảm thấy không đúng chỗ nào, Đàm Khanh mấp máy môi, lại bồi thêm một câu, “Nhưng mà rất nhanh tui cũng sẽ chết rồi, tui đau quá đau quá…”
Mỗi một tấc làn da đều đau đớn.
Mỗi một khúc xương bị bẻ gãy cũng đau đớn.
Nội tạng trái tim bị bóp nát đau đớn.
Đàm Khanh lại liếc nhìn ánh bình minh chậm rãi dâng lên ở chân trời.
Trước khi nhắm mắt lại.
Hắn nghĩ.
Thật ra làm người cũng không có gì là tốt cả.
Bởi vì sinh ly tử biệt luôn luôn quá khó chịu.
Mà lúc Đàm Khanh dựa vào thân cây ngủ thiếp đi.
Ngay trong nháy mắt này.
Tất cả chim chóc ở trong núi rừng yên tĩnh sáng sớm đột nhiên nhảy ra đầu cành, ríu rít xoay quanh trên đỉnh đầu Đàm Khanh, giống như là đang thảo luận điều gì khiến chim cực kì kinh ngạc.
Mới đầu chỉ là hào quang mỏng manh tỏa ra ánh sáng lung linh giống như sống lại, một luồng ánh sáng màu vàng hiện ra trong ánh hào quang.
Sắc trời mênh mang.
Tiếng chim réo rắt.
Ít khi ở giữa.
Một tiếng hót kéo dài mà trong trẻo vang vọng toàn bộ núi rừng.
Bầy chim đang la hét ầm ĩ giữa rừng núi giống như tìm được chỉ dẫn, trong nháy mắt lại tản ra khỏi đỉnh đầu Đàm Khanh, trở về rừng sâu theo vị trí của mình.
Không biết qua bao lâu.
Một chiếc lông đuôi phượng màu vàng hồng nhẹ nhàng rơi lên trên vai Đàm Khanh theo gió sớm.
Một người đàn ông với thân hình cao lớn vội vã đẩy nhánh cây lộn xộn ra, đi đến chỗ người đang dựa vào cây cổ thụ ngủ thiếp đi.
Hơi thở của Đàm Khanh dịu dàng mà mềm mại.
Người đàn ông kia có vẻ thở ra rất nhẹ, hơi xoay người, nhặt chiếc lông phượng vàng óng ánh kia lên.
Anh bế Đàm Khanh lên giống như nhặt được bảo bối.
Cúi đầu, đặt một nụ hôn khẽ lên khóe môi người yêu.
—HOÀN CHÍNH VĂN—