Đầu bên kia điện thoại của anh cực kì ồn ào, tiếng bước chân lung tung cùng với tiếng khóc không ngừng trộn chung, vô cùng ầm ĩ.
Hồi lâu sau, câu trả lời của Hạ Minh Ngọc cuối cùng cũng truyền tới từ bên kia.
Giọng nói vẫn rất lạnh nhạt, chậm rãi: "Không có chuyện gì thì đừng xem hoạt hình cấp thấp với đám tình nhân nhỏ của cậu, sẽ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh."
Dung Thịnh: "Đờ mờ ông già cậu chứ!"
Hạ Minh Ngọc không biểu cảm: "Ông già tôi vừa nằm vào quan tài rồi."
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh giận đến mức tìm tên Đàm Khanh trong danh bạ, mở khung đối thoại rồi gửi một chuỗi dấu chấm than qua.
Sau đó gõ chữ: "Nếu Hạ Minh Ngọc không nhận Đàm Kỷ Kỷ, cậu cứ để nó làm con trai tôi!"
Đàm Khanh hình như cũng đang chơi điện thoại, trên màn hình lập tức liền hiện lên trạng thái đối phương đang nhập.
Qua mấy giây sau.
Đàm Khanh trả lời một tin: "# xấu hổ ## xấu hổ ## xấu hổ # Là bảo tui và Đàm Kỷ Kỷ cùng đi làm con trai anh sao?"
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh cũng bị tức đến bật cười.
Không biết một giây kia mình nghĩ như thế nào, đầu óc vừa động, trên tay còn chưa kịp phản ứng, một tin nhắn cũng đã gửi ra rồi.
"Ông đây đã đồng ý làm cha tiện nghi cho con cậu rồi, cậu còn không nhanh bán thân trả nợ?"
Vừa gửi đi giây thứ nhất, Dung Thịnh liền hối hận. Hắn ta gần như bấm thu hồi trong nháy mắt.
Ấn ngón tay một cái, thu tin nhắn kia về.
Thật đáng sợ.
Rõ ràng mình đã lăn giường nhiều đến mức không nhớ nổi, nhưng chưa từng thấy sợ hãi như bây giờ.
Dung Thịnh tắt thuốc lá đi, gửi cho Đàm Khanh một tin nữa: "Được rồi, tôi cũng không nghĩ cậu sẽ khó nuôi sống con trai. Đọc kịch bản kĩ vào, ngủ đây."
Đàm Khanh: "..."
Chờ Đàm Khanh cúi người xuống tốn sức ôm Đàm Kỷ Kỷ vừa chuồn xuống sàn nhà về, chỉ thấy một tin như vậy trên màn hình.
Cái này là ý gì? Chẳng lẽ là muốn Đàm Kỷ Kỷ mà không muốn hắn?
Là bởi vì hắn đã trưởng thành rồi, nên mới không thể làm con trai cho phú bà nữa sao?
Tại sao có thể như vậy chứ?
Tan nát cõi lòng.
Trái tim thủy tinh của Đàm Khanh tan nát rơi đầy đất, đau buồn tựa vào đầu giường, ôm nhóc con từ cái gối bên cạnh vào lòng, sau đó xõa chín cái đuôi xù ra.
Bắt đầu nhàm chán dạy nhóc con chia đuôi ra làm ba, sau đó thắt chơi.
Nhãi con mềm nhũn nằm trên bụng Đàm Khanh, cực kì hâm mộ nhìn chín cái đuôi nhung trước mặt, vui vẻ không chịu được.
Đàm Khanh thuần thục thắt chín cái đuôi thành ba cái, sau đó vung vẩy như gậy chọc mèo trêu Đàm Kỷ Kỷ chơi.
Đàm Kỷ Kỷ cố gắng đưa tay nhỏ mập đi với cái đuôi to xinh đẹp của ba nhỏ, nhưng mà mãi lâu sau, mình cũng sắp bị mấy cái đuôi to làm cho chóng mặt rồi mà vẫn không thành công.
Nhóc con rất tủi thân hít mũi một cái, sau đó quay đầu nhìn cái mông trần tròn vo của mình.
Nó dùng sức suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng một cái đuôi nhỏ mềm nhũn cũng thẹn thùng thò ra từ giữa hai cánh mông.
Đàm Kỷ Kỷ lập tức vui vẻ nhếch môi, cho mình một cái vỗ tay cổ vũ.
Tiếp đó nó dùng hai cái tay nhỏ bé thận trọng nâng cái đuôi của mình lên, từ phía sau mông kéo đến trước mặt.
Nhìn cái đuôi của mình một chút, lại ngẩng đầu lên, nhìn cái đuôi của Đàm Khanh một chút.
Chín cái đuôi to vừa nhiều lông lại vừa mềm mại.
Cái đuôi nhỏ...
Hức.
Một giây sau trong đôi mắt to long lanh của Đàm Kỷ Kỷ liện nổi lên những hạt đậu.
Cố tình Đàm Khanh ôm nhóc con còn đặc biệt tiện tay kéo đuôi nhỏ hai cái.
Không chỉ có rút vài sợi lông mềm nhũn xuống, còn khách quan bình luận: "Làm sao chỉ có một cái đuôi nha, thật là xấu xí, còn rớt lông nữa, haiz!"
Hạt đậu trong đôi mắt to của Đàm Kỷ Kỷ lã chã rơi xuống.
"Ô oa oa oa oa —— "
Đàm Khanh: "..."
Thật may hiệu quả cách âm trong căn phòng này của Hạ Minh Ngọc cũng không tệ, cho nên lần này chỉ có một mình Đàm Khanh phải chịu đựng ma âm xỏ lỗ tai của nhóc con.
Đàm Khanh bị Đàm Kỷ Kỷ ồn ào đến xù cả lông, vô cùng tuyệt vọng sờ cái đuôi nhỏ của nhóc con: "Đừng khóc đừng khóc, con nhìn đi, mặc dù con chỉ có một cái đuôi, nhưng những người xung quanh con còn không có đuôi kìa! Con còn giỏi hơn bọn họ."
"Hức... hức hức, hức hức..."
Nhóc con khóc không thở được, nước mắt cũng sắp làm ướt cả gối.
Nó vừa khóc, vừa nhìn bốn phía một vòng.
Phát hiện trong toàn bộ không gian trừ Đàm Khanh ra thì không còn những người khác nữa, bỗng nhiên rất đau lòng.
Vì vậy Đàm Kỷ Kỷ vừa gân cổ gào khóc, vừa đáng thương dùng chất giọng non nớt gọi ba ba.
"Ba ba, ô ô ô... ba ba..."
Đàm Khanh: "..."
Kệ đi, khóc thì cứ khóc.
Khóc mệt mỏi thì sẽ ngủ.
Cuối cùng Đàm Khanh từ bỏ, vui vẻ thoải mái xoã tung đuôi to mềm mại làm gối ôm lót ở dưới mông.
Sau đó lấy điện thoại ra, chuẩn bị bắt đầu chơi trò chơi hắn thích nhất, đấu địa chủ online.
Trước khi bắt đầu, Đàm Khanh tùy ý liếc nhóc con một cái.
Sau đó chợt phát hiện, không biết lúc nào trên đỉnh đầu Đàm Kỷ Kỷ chợt mọc ra hai cái tai trắng. Phần giữa là màu đỏ nhạt mềm nhũn, phía sau tai là một tầng nhung lông trắng.
Cái tai rũ về phía trước, độ cong có chút đáng yêu.
Thấy thế nào cũng không giống lỗ tai con người.
Có thể là bởi vì tiểu chủ nhân của tai hồ ly khóc quá dữ, nên lỗ tai vốn dĩ vểnh lên lúc này lại oan ức nghỉu xuống, phe phẩy theo động tác thút thít của Đàm Kỷ Kỷ.
Mà trên hai cái tai nhọn đều có một lỗ thủng nho nhỏ, giống như bị cắn thành một hình tam giác ngược.
Giống cái tai của Đàm Khanh như đúc.
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh không thích lỗ thủng trên tai mình nhất, cho nên hắn cơ bản sẽ không bao giờ để lộ tai ra.
Mặc dù lúc hắn vẫn còn là thú con, cha mẹ nói cho hắn đó là vẻ đẹp đặc biệt của cửu vĩ hồ.
Nhưng sau khi cha mẹ rời đi, trong trời đất này cũng không còn con cửu vĩ hồ thứ hai nữa.
Đàm Khanh ôm nhóc con lên lần nữa, buồn rầu xoa xoa hai cái tai trắng xóa của Đàm Kỷ Kỷ, hết sức lo lắng nói: "Haiz, vốn đã xấu xí, còn di truyền cái tai bị thủng nữa, chắc là con hồ ly con xấu xí nhất rồi."
Xấu như vậy.
Tương lai làm sao có thể lừa được vợ đây...
Ba ruột Đàm Khanh đang cực kì lo lắng.
Đàm Kỷ Kỷ đang mải khóc hoàn toàn không biết mình khóc ra lỗ tai nhỏ, nhưng từ khi nhóc con ra đời tới nay ít được Đàm Khanh chủ động ôm một cái như thế này. Vì vậy rất biết điều vùi ở trong ngực Đàm Khanh thút thít một hồi, sau đó yên lặng ngủ.
Nửa giờ sau.
Chờ tâm trạng lên xuống kịch liệt của Đàm Kỷ Kỷ lắng xuống, lỗ tai nhỏ trên đỉnh đầu cùng với cái đuôi sau mông cũng từ từ rụt về, biến thành một nhóc con bình thường.
Đàm Khanh hít sâu, nhét con vào trong chăn, ngáp một cái rồi xuống giường.
Đại yêu thành tinh vì để thích ứng với cuộc sống xã hội bình thường, thường xuyên sẽ bảo đảm mình có hình thái hoàn toàn giống loài người. Nhưng vào những lúc tâm trạng gay gắt, một khi không khống chế được, vẫn sẽ có nguy hiểm để lộ nguyên hình.
Hoặc là để lộ ra một phần nguyên hình.
Tức giận, khóc lóc, quá mức hưng phấn...
Đàm Khanh ngồi trong WC, nhìn chym nhỏ của mình suy nghĩ một chút.
Không biết lúc làm loại chuyện kia của con người có thể bị nguy hiểm không nhỉ... Nghe nói rất thoải mái.
Nhỡ may không khống chế được, lộ ra cái đuôi hoặc là cái tai, bị bắt lại thì phải làm gì đây?
Đàm Khanh suy nghĩ xong, nghiêm túc gật đầu một cái.
Không sai, sau này vẫn phải cẩn thận lựa chọn đối tượng làm chuyện thẹn thùng kia.
Đàm Khanh kéo quần ra khỏi WC, lại vào phòng khách mặc quần áo tử tế, nhìn số tiền lớn đang để trong ngân hàng trên tay mình mà hôm nay mới làm thịt được, quyết định đi ra ngoài phung phí một trận vào buổi tối tươi đẹp này.
Chỗ được chọn đầu tiên chính là quán bar bị Dung Thịnh phá đám lần trước.
Đàm Khanh dùng kính và khẩu trang vũ trang cho mình thật tốt, dưới ánh mắt kì quái của bảo vệ ngân hàng mà rút một xấp Mao gia gia màu đỏ từ cây ATM ra.
Hắn nhét tiền vào trong túi, xuống xe buýt trong bóng đêm, vui vẻ bước chân đi vào con đường mà ông chú tài xế đã từng chỉ cho hắn.
Mặc dù ngỏ hẻm này thông với con phố náo nhiệt nhất, nhưng bên trong không có đèn, đường cũng không bằng phẳng, ngay cả một chiếc xe đạp cũng không muốn đi vào.
Nếu như không phải là đường tắt, cơ bản không có ai muốn đi.
Đàm Khanh nhớ lại menu rượu lần trước trong đầu, suy nghĩ thật lâu mới quyết định được lát nữa vào gọi rượu gì.
Đang nghĩ nghiêm túc, có một người đột nhiên nặng nề chạy qua bả vai hắn.
Ngay sau đó, Đàm Khanh lập tức cảm thấy túi tiền bên vai buông lỏng một chút.
"Đậu má! Trộm!"
Đàm Khanh sải bước chân thon dài, một giây sau khi bị trộm tiền liền đuổi theo.
Tốc độ của hắn rất nhanh, mắt thấy chỉ còn mấy bước đưa tay ra là bắt được tên trộm ngu ngốc kia, lại thấy có mấy người mặc tây trang màu đen đứng ở đầu hẻm như há miệng chờ sung từ lâu, ngăn lại tên trộm ngay dưới mắt Đàm Khanh.
Che miệng lại, lại một trái một phải chế trụ sau lưng tên trộm kia, dẫn gã vào trong quán bar lớn nhất.
Chính là quán bar mà lần trước Đàm Khanh ghé thăm.
Đàm Khanh: "..."
Vị trí của hắn vừa vặn ngược sáng, mấy tên vệ sĩ vừa bắt người hoàn toàn không chú ý tới trong ngõ hẻm còn có người khác.
Một triệu rưỡi trong nháy mắt là liền thành một triệu bốn trăm chín mươi ngàn.
Đàm Khanh mất tiền có thể nói là siêu cấp tức giận.
Hắn giơ chân lên, vô cùng nhanh nhẹn đi theo những người đó vào quán bar.
Ánh đèn màu và đám người trong quán bar vẫn nhốn nháo như cũ. Đàm Khanh duy trì khoảng cách nhất định cùng những người đó lên đến tầng hai.
Đến khi muốn lên tầng thứ ba, lại bị bảo vệ chặn lại ở cửa cầu thang: "Xin lỗi tiên sinh, tầng ba là khu khách quý của chúng tôi, cần thẻ VIP mới có thể đi vào."
Đàm Khanh trơ mắt nhìn tiền của mình biến mất sau khúc quanh, gấp đến đỏ mắt: "Nhưng người vừa mới lên cướp tiền của tui!"
Bảo vệ vẫn ngăn lại cửa vào: "Tiên sinh, vừa rồi chúng tôi không thấy ai lên cả."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh gấp gáp vòng vo hai vòng, đột nhiên nghĩ ra: "Hạ Minh Ngọc có là hội viên của chỗ các anh không? Tui có thể dùng thẻ của anh ta để vào không?"
Bảo vệ nói: "Mời ngài trình thẻ."
Oa.
Nhìn phản ứng này, quả nhiên Hạ Minh Ngọc cũng là hội viên VIP ở đây.
Nhìn qua vừa cao lãnh lại khó nói chuyện, còn không phải là vẫn đến đây uống rượu sao!
Quan trọng nhất là còn không dẫn hắn theo.
Đàm Khanh không vui lắm, làm bộ nâng giá lên: "Tui và anh ta là... khụ, là loại quan hệ đó đó, anh hỉu hôn? Hôm nay tui ra cửa là muốn cầm thẻ của anh ta đến chơi, kết quả vội quá quên mất. Nếu không các anh gọi điện cho anh ta?"
Mấy năm nay làm ăn cũng không thể cư xử không khéo được, nhất là đối phương còn báo ta tên Hạ tiên sinh.
Bảo vệ suy tư chốc lát, khách khí với Đàm Khanh mấy phần: "Mời ngài cho tôi số điện thoại của Hạ tiên sinh, để tiện cho chúng tôi xác nhận."
Đàm Khanh đọc dãy số kia lên cực kì trôi chảy.
Mấy tên bảo vệ nhìn nhau: "Ngài chờ một chút."
Hôm nay trùng hợp là đầu ba của Hạ lão thái gia. Dựa theo tập tục thành phố J, đầu ba đầu bảy cũng phải làm lớn.
Khách khứa đi tới đi lui trong đại sảnh phúng viếng, Hạ Minh Ngọc lấy thân phận cháu bốn đời quỳ ngay chính giữa, bận rộn đến mức không thoát nổi.
Vì vậy Lâm Vũ cầm điện thoại của Hạ Minh Ngọc không thể không nhận cuộc điện thoại quấy rầy trong lúc trăm công nghìn việc này: "Xin chào, tôi là trợ lý của Hạ Minh Ngọc tiên sinh. Bây giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại, có chuyện quan trọng có thể truyền đạt thông qua tôi."
Cho dù không phải bản thân Hạ Minh Ngọc, nhưng giọng của bảo vệ vẫn vô cùng cung kính: "Quấy rầy, có một vị tiên sinh muốn sử dụng thẻ khách quý của Hạ tiên sinh. Không biết ngài có thể hỏi Hạ tiên sinh giúp không?"
"Thẻ khách quý?"
Lâm Vũ bận rộn với tài liệu công ty đến choáng đầu hoa mắt, sửng sốt mấy giây mới nói, "Vị kia tên là gì?"
Tên bảo vệ gọi điện nhìn Đàm Khanh một cái: "Họ Đàm, tên là Đàm Khanh."
Lâm Vũ ngẩn ra, trong nháy mắt thay ông chủ nhà mình cảnh giác nói: "Hắn đi một mình sao? Bên cạnh không còn nam nữ khác chứ?"
Bảo vệ nói: "Đúng vậy, tiên sinh."
Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm: "Được, tôi biết rồi, cứ để cho hắn dùng. Tôi sẽ chuyển lời cho Hạ tiên sinh, chắc chắn anh ấy cũng sẽ đồng ý."
Bảo vệ được lệnh, khom người với Đàm Khanh: "Mời ngài."
Đàm Khanh càng thêm kiên định phải bắt tên trộm tiền thúi tha kia về.
So với tầng hai và tầng một huyên náo, tầng ba của quán bar này cực kì yên tĩnh.
Thảm màu xanh xếp ngay ngắn khắp hành lang, tường cách âm vừa dày vừa nặng chia không gian thành từng phòng độc lập.
Đàm Khanh chỉ nhìn một cái trong hành lang, lập tức liền xác nhận được hướng đi tiền của mình.
Bởi vì đám âu phục đen vừa cướp đi mười ngàn của hắn đang đứng cách đó không xa.
Đàm Khanh lập tức chạy chậm tới trước cửa căn phòng mà hai người kia đứng, còn chưa kịp đưa tay gõ cửa, đã bị ngăn lại.
"Làm gì đấy?"
Không giống mấy tên bảo vệ ở lối vào tầng ba, hiển nhiên giá trị vũ lực của hai tên âu phục đen này cao hơn rất nhiều.
Nhưng có liên quan gì đâu?
Đàm Khanh hết sức khôn khéo nghiêng đầu một chút, lộ ra một nụ cười, đưa ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào trong phòng: "Tui muốn tìm người mà các anh vừa dẫn vào."
Vẻ mặt của âu phục đen bỗng nhiên độc ác hẳn lên: "Tìm gã? Cậu đến trả tiền cho gã?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh ngước mặt, chân thành nói: "Tui đến đòi tiền gã."
Âu phục đen: "..."
Cửa phòng bị mở ra từ bên trong, người mở cửa nhíu mày một cái, nhìn Đàm Khanh: "Cậu ta là ai?"
Âu phục đen cúi đầu hành lễ: "Tạm thời chưa biết. Nhưng cậu ta nói cậu ta đến tìm đầu rắn."
"Tìm đầu rắn?"
Người nọ độc ác cong hạ khóe miệng, "Đi vào."
Đàm Khanh lập tức đi theo, rất lễ phép nói: "Cảm ơn cảm ơn."
Cửa phòng sau lưng bị đóng lại. Người dẫn Đàm Khanh đi vào đứng yên trước mặt hắn, sau đó nhích sang bên trái một bước, không hề ngăn che không gian trước tầm mắt Đàm Khanh, sau đó xoay đầu lại: "Không cần khách khí."
Từ khe hở gã tránh ra, Đàm Khanh thấy được gã đàn ông vừa trộm tiền hắn trong ngõ.
Nhìn qua gã ta chừng ba mươi tuổi, ngũ quan bình thường.
Lúc này đang tê liệt ngồi trên mặt đất như con tôm, tay phải rũ xuống, máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống sàn nhà.
Đàm Khanh tò mò đi về trước một chút, nhìn bên trái nhìn bên phải, hết sức ân cần nói: "Oa, người anh em này, anh có ổn không?"
Gã đàn ông kia run cầm cập, đại khái là thấy Đàm Khanh tuổi còn nhỏ, không hề có hại, khóc thét lên lao tới ôm đùi Đàm Khanh: "Mau cứu tôi! Mau cứu tôi! Cầu xin cậu, tôi không muốn chết ——!"
Đàm Khanh nhanh trí lùi về phía sau một bước, chà xát tay, phiền não xấu hổ nói: "Ai nha... Ý tui muốn nói là, nếu như tay anh còn có thể động được, tui cũng không cần phải tự mình lấy tiền từ trong túi anh ra nữa."
Mao gia gia mới như vậy, nhìn một cái liền biết hắn vừa rút từ ngân hàng!
Gã đàn ông: "..."
"Xùy —"
Một tiếng cười thật thấp truyền ra từ một ghế sa lon trong phòng, "Bật đèn lên, để tao xem trừ nợ tiền tao ra, tên nhóc này còn nợ tiền ai nữa."
Căn phòng đang mờ tối lại bất ngờ bị ánh đèn chiếu sáng choang.
Đàm Khanh quyến luyến không thôi rời tầm mắt ra khỏi đống tiền giấy, phát hiện trừ mười mấy tên mặc âu phục đen và tên vừa dẫn hắn vào, trên ghế sa lon trong phòng còn có một người đang ngồi.
Đàm Khanh nhìn sang, liền đối diện với cặp mắt cũng đang nhìn tới của người kia.
Trong nháy mắt ánh mắt gặp nhau, hắn nghe được giọng nói mang theo nụ cười của người nọ: "Xem tao phát hiện ra gì này? Một mỹ nhân phương Đông."
Đàm Khanh: "..."
Lúc này Đàm Khanh mới cẩn thận kiên nhẫn quan sát người phía đối diện.
Tóc đen, làn da tái nhợt, cặp mắt màu xanh đậm.
Không phải là tộc ta.
Là một man di.
Là một con hồ ly yêu nước tu luyện rất nhiều rất nhiều năm trong núi, Đàm Khanh không thích người ngoại quốc lắm.
Hắn không hứng thú thu hồi tầm mắt, chuyên chú dòm tiền của mình trong túi gã đàn ông dưới đất.
Có vẻ như người ngồi trên ghế sa lon chưa bao giờ bị coi thường như vậy, đợi mấy giây sau liền tự đứng lên, đi tới bên người Đàm Khanh, ân cần hỏi: "Mỹ nhân, cậu tới tìm đầu rắn hử?"
Tên ngoại quốc này cũng không sõi tiếng Trung lắm, luôn mang theo âm điệu cứng ngắc.
Đàm Khanh chê bai nhíu mày một cái, đưa tay chỉ túi quần của đầu rắn: "Mười giây trước khi bị mấy người đưa đi, gã cướp mười ngàn của tui."
"Oooh shit! Lại dám cướp tiền của mỹ nhân phương Đông xinh đẹp như vậy!"
Người đàn ông kia mình cúi người xuống, lấy tiền ra khỏi túi quần của đầu rắn, lại đếm từng tờ ngay trước mặt Đàm Khanh, "Thật là xin lỗi, mong hãy nhận lấy sự áy náy chân thành nhất của tôi."
Đàm Khanh: "..."
Man di phiên bang đều kỳ quái như vậy sao?
Nhưng nể mặt đống tiền, Đàm Khanh vẫn nhận lấy: "Cảm ơn."
"Đừng khách khí, mỹ nhân của tôi."
Người đàn ông kia có một khuôn mặt trẻ con, nhưng lúc cười lại là lúc vô lại nhất.
Gã làm một nửa lễ với Đàm Khanh, vô cùng lễ phép nói, "Tôi tên là Jane Bohr, cha là người da đen München ở Đức, mẹ là người Trung Quốc. Tên tiếng Trung theo họ mẹ, mỹ nhân, cậu có thể gọi tôi là — Nhan Kiên Bạch."
Đàm Khanh không dao động chút nào: "Ờ."
Khuôn mặt trẻ con của Nhan Kiên Bạch càng cười càng rực rỡ, giống như một màn máu tanh trong phòng này hoàn toàn không liên quan gì đến gã vậy: "Mỹ nhân, tôi có thể lỗ mãng hỏi tên cậu không?"
Đàm Khanh mặt không cảm giác nói: "Tui tên Lưu Đại Tráng."
Nụ cười của Nhan Kiên Bạch không đổi chút nào, hai cái răng nanh cực kì đáng yêu: "Vậy có cần tôi đưa cậu về nhà không?"
Đàm Khanh cũng trả lại một nụ cười sáng lạn: "Không cần, cảm ơn anh đã trả tiền lại cho tui."
Hắn cất kĩ mười ngàn đi, phất tay với Nhan Kiên Bạch, "Tui đi đây, bái bai."
Nhan Kiên Bạch cũng phất tay một cái, nhìn qua có vẻ không nỡ: "Gặp lại sau, mỹ nhân phương Đông."
Mắt thấy bóng người Đàm Khanh sắp biến mất ở cửa, một tên đứng bên cạnh Nhan Kiên Bạch lộ ra vẻ lo lắng: "Thiếu gia! Hắn đã thấy chúng ta động dao! Có cần phải..."
"Gấp cái gì chứ?"
Nhan Kiên Bạch cầm ly rượu nho trên bàn lên, ung dung nhấp một hớp, "Đừng dọa đến mỹ nhân của tao."
"...Vậy bây giờ chúng ta..."
Nhan Kiên Bạch uống một hơi cạn sạch, than thở: "Đi điều tra xem mỹ nhân của tao dùng của thẻ của ai để vào."
"Vâng. Thiếu gia, còn đầu rắn kia..."
Nhan Kiên Bạch chán ghét nhìn gã đàn ông sợ hãi đến tè trong quần trên mặt đất, "Nể mặt mỹ nhân tha cho gã một mạng. Cắt đầu lưỡi, ném cho chó ăn."
"Vâng! Thiếu gia!"
Quán bar từ từ yên tĩnh lại trong bóng đêm, một chiếc xe lặng lẽ rời đi.
Sóng người trong nhà tổ họ Hạ thị vẫn còn mãnh liệt, nhạc tang bi thương cùng tiếng tụng kinh mãi mà không ngớt.
Hạ Minh Ngọc hết sức chật vật lui ra, ngồi vào trong xe, nhận lấy cà phê từ trong tay Lâm Vũ uống một hớp.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc: "Có chuyện gì gấp không?"
Lâm Vũ nói: "Ông chủ cứ yên tâm, công việc vẫn rất bình thường."
Hạ Minh Ngọc "ừ" một tiếng, lát sau lại mở mắt ra nói: "Hôm nay sau khi tan làm cậu đến Thịnh Kinh entertainment một chuyến."
Lâm Vũ sửng sốt một chút: "Thịnh Kinh entertainment?"
Mặc dù không biết ông chủ nhà mình lên cơn gì, nhưng hắn ta vẫn rất có trách nhiệm ghi xuống: "Vâng, tôi sẽ đi ngay."
Lâm Vũ dừng một chút, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó: "Đúng rồi ông chủ, hôm nay còn có một việc!"
Hạ Minh Ngọc xoa xoa mi tâm: "Nói."
Lâm Vũ nói: "Tối hôm nay lúc ngài đang ở phòng viếng, có một cuộc điện thoại, nói là Đàm Khanh muốn dùng một tấm thẻ khách quý của ngài."
Hạ Minh Ngọc tùy ý gật đầu: "Không có vấn đề gì, cứ để cậu ấy dùng."
Lâm Vũ có chút thấp thỏm: "Nhưng tôi vừa tra xét tình hình dùng thẻ khách quý... Những thẻ khác chưa bị động vào, chỉ có một tấm thẻ rượu là có ghi chép sử dụng."
"Tôi điều tra thông tin của thẻ kia một chút, là thẻ dùng cho một căn phòng dành riêng cho khách quý ở tầng ba."
Giọng của Lâm Vũ càng yếu đi: "Phòng đó là của Nhan Kiên Bạch, ngài biết gã rồi đấy. Bên trong có thể sẽ có chút loạn..."