Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 34



Tổng đài đáng thương bị chất giọng rưng rức của Đàm Khanh dọa sợ, mãi mới tìm được tiếng nói, mở miệng nói: "Vâng, làm phiền ngài báo vị trí cụ thể, tình huống xung quanh cùng tên họ của ngài, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức phái cảnh sát tới."

Đàm Khanh lập tức phối hợp gật đầu một cái, nhanh chóng nói: "Ngay tại đài truyền hình ở ngoại ô thành phố J, dưới đất..."

Một cái tay đã nhặt khẩu súng dưới đất lên, cổ tay chuyển một cái, bỏ súng vào túi quần.

Đối phương nói được một nửa đột nhiên ngừng lại, tổng đài đành phải hỏi tiếp: "Thưa ngài, dưới đất cái gì ạ?"

Nhan Kiên Bạch đứng tại đối diện cách đó không xa đang cười như không cười nhìn lại.

Đàm Khanh bĩu môi, nói vào trong điện thoại: "Xin lỗi nha, tui vừa nhìn lại, là một khẩu súng đồ chơi. Quấy rầy mọi người rồi."

Tổng đài: "..."

Tổng đài tức giận nói tạm biệt với Đàm Khanh, cúp điện thoại.

Đàm Khanh không thể thành công làm việc nghĩa cũng rất tủi thân, hắn khổ sở bỏ điện thoại vào trong túi, lại ợ một cái.

Trên khuôn mặt trẻ con của Nhan Kiên Bạch mang vẻ hứng thú dồi dào: "Như thế nào? Ăn ngon không?"

Đàm Khanh thành thật liếm môi: "Bình thường thôi."

Nụ cười của Nhan Kiên Bạch liền lại sâu mấy phần: "Gã mới hóa người không lâu, không hợp khẩu vị của cậu cũng là bình thường."

Dễ nói chuyện như vậy sao.

Lúc này Đàm Khanh mới nghiêm túc đánh giá người đàn ông đối diện một cái, tò mò hỏi: "Trước kia gã là tài xế đi theo bên cạnh anh đúng không?"

Nhan Kiên Bạch ngoắc ngoắc khóe miệng: "Đúng vậy, trước khi chết có thể được lão tổ tông Hồ tộc nhớ đến, cũng coi như chết có ý nghĩa."

Đàm Khanh không phản ứng lại lời gã, sờ bụng một cái: "Gã ăn người đã mấy ngày, còn chưa tiêu hóa xong, hệ thống tiêu hóa của đám rắn mấy người đúng là không tốt."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Nhan Kiên Bạch yên lặng chốc lát, lại tiếp lời Đàm Khanh: "Cậu nói không sai, lần này về tôi sẽ bảo bọn họ tăng cường rèn luyện, mỗi ngày trườn thêm 5000m."

Đàm Khanh: "..."

Được lắm.

Trườn nhiều hơn, thịt ngon hơn.

Đàm Khanh ăn no cũng có chút mệt mỏi, hơn nữa vốn không thích loại yêu quái huyết thống kỳ quái như Nhan Kiên Bạch.

Hắn chớp mắt mấy cái, đang chuẩn bị tạm biệt với người trước mặt, liền nghe được điện thoại của Nhan Kiên Bạch reo lên.

Nhan Kiên Bạch không hề kiêng dè Đàm Khanh, lúc này liền nghe máy.

Là Nhiễm An Lạc gọi tới.

Giọng của một người đàn ông hơn 20 tuổi ở trong điện thoại vẫn rất mềm mại, có vẻ ỏn ẻn trong ỏn ẻn khó mà hình dung được: "Kiên Bạch, vừa rồi tài xế của anh mới bảo ở dưới tầng chờ em, sao em xuống đã không thấy đâu rồi?"

Nhan Kiên Bạch liếc Đàm Khanh một cái.

Đàm Khanh: "..."

Nhan Kiên Bạch lộ ra một nụ cười, mập mờ trả lời: "Gã xảy ra chút chuyện, cho nên tôi tự mình tới đón em, có vui không?"

Nhiễm An Lạc vui vẻ nói: "Có thật không? Anh ở chỗ nào?"

Nhan Kiên Bạch: "Ở hầm đỗ xe, tôi chờ em, bảo bối."

Đàm Khanh: "..."

Từ góc độ của Đàm Khanh nhìn sang, vừa vặn có thể thấy được hai cái răng nanh lúc Nhan Kiên Bạch mỉm cười.

Điện thoại cắt đứt.

Nhan Kiên Bạch lắc lắc điện thoại, khẽ nhếch chân mày: "Không hiếu kỳ tại sao đột nhiên tôi lại xuất hiện ở chỗ này?"

Sau khi Đàm Khanh ăn no chỉ muốn nằm, ngay cả đầu óc cũng lười chuyển động, nói thẳng: "Có gì mà phải tò mò, đến đón bảo bối của anh chứ sao."

"Hắn?"

Trong giọng nói của Nhan Kiên Bạch có vẻ khinh miệt dễ thấy, gã chuyển sang Đàm Khanh lần nữa, nhẹ giọng nói, "Sai rồi, tôi chỉ muốn đến nhìn mỹ nhân phương Đông thôi."

Đàm Khanh: "..."

May mà da mặt Đàm Khanh đủ dày, nghe vậy thì hài lòng gật đầu một cái, khích lệ nói: "Cảm ơn đã khen, anh nói nhiều hơn tài xế của anh đó."

Nhan Kiên Bạch hỏi: "Vậy sao?"

Đàm Khanh rất cho mặt mũi: "Đúng nha."

Nhan Kiên Bạch cười một tiếng: "Vậy cậu có định quăng Hạ Minh Ngọc, đến ở chung với tôi không?"

Đàm Khanh rất thận trọng mà do dự.

Hơn nữa nhanh chóng so sánh khuyết điểm của Hạ Minh Ngọc và Nhan Kiên Bạch.

Sau đó lắc đầu một cái, rất nhức đầu thở dài: "Không được không được, tui không thích động vật bò sát, mấy người lạnh như băng, quan trọng nhất là còn rất trơn trượt."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Không đợi Nhan Kiên Bạch mở miệng lần nữa, Đàm Khanh liền chỉ chỉ về hướng thang máy hầm đỗ xe: "Ê, đại bảo bối thân thân của anh đến rồi kìa."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Gã nhìn sang theo tầm mắt Đàm Khanh, Nhiễm An Lạc đúng là mới vừa ra khỏi thang máy, có vẻ như đang tìm vị trí của gã khắp nơi.

Nhan Kiên Bạch có chút thất vọng vuốt tay: "Được rồi, xem ra hôm nay không có cơ hội."

Gã đứng thẳng người khỏi cái xe đang tựa vào, đi đến bên cạnh Đàm Khanh: "Đại mỹ nhân của tôi, ngày khác gặp lại."

"Bái bai."

Đàm Khanh lạnh nhạt qua loa lấy lệ đôi câu với Nhan Kiên Bạch, đứng tại chỗ nhìn gã đi về phía trước hai bước, đột nhiên kêu một tiếng, "Ê."

Nhan Kiên Bạch dừng bước chân, quay đầu lộ ra hai cái răng khểnh: "Mỹ nhân, tôi còn giúp được gì không?"

Đàm Khanh suy nghĩ một chút, quyết định vẫn phải nể mặt hôm nay mình được ăn no mà làm chuyện tốt.

Vì vậy hắn nhìn về phía Nhan Kiên Bạch, nghiêng đầu: "Xem anh tu luyện nhiều năm như vậy, khuyên anh một câu, phải làm yêu quái tốt xã hội chủ nghĩa, chớ tạo sát nghiệt."

Đàm Khanh hơi dừng lại, cười hì hì nói, "Trên tay nhuốm máu, tương lai sẽ bị sét đánh đó."

Có vẻ Nhan Kiên Bạch không nghĩ tới Đàm Khanh sẽ nói với gã như vậy, sửng sốt mấy giây, mới cong mắt lên: "Được thôi, nếu như mỹ nhân đồng ý giao phối với tôi, tôi sẽ bỏ qua Nhiễm An Lạc, như thế nào?"

Đàm Khanh: "..."

Đại khái là đã nhìn ra Đàm Khanh mới vừa cự tuyệt không đủ dứt khoát, Nhan Kiên Bạch lại lui hai bước, trở lại bên người Đàm Khanh.

Bởi vì hầm đỗ xe vốn trống trải lạnh lẽo, giọng nói của gã càng thêm cám dỗ: "Khanh Khanh, tôi rất lợi hại. Cậu hẳn biết chứ? Rắn có hai cái..."

Đàm Khanh bẹp bẹp miệng.

Đúng là đã từng nghe nói.

Nhưng chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng đúng là có chút... muốn thử xem sao.

Đàm Khanh tò mò không nhịn được cúi đầu xuống nhìn giữa hai chân Nhan Kiên Bạch, chỉ tiếc cái gì cũng không nhìn ra được.

Chú ý tới tầm mắt của Đàm Khanh, Nhan Kiên Bạch hơi cúi đầu, tiến lại gần bên tai hắn. Đầu lưỡi lạnh lẽo chậm rãi phun ra, nhanh chóng chạm một cái lên trên lỗ tai xinh xắn kia.

Bỗng chốc cả người Đàm Khanh lạnh đến run rẩy, nhảy ra hai bước: "Oa, anh bị bệnh thần kinh à?"

Nhan Kiên Bạch cười to ha ha, trên khuôn mặt trẻ con vô tội lộ ra vẻ phóng đáng khác hẳn lúc bình thường: "Đàm Khanh, cậu là yêu, Hạ Minh Ngọc có thể thỏa mãn cậu sao?"

Gã đột nhiên lại xích lại gần Đàm Khanh, cong khóe miệng một cái, nói thật thấp, "Anh ta đủ dài sao? Có thể lấp đầy cậu sao?"

Đúng nga.

Đàm Khanh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Nhan Kiên Bạch nói rất có lý, vì vậy mở miệng nói: "Thân thân, bảo bối của anh đã tự mình chuyển vận tới, bây giờ đang ở vị trí sau lưng chúng ta 10m chờ ký nhận hàng kìa."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Nhan Kiên Bạch không thể không đứng dậy, quay người về phía sau.

Quả nhiên.

Nhiễm An Lạc đầy vẻ không thể tin đứng ở bên cạnh, cả người viết toàn chứ lảo đảo muốn ngã, giọng nói cũng run lên: "Hai người... Hai người..."

Đàm Khanh cảm giác mình cũng sắp nhảy disco theo tiết tấu của Nhiễm An Lạc rồi: "Không có không có, bọn tui chưa kịp làm gì đâu!"

Nhưng vừa nói ra, vẻ mặt Nhiễm An Lạc càng khó chịu hơn, hắn nhìn về phía Nhan Kiên Bạch, giọng nói cũng kéo dài ra: "Kiên Bạch, anh..."

Nhan Kiên Bạch tiếp lời Đàm Khanh, cười nói: "Đúng vậy bảo bối, bọn tôi chưa kịp làm gì đâu, đừng khổ sở."

Đàm Khanh: "..."

Ngay lúc Đàm Khanh hết sức tò mò chuẩn bị xem Nhiễm An Lạc có cho Nhan Kiên Bạch một cái tát không, lại thấy Nhiễm An Lạc biến sắc mặt, gắng gượng nặn ra một nụ cười.

Tiếp đó, Nhiễm An Lạc đi về phía trước một bước, lại quay đầu dùng lời nhỏ nhẹ nói với Nhan Kiên Bạch: "Kiên Bạch, anh hiểu lầm rồi. Khanh Khanh là bạn tốt của em, đương nhiên em biết anh và cậu ấy không có gì."

Nói xong, Nhiễm An Lạc cực kì lo lắng nhìn Đàm Khanh, "Chẳng qua là hầm đỗ xe nhiều người, trước đó cậu mới... xảy ra chuyện kia với Hạ tiên sinh, tớ sợ nếu bị phóng viên chụp được, sẽ không tốt cho anh ấy."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy, bỗng chốc không phản ứng kịp.

Vẫn là Nhan Kiên Bạch có sức đề kháng mạnh vỗ bả vai Nhiễm An Lạc, lại tiếp tục diễn kịch: "Tôi biết, bảo bối An Lạc là tri kỉ nhất rồi, chúng ta không để ý đến cậu ấy nữa. Đi ăn cơm, sao nào?"

Nhiễm An Lạc thẹn thùng rũ mắt, một lát sau vừa như có chút không nỡ ngẩng đầu lên: "Vậy Khanh Khanh..."

Đàm Khanh vừa nổi da gà vừa đuổi người: "Hai người đi nhanh đi, đi nhanh đi, quấy rầy!"

Nhiễm An Lạc: "..."

Hai người có thể coi như là cút cùng nhau.

Bên tai Đàm Khanh rốt cuộc đã khôi phục yên tĩnh.

Hắn nhìn đồng hồ, cảm giác bây giờ chính là thời điểm bắt đầu sinh hoạt ban đêm, vì vậy quyết định đi tìm Kỷ Yến Tu chơi game.

Sau đó sẽ nhìn xem có thể tìm được những chuyện vui khác hay không.

Đàm Khanh vừa xoa bụng, vừa ấn thang máy lên tầng lần nữa.

Không biết có phải đã lâu không ăn đồ ăn hoang dã, chức năng của hệ thống tiêu hóa giảm xuống, hay là bởi vì ăn quá no, mà Đàm Khanh tựa vào trong thang máy, luôn cảm thấy bụng mình có chút không thoải mái.

Một đoạn ngắn ngủi từ bãi đỗ xe đến phòng Kỷ Yến Tu, trên trán Đàm Khanh đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đến lúc dừng lại trước cửa phòng, Đàm Khanh đã đau đến mức không đứng thẳng được.

Nhưng mà giữa việc chơi game và nghỉ ngơi, hắn vẫn không chùn bước lựa chọn chơi game.

Đàm Khanh hít một hơi, gõ cửa phòng Kỷ Yến Tu: "Tui tới rồi!"

Hình như Kỷ Yến Tu vừa tắm xong, trên người còn có hơi nóng, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đen ra mở cửa phòng, có chút kinh ngạc nói: "Trễ như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu không tới."

Đàm Khanh uể oải vào phòng, lại lấy điện thoại ra kín đáo đưa cho Kỷ Yến Tu ngồi ở bên cạnh, giương mắt nói: "Tới chơi game."

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu nhận lấy điện thoại, lại không nhịn được đưa tay xoa đỉnh đầu Đàm Khanh hai cái: "Được được được, bây giờ sẽ tải cho cậu."

Đàm Khanh tựa đầu lên ghế, giống như lão địa chủ xã hội cũ giám sát đứa ở mà nhìn Kỷ Yến Tu làm việc, còn luôn luôn thúc giục: "Sao còn chưa tải xong vậy?"

Kỷ Yến Tu nhìn độ tiến triển: "Sắp rồi, cậu không thoải mái sao? Sao sắc mặt lại xấu như vậy."

Đàm Khanh đau đến mức ngã ra ghế, lẩm bẩm nói: "Qua đêm tại nhà ảnh đế, ai ngờ sự thật cuối cùng..."

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu đưa tay sờ trán Đàm Khanh một cái, nhíu mày: "Đàm Khanh, sao cậu lại đổ mồ hôi lạnh?"

Đàm Khanh chớp mắt, tủi thân cuộn tròn người lại, cực kì đáng thương nói: "Kỷ Yến Tu, bụng đau quá, muốn té xỉu..."

Lời còn chưa dứt, liền ngã sang bên cạnh Kỷ Yến Tu không nhúc nhích.

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu dừng tay trên trán Đàm Khanh chốc lát, lại do dự hồi lâu, vẫn tuột xuống, dò được hai tay Đàm Khanh.

Lòng bàn tay cũng lạnh.

Vẻ mặt Kỷ Yến Tu hoảng hốt, cố tình lúc này Đàm Khanh đang cuộn tròn lại kêu mấy tiếng, khiến Kỷ Yến Tu sợ hãi ôm lấy Đàm Khanh, gọi người đại diện và trợ lý chạy đến bệnh viện.

Bởi vì là Kỷ Yến Tu tự mình gọi điện thoại, vì vậy bác sĩ trực nói cho khoa trưởng, khoa trưởng lại vội vàng báo lên phó viện trưởng.

Phó viện trưởng thảo luận một chút, điện thoại cho viện trưởng.

Cho nên đến khi Đàm Khanh rúc trong lòng Kỷ Yến Tu đến bệnh viện, lại bị ôm xuống xe, hồ ly thành tinh bị một hàng áo blouse bao quanh đến dựng cả lông.

Đàm Khanh không dám hôn mê nữa, nắm lấy vạt áo Kỷ Yến Tu không buông tay: "Cho tui hai gói thuốc xổ là được rồi!"

Kỷ Yến Tu bị sắc mặt tái nhợt của Đàm Khanh dọa sợ, ôm hắn dụ dỗ nói: "Mấy người này đều là chuyên gia khoa dạ dày, để bọn họ nhìn cho cậu, rất nhanh sẽ hết đau, có được không?"

Đàm Khanh cụp đuôi điên cuồng lắc đầu: "Không được không được không được!"

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu không ép được Đàm Khanh, chỉ đành phải nhìn một hàng bác sĩ đứng trước mặt: "Nửa đêm khiến mọi người vất vả rồi, tối nay cũng coi như làm thêm giờ, làm phiền mọi người tối nay chờ ở phòng nghỉ nhé."

Bác sĩ luôn gặp nhiều người bệnh, đương nhiên cũng gặp không ít cặp đôi phái nam mập mờ tới đây.

Thấy tình cảnh này, họ nhìn nhau một cái. Trưởng khoa nhận được ám chỉ của viện trưởng, lập tức gật đầu với Kỷ Yến Tu: "Ông chủ nhỏ cứ yên tâm, có vẻ Đàm tiên sinh chỉ bị ăn đau bụng, chúng tôi sắp xếp cho cậu ấy một cuộc kiểm tra nhỏ trước, nếu như không có vấn đề gì thì chỉ cần uống thuốc là được."

Nhưng mà sau khi kết quả kiểm tra đi ra, trưởng khoa có chút khó xử nói: "Ông chủ nhỏ, lần này đúng là Đàm tiên sinh không có gì đáng ngại, nhưng chúng tôi lấy máu xét nghiệm, phát hiện Đàm tiên sinh bị thiếu dinh dưỡng khá nặng, cho nên lần này ăn đồ hỏng mới có thể nghiêm trọng như vậy."

"Thiếu dinh dưỡng?"

Kỷ Yến Tu theo bản năng ôm lấy Đàm Khanh trong lòng.

Rất nhẹ, trên người đúng là không mấy lạng thịt.

Nghệ sĩ và diễn viên quả thật luôn phải chú ý ăn uống vì để giữ thể hình, nhưng cũng không đến mức khiến mình đói bụng thiếu dinh dưỡng thế này.

Không biết chuyện gì xảy ra, Kỷ Yến Tu đột nhiên nghĩ tới sau khi scandal của Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh bị tuôn ra, cuộc sống nghệ sĩ của Đàm Khanh rơi vào đáy cốc, còn gần như bị táng gia bại sản.

Là bởi vì chuyện kia, nên ngay cả cơm cũng không ăn nổi sao?

Khoa trưởng thấy vẻ mặt Kỷ Yến Tu không tốt lắm, lại nói: "Ngài đừng lo lắng, mặc dù dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng Đàm tiên sinh còn trẻ, còn chưa tạo ra ảnh hưởng quá lớn, sau này chú ý điều dưỡng, còn chưa ảnh hưởng đến sinh hoạt."

Kỷ Yến Tu gật đầu một cái: "Được, vậy làm sao bây giờ?"

Khoa trưởng nói: "Vừa rồi chuyên gia khoa dạ dày tiến hành xét nghiệm, đề nghị truyền nước ba ngày trước."

Đàm Khanh bám lấy Kỷ Yến Tu không buông tay, héo rũ cự tuyệt: "Không truyền nước."

Kỷ Yến Tu ôm Đàm Khanh chuyển đến phòng bệnh, ôn hòa gật đầu với trưởng khoa: "Được, tôi biết rồi, ông sắp xếp một y tá vững tay đến đây đi."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh không ngừng làm ầm ĩ, lại gào khóc bị chọc kim.

Cuối cùng tủi thân rúc vào mép giường ngủ mất.

Kỷ Yến Tu đứng ở mép giường kéo chăn cho Đàm Khanh, rồi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài sửa sang lại bản thân.

Mới vừa kéo ra cửa phòng bệnh, liền thấy được Hạ Minh Ngọc đang đứng trước cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.