Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 44



Edit: Bonnie

Đột nhiên biến thành đồ lưu manh - Hạ Minh Ngọc: "..."

Hai người vốn nằm ở trên một cái giường, cộng thêm Đàm Khanh lại dùng chăn cuộn mình thành một cái ống hồ ly, rất dễ lăn vào trong lòng Hạ Minh Ngọc.

Ống hồ ly Đàm Khanh cố gắng thò cổ ra, giương mắt nhìn Hạ Minh Ngọc gần trong gang tấc, mong đợi bẹp bẹp miệng: "Sao thế? Làm một chút đi!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc mặt không cảm giác ôm lấy cái ống hồ ly, thả lại về phía cái gối bên kia, đưa tay tắt đèn tường: "Mai em còn phải vào đoàn phim. Giờ này không còn sớm, đi ngủ."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh giận đến mức lật mình, đưa lưng về phía Hạ Minh Ngọc ngủ.

Không làm thì không làm!

Không cho hít thì thôi!

Cũng không phải là chỉ có thể chơi với một người.

Đàm Khanh sờ chym nhỏ đáng thương của mình, ngủ một giấc đến khi trời sáng.

Bởi vì ngủ quá ngon, nên Hạ Minh Ngọc vẫn phải gọi hắn dậy.

Có vẻ như Hạ Minh Ngọc vừa chạy bộ buổi sáng xong, trên người còn người mặc quần áo thể thao, nhìn qua ôn hòa hơn bình thường rất nhiều.

Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, chờ hơi lạnh mình mang từ ngoài vào tản hết mới đến bên kia giường của Đàm Khanh, ngồi xuống, cách chăn vỗ mông Đàm Khanh một cái: "Nên rời giường."

Đàm Khanh lập tức rúc đầu vào trong chăn, bắt đầu giả chết tại chỗ.

Hạ Minh Ngọc: "..."

Không trách trí nhớ Hạ Minh Ngọc tốt, chẳng qua là cảnh tượng trước mặt quả thực quá quen mắt, giống như là ngày đầu tiên Đàm Khanh đi làm lại vậy.

Hạ Minh Ngọc sờ mông Đàm Khanh suy nghĩ một chút, vẫn dùng biện pháp cũ nói: "Bây giờ thức dậy, cho em một trăm ngàn?"

Nhưng mà đã có nam phú bà số một rồi, Đàm Khanh không còn nghèo khó như xưa nữa.

Kỷ Yến Tu cái gì cũng không nhiều, chỉ có nhiều tiền.

Không chỉ có nhiều tiền, còn không có chỗ tiêu, cứ vui vẻ với việc chia sẻ với bạn bè.

Đàm Khanh chỉ thích loại bạn đơn giản này thôi.

Vì vậy hắn cố chấp rúc ở trong chăn, vừa lim dim vừa quật cường nói: "Không dậy không không dậy."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc lại tăng thêm gấp đôi: "Hai trăm ngàn? Nghe lời, mau rời giường, Kỷ Kỷ còn dậy uống sữa rồi kìa. Một đứa trẻ ba tháng thức dậy còn không mệt bằng em."

Đàm Khanh không có động tĩnh.

Hồi lâu sau, trong chăn truyền đến một tiếng ngáy phản kháng như tiếng lợn rừng.

Thật sự là đã học hết những thứ tinh túy của loài vật này.

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể uy hiếp nói: "Không dậy nữa là xốc chăn đấy."

Đàm Khanh vặn vẹo một cái ở trong chăn, cuối cùng từ bỏ nằm vật ra thành hình chữ 大: "Anh xốc đi, tui không sợ anh."

Hạ Minh Ngọc đưa tay xốc chăn của Đàm Khanh lên.

Nhưng mà ngay tại giây thứ nhất, Hạ Minh Ngọc đã ngây ngẩn.

Anh nhớ rõ ràng tối hôm qua lúc Đàm Khanh chui vào trong chăn ngủ có mặc một cái áo tơ tằm rộng thùng thình.

Nhưng bây giờ, sau khi vén chăn lên, Đàm Khanh nằm hình chữ 大 lại không có một mảnh vải, trần truồng nằm trên giường màu xám tro, khiến cả người trắng như phản chiếu.

Cho dù ăn nhiều gà rán vào bụng, nhưng vẫn không thấy một tí thịt thừa nào trên người Đàm Khanh.

Bởi vì tư thế nằm mà cái eo nhỏ gầy cùng với hai chân thon dài thẳng đều được phơi bày trong tầm mắt.

Hạ Minh Ngọc cố gắng nói với mình như vậy là không đúng, hẳn nên lập tức chuyển tầm mắt đi, có điều ý chí và lý trí lúc này đột nhiên như đứt dây đàn, đều nhất chí với suy nghĩ nhìn tiếp.

Trên bụng Đàm Khanh không có chút thịt thừa nào, trừ một vết sẹo nghiêng nhạt màu đến mức sắp không nhìn ra, đường cong diễm lệ khiến người ta muốn đưa tay vuốt ve.

Đây là một cơ thể cực kì đẹp.

Chỉ trừ vết sẹo trên vai phải.

Lần đầu tiên Hạ Minh Ngọc nhìn thấy cái này, trên bả vai phải của Đàm Khanh có một vết sẹo cực kì rõ ràng.

Khác hẳn với vết sẹp do mổ đã sắp biến mất trên bụng, vết sẹo trên vai Đàm Khanh không giống như vết dao, cũng không giống như vết thương do đạn bắn.

Thậm chí Hạ Minh Ngọc còn phát hiện mình không tìm được một loại vũ khí có thể tạo ra vết thương này.

Vết sẹo khó khăn lắm mới khép lại được trực tiếp xuyên qua vai phải của Đàm Khanh, lại vắt ngang qua phía trên xương quai xanh.

Có lẽ bởi vì vết thương quá sâu, hoặc có lẽ do mặt ngoài vết thương quá lớn, cho dù có vẻ đã khỏi, nhưng vẫn không thể khôi phục lại màu da như trước, mà là màu thịt hồng trái ngược với màu da trắng nõn xung quanh.

Hạ Minh Ngọc nhíu mày, đưa tay sờ vết thương kia: "Làm sao đây?"

Đàm Khanh vốn nằm trên giường chuẩn bị lộ chym đùa bỡn lưu manh cũng hơi sửng sốt: "Anh có thể thấy?"

Hạ Minh Ngọc bình tĩnh: "...Tôi chưa già, thấy rất rõ ràng."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh bỗng chốc có chút không được tự nhiên, lôi cái áo ngủ từ dưới mông ra mặc lên thật nhanh: "Không có gì đẹp cả, xấu lắm."

Hắn né tránh tay Hạ Minh Ngọc, cài nút áo ngủ cho mình rồi xuống giường, "Thức dậy thức dậy! Buổi sáng tui có thể ăn đùi gà không?"

Hạ Minh Ngọc trở tay kéo cổ tay Đàm Khanh, lôi hắn về, không nhanh không chậm nói: "Giải thích rõ vết thương từ đâu ra, có thể ăn thêm một cái đùi gà."

Đàm Khanh: "..."

Hồ ly đều rất thích cái đẹp.

Nếu như không phải bởi vì trước kia chưa bao giờ có người bình thường nhìn thấy vết sẹo này, Đàm Khanh tuyệt đối sẽ không trần truồng đi câu dẫn Hạ Minh Ngọc đâu.

Chẳng lẽ con người cực kì nhiều tiền cũng sẽ tiến hóa sao?

Đàm Khanh tò mò gãi gãi vết sẹo trên vai mình qua lớp quần áo, ngẩng đầu nói điều kiện cùng Hạ Minh Ngọc: "Vậy ăn năm đùi gà mới có thể nói cho anh."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc thở dài: "Không được, buổi sáng ăn nhiều sẽ không thể tiêu hóa."

Đàm Khanh lập tức nói: "Vậy không nói."

Hạ Minh Ngọc lại thỏa hiệp: "Tôi bảo trợ lý của em dẫn em đến đoàn phim ăn."

Đàm Khanh hài lòng gật đầu một cái, nghiêm túc trả lời: "Bị sét đánh đó."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc tức đến bật cười: "Sao em không nói là bị mưa ướt đi?"

Đàm Khanh chân thành lắc đầu, đảo mắt nhìn về phía Hạ Minh Ngọc: "Thật sự là bị sét đánh mà, không lừa gạt anh, gạt người là chó nhỏ."

Hạ Minh Ngọc hiển nhiên không định tiếp tục nghe Đàm Khanh nói linh tinh nữa, anh lạnh lùng đứng lên: "Bữa sáng là sữa bò yến mạch phối hợp với sandwich ức gà, rửa mặt xong thì ra ăn."

Đàm Khanh nói xong còn không chờ được năm cái đùi gà của mình, vội vàng lo lắng đuổi kịp Hạ Minh Ngọc: "Đùi gà của tui đâu?"

"Đứa trẻ nói dối sẽ không có đùi gà."

Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh một cái, kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Đàm Khanh: "..."

Haiz.

Hắn biết ngay mà.

Xã hội loài người sẽ không tha cho người đàng hoàng!

Vì năm cái đùi gà đến mép còn bay mất, từ lúc ăn sáng xong Đàm Khanh đều không nói chuyện cùng Hạ Minh Ngọc.

Nhất là sắp đến lúc ra cửa, không biết Đàm Khanh nghĩ tới điều gì, lại chạy vào trong phòng ngủ của Đàm Kỷ Kỷ.

Đóng cửa lại, nhấc nhóc con vừa uống sữa bột xong, còn đang ngủ mơ màng trên giường dậy xoa nắn một lát.

Nhưng mà không biết tính tình của Đàm Kỷ Kỷ giống ai, mà trời sinh đã tốt tính.. Bị đánh thức cũng không khóc, còn cười ngu với Đàm Khanh, còn biết giang hai tay ra muốn ôm một cái.

Đàm Khanh nhéo khuôn mặt mập của nhóc con, lại vỗ cái mông nhỏ tròn trịa, buồn bã dặn dò, "Con à, không thể ăn nữa đâu, nếu không biến thành hồ ly sẽ không chạy nổi."

Đàm Kỷ Kỷ mút ngón tay, ngọt ngào kêu: "Ba."

Đàm Khanh thuận mồm cắn khuôn mặt tròn trịa của nhóc con một cái, toàn thịt là thịt, đã trấn an được tâm trạng bi thương vì không được ăn đùi gà của hắn hôm nay.

Đàm Khanh tiếp tục nói với Đàm Kỷ Kỷ: "Ba nhỏ phải đi phát triển danh sách phú bà, con phải ngoan ngoãn trú đóng ở nhà phiếu cơm, thu cái đuôi lại, có hiểu hay không?"

Đàm Kỷ Kỷ cực kì nghe lời nhìn Đàm Khanh, há miệng: "Ba, ba!"

Đàm Khanh ước pháp tam chương cùng nhóc con: "Có thể đòi tiền, có thể đòi phòng, nhưng không thể vẫy đuôi loạn, biết chưa?"

Đàm Kỷ Kỷ học động tác của Đàm Khanh: "Ba, ba, ba!"

Đàm Khanh hài lòng gật đầu một cái, phủi phủi tay nói: "Rất tốt, nếu con để lộ, sẽ ném con vào núi cho chú hồ ly hoa của con xung làm lao động trẻ con."

Đàm Kỷ Kỷ thành công bị ba nhỏ uy hiếp, bĩu môi, nhỏ giọng: "Hức..."

Đàm Khanh hung dữ nhíu mày.

Đàm Kỷ Kỷ dừng động tác hít mũi làm bộ đáng thương lại: "Hức... Ba ba."

Đàm Khanh nhét nhóc con vào trong chăn, yên tâm trở về phòng thu dọn hành lý về đoàn phim, toàn bộ quá trình đều không cho Hạ Minh Ngọc động vào.

Hạ Minh Ngọc đã đợi nửa ngày lúc Đàm Khanh đi tìm Đàm Kỷ Kỷ rồi. Thấy lúc Đàm Khanh đi ra còn có vẻ như không muốn để ý đến mình, không nhịn được chủ động mở miệng nói: "Con ngủ rồi?"

Đàm Khanh quay đầu, giận đùng đùng nói: "A, Đàm Kỷ Kỷ sẽ không chỉ biết ngủ suốt ngày như anh đâu!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Lần đầu tiên Hạ Minh Ngọc bị đốp chát đến cứng họng.

Anh cố gắng tìm đề tài chung với Đàm Khanh, nhưng phát hiện giữa hai người chỉ có thể nói về Đàm Kỷ Kỷ.

Hạ Minh Ngọc đành phải nhắm mắt: "Vậy, nó có đói không?"

Đàm Khanh hừ một tiếng, cong mông ngồi xổm xuống kéo khóa vali, "Cho nên bây giờ tui phải cố gắng kiếm tiền, để cho sau này nó sẽ có cuộc sống muốn ăn mấy cái đùi gà thì ăn."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Còn không chờ Hạ Minh Ngọc nói tiếp, Đàm Khanh giống như nhớ ra cái gì đó, tức giận cong môi trợn mắt nhìn anh: "Ngay cả diễn viên diễn người chết trong phim còn cho tui thêm ba cá đùi gà! Nhưng anh ngay cả một cái cũng không cho tui!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Ở trong quá trình trưởng thành của Hạ Minh Ngọc, cho tới bây giờ chưa từng dung túng ai cả.

Cho dù trong ba tháng đào tạo Đàm Kỷ Kỷ, cũng vẫn dùng thời gian biểu hợp lý, tuyệt đối sẽ không cưng chiều quá nhiều.

Nhưng duy chỉ có Đàm Khanh.

Hạ Minh Ngọc nhức đầu day trán, đi tới bên cạnh Đàm Khanh, xách vali của hắn lên, giống như là thuận miệng hỏi: "Chỉ muốn ăn đùi gà?"

Ý nghĩa của câu hỏi này rất thâm hậu.

Đàm Khanh dùng một giây để hiểu, hai giây tính toán, ba giây ngoái đầu lại: "Muốn ăn cái gì là có thể ăn sao?"

Sắc mặt Hạ Minh Ngọc nghiêm trang: "Không nhất định."

Đàm Khanh thử dò xét dịch vào bên cạnh Hạ Minh Ngọc: "Gọi một suất gia đình trước?"

Hạ Minh Ngọc: "Có thể."

Đàm Khanh: "Lại thêm mười đùi gà nguyên vị?"

Hạ Minh Ngọc: "Có thể, nhưng phải thêm một cân trái cây."

Đàm Khanh hừ hừ hai tiếng: "Vậy... Lại thêm ba con gà nướng nhỏ?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Thấy sắc mặt của Hạ Minh Ngọc sắp trầm xuống, Đàm Khanh nhanh chóng thu tay, cực kì ngoan ngoãn đút vào túi, "Vậy lần sau ăn gà nướng cũng được!"

Hạ Minh Ngọc bỏ hành lí của Đàm Khanh vào ghế sau, lại mở cửa bên cạnh ghế lái ra, "Đi thôi, đưa em đến đoàn phim."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.