Hạ Minh Ngọc bỏ USB vào trong ví tiền, sau đó cõng con yêu quái đắt đỏ say khướt kia, mặt cứng đờ như sắt đi ra khỏi quán bar.
Căn cứ vào việc Hạ Minh Ngọc cơ bản chưa từng xuất hiện ở những chỗ ăn chơi như thế này, lúc anh đi xuống sàn nhảy tầng một, còn gặp phải mấy trai xinh gái đẹp kích động muốn đi lên bắt chuyện.
Nhưng mà người ta còn chưa kịp chạm vào góc áo của anh và Đàm Khanh, Hạ Minh Ngọc đã lui ra một bước, gọi tên bảo an cầm gậy đứng bên cạnh, tiện tay lấy một chồng Mao gia gia từ trong ví tiền ra, âm trầm nói: "Xách mấy người này ra xa tôi một chút."
Bảo an: "..."
Bảo an nhận Mao gia gia, một đường hộ tống Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh đến bãi đỗ xe, cuối cùng mới nhận ra thân phận của Hạ Minh Ngọc.
Tên bảo an tự nhận là cực kì có ánh mắt nhìn thoáng qua Đàm Khanh được Hạ Minh Ngọc cõng, lại nhớ đến biểu hiện vừa rồi của Hạ Minh Ngọc. Thế là ân cần nói: "Hạ tiên sinh, con ma men này đã say như vậy rồi, để tôi giúp ngài xách cậu ta về thôi, ngài..."
Ông anh bảo an thu hoạch được một ánh mắt âm trầm của Hạ Minh Ngọc, lập tức ngậm miệng, xoay người mở cửa xe: "Ngài cứ tự nhiên, ngài cứ tự nhiên!"
Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Khanh vào ghế lái phụ, vừa cẩn thận sửa lại quần áo dúm dó trên người hắn, thắt chặt dây an toàn, sau đó mới trở lại ghế lái, khách khí nói với bảo an: "Vất vả."
Bảo an trầm mặc nhìn thoáng qua Đàm Khanh ngồi vững vàng ở vị trí kế bên tài xế, giống như hiểu ra cái gì: "Không vất vả không vất vả! Chuyện tôi phải làm mà! Ngài yên tâm, tôi biết cái gì nên nói cái gì không nên nói!"
Sắc mặt căng cứng của Hạ Minh Ngọc lúc này mới dễ nhìn một chút xíu, anh lại rút một xấp tiền mặt từ trong ví ra, "Cầm đi mua thuốc lá đi."
Bảo an đánh giá độ dày của chồng tiền kia, ít nhất cũng phải mấy ngàn tệ.
(1 ngàn tệ = gần 3 triệu rưỡi)Lại thêm đống tiền vừa được cho trong quán bar...
Thuốc lá của kẻ có tiền thật là quý.
Trong lòng bảo an đang run rẩy vì nhìn trộm được chuyệt bát quái, ngay cả tay cầm tiền cũng run nhè nhẹ.
Hạ Minh Ngọc không còn tâm trạng dừng ở chỗ này một phút nào nữa, sau khi lên lên xe thì đạp ga một cái, chiếc xe lao nhanh trên đường cái trong đêm khuya, mang theo Đàm Khanh say đến bất tỉnh nhân sự về nhà.
Sau khi tạm thời đặt Đàm Khanh đã ngủ mơ mơ màng màng ở trên ghế sa lon, Hạ Minh Ngọc vào phòng trẻ con nhìn thoáng qua Đàm Kỷ Kỷ trước.
Nhóc con vẫn ngoan ngoãn ngủ một mình như cũ, điều khác biệt duy nhất chính là đã trở mình, từ bên trái lật sang bên phải.
Rất tốt.
Bớt lo hơn Đàm Khanh nhiều.
Hạ Minh Ngọc sợ lát nữa Đàm Khanh làm ầm ĩ, liền đóng cửa phòng của Đàm Kỷ Kỷ lại, sau đó đi đến cạnh ghế sa lon, bế Đàm Khanh uống say có tướng ngủ kì quái lên.
Đàm Khanh say rượu mềm mại hơn bình thường, ngoan ngoãn tựa trong ngực Hạ Minh Ngọc, thỉnh thoảng còn dùng đầu cọ Hạ Minh Ngọc một chút.
Cọ cọ.
Cọ cọ.
Lại cọ cọ.
Hạ Minh Ngọc bị Đàm Khanh cọ ra lửa, không thể nhịn được nữa, dừng lại ở cửa phòng ngủ: "Đàm Khanh, em là mèo sao?"
Đàm Khanh mềm nhũn trong ngực Hạ Minh Ngọc, sắc mặt đỏ bừng, lúc này mở mắt ra một thành đường nhỏ, không cao hứng lầm bầm: "Cái rắm."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Uống say còn không quên nói tục.
Rốt cuộc là ai dạy tật xấu này?
Hạ Minh Ngọc vốn muốn đưa Đàm Khanh về phòng ngủ của hắn, kết quả là Hạ Minh Ngọc vừa đi tới cửa phòng, Đàm Khanh liền duỗi chân bám lấy cánh cửa: "Tui phải dùng bồn tắm lớn của anh!"
Hạ Minh Ngọc giải thích: "Bồn tắm trong hai phòng đều như nhau."
Cố tình Đàm Khanh đã quyết định hôm nay ngủ trong phòng này.
Nghe thấy Hạ Minh Ngọc không cho hắn đi vào ngủ, lập tức liền dụi mắt, tủi thân vuốt cổ lấy giọng mềm mại nói: "Tui say rồi mà anh còn không cho tui đi ngủ, anh không thương tui nha."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc nói lí thất bại lần nữa, đành phải mở cửa, ôm Đàm Khanh vào trong phòng ngủ.
Đàm Khanh thuận lợi vào căn cứ, được đằng chân lân đằng đầu, ngửa mặt lên, ngoan ngoãn chắp tay trước ngực, bái Hạ Minh Ngọc một cái: "Khanh Khanh muốn tắm bong bóng."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc lấy móng vuốt của Đàm Khanh xuống, đỡ hắn đến cửa phòng tắm, lạnh lùng nói: "Không có bong bóng, nếu như còn không đi tắm, buổi tối hôm nay không cho phép lên giường."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh bám lấy cửa không buông tay, chơi một hồi, lại ló đầu ra: "Vậy anh tắm cho tui nha? Hạ Minh Ngọc, tui đau đầu quá à."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Sau khi mọi chuyện diễn ra, Hạ Minh Ngọc rất khó hình dung rốt cuộc mình đã tắm xong cho Đàm Khanh như thế nào.
Tóm lại chính là phức tạp, gian nan, là thử thách lớn lao với hai mươi chín năm đời người của anh.
Trong đó bao gồm việc Đàm Khanh nũng nịu chơi xấu, động một chút lại muốn hôn hôn, không hôn liền muốn té xỉu ngay lập tức.
Còn bao gồm cả sau khi hôn xong, Đàm Khanh vừa để chân trần đi lại khắp phòng tắm của Hạ Minh Ngọc, chơi một hồi còn nghiêng đầu sang chỗ khác, ghét bỏ Hạ Minh Ngọc: "Sao anh cứ dùng thứ gì cưng cứng đâm tui vậy, anh vứt nó đi mà!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc phí hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng tắm sạch sẽ, lau sạch sẽ cho Đàm Khanh, sau đó ôm người ra một lần nữa, nhét kĩ vào trong chăn trên giường.
Đàm Khanh tắm rửa sạch sẽ, màu hồng trên mặt còn chưa rút đi, để trần tay chân ngồi ngây ra ở trên giường chốc lát, lại trừng mắt nhìn, nói với Hạ Minh Ngọc: "Đi ngủ không?"
Cả người Hạ Minh Ngọc ra mồ hôi: "Em ngủ trước đi, anh đi tắm qua rồi vào."
Đàm Khanh: "Ờ..."
Đàm Khanh siêu nghe lời linh hoạt co người lại trong chăn, nhắm mắt: "Khanh Khanh đi ngủ á!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Còn biết lừa mình dối người.
Hạ bá tổng tâm trạng tốt đẹp không tiếp tục vạch trần Đàm tiểu lừa gạt nói dối, mà đi thẳng vào phòng tắm, sau khi tắm qua một lần, mới mặc áo choàng tắm đi ra.
Lần này Đàm Khanh không làm ầm ĩ nữa, mà yên lặng ghé vào trên gối đầu, đôi mắt nhắm lại, nhìn qua có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Hạ Minh Ngọc điều chỉnh đèn trong phòng, lại chỉnh độ ấm điều hòa xong, mới cởi áo choàng tắm ra, vén chăn lên lên giường.
Đầu giường có một chiếc đèn ngủ mờ nhạt.
Hạ Minh Ngọc nghiêng người sang, chuẩn bị đưa tay nhìn xem Đàm Khanh nằm một bên có đắp kín chăn không.
Nhưng mà vừa đưa tay qua, động tác của Hạ Minh Ngọc liền dừng lại.
Đàm Khanh cuốn mình lại như con tằm, từ đầu đến chân chỉ còn lại cái đầu lộ ra bên ngoài.
Mà lúc này, mái tóc màu nâu vừa được gội trước đó ỉu xìu xuống, ở giữa những sợi tóc, một đôi tai trắng nhung nhung lộ ra.
Hình tam giác, đường cong cũng rất mượt mà.
Ở vị trí mép tai còn có một cái khe nhỏ, giống như miếng bánh ngọt bị cắn một ngụm.
Hai tai, một cái cụp xuống, một cái khác dựng thẳng.
Cái tai hướng về phía trước ở giữa có ít lông tơ hơn một chút, loáng thoáng có thể nhìn thấy tầng mạch máu màu đỏ nhạt.
Ở lỗ thủng trên tai còn có một nhúm lông màu bạc, mà cái tai lông trắng nhìn qua rất mềm.
Có vẻ sờ rất tốt.
Tay của Hạ Minh Ngọc dừng ở gần cái tai bên phải của Đàm Khanh.
Đại khái là nghe được xung quanh có động tĩnh, cái tai vốn đang cụp xuống kia lập tức dựng thẳng lên lắc lắc. Có vẻ như sau đó không phát hiện được nguy hiểm, lại ỉu xìu xuống lần nữa.
Hạ Minh Ngọc sửng sốt một hồi lâu, mới nhẹ nhàng dịch góc chăn giúp người ngủ ở một bên khác: "Đàm Khanh?"
Đàm Khanh bị làm phiền đến giấc ngủ không vui trở mình, đè một bên tai lên gối đầu.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc dịch tay xuống phía dưới mấy phần, rơi vào trên cái tai còn lộ ra bên ngoài của Đàm Khanh.
Sờ lên.
Ấm áp, có một lớp sụn rất tinh tế.
Màu lông thuần trắng cùng với một nhúm lông ngốc màu bạc trên vành tai tôn nhau lên, giống như có một tầng ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng hiện lên bên trên lớp lông.
Hạ Minh Ngọc vuốt cái tai kia từ trong ra ngoài, lại vuốt xuôi hai lần.
Sau đó duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng gãi gãi ở vị trí giữa tai chỉ có một tầng lông tơ.
Đàm Khanh mềm nhũn nằm lì ở trên giường bỗng nhiên bị sờ đến run rẩy, bên môi tràn ra một tiếng rên nhẹ: "Ưm..."
Khác hẳn với lúc hắn chơi xấu diễn kịch bình thường.
Thậm chí cũng không giống Đàm Khanh cầu xin lúc hai người ngủ trước đó.
Mang theo một sự bất lực, mềm mại, khó nhịn.
Cùng với vẻ xấu hổ mà chính hắn cũng không khống chế được.
Hạ Minh Ngọc không vì vậy buông tha Đàm Khanh, mà lại vuốt ve ở một chỗ khác giữa tai hắn.
Sau đó càng thêm quá phận cúi đầu xuống, thổi một hơi vào cái tai lộ ra bên ngoài đã bị chơi đến phiếm hồng của Đàm Khanh.
"Ô..."
Cuối cùng Đàm Khanh cũng bị quấy rầy đến tỉnh lại.. ||||| Truyện đề cử:
Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng |||||
Hắn có chút mờ mịt mở to mắt, trong lúc say rượu cũng không phát hiện ra biến hóa trên người mình.
Một đôi mắt ngập nước nhìn xung quanh một lần, trông mong nói với Hạ Minh Ngọc: "Sao anh còn chưa ngủ vậy?"
Mùi sữa tắm trên người Đàm Khanh là loại mà bình thường Hạ Minh Ngọc hay dùng, lúc này hòa với mùi rượu, càng có vẻ mê người.
Hầu kết Hạ Minh Ngọc lăn lăn, cúi người hôn lên chóp mũi của Đàm Khanh một cái, nói khẽ: "Không ngủ được."
Đàm Khanh uốn éo người chuyển vị trí, một cái tai khác vốn đang bị đè lên gối cũng lộ ra ngoài.
Tai nhọn linh hoạt lắc lắc.
Đàm Khanh lại hồn nhiên không biết, túm lấy chăn, ngáp một cái, dịch lại gần chỗ Hạ Minh Ngọc: "Vậy quá tốt rồi, anh xoa bụng giúp tui đi."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Người uống quá nhiều rượu sẽ cảm thấy bụng rất căng, huống chi Đàm Khanh còn uống hai chai.
Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống, nhìn Đàm Khanh với mí mắt trên dưới đang kịch liệt đánh nhau—
Cái tay vốn đang nắm lấy tai nhọn buông ra, thò vào ổ chăn, mò tới trên bụng nhỏ của Đàm Khanh.
Không có cơ bắp, đương nhiên cũng không có lớp mỡ dư thừa.
Chỉ là bởi vì thường xuyên không rèn luyện, cái bụng mềm nhũn.
Hạ Minh Ngọc xoa nhẹ vài vòng theo chiều kim đồng hồ, Đàm Khanh liền hài lòng hừ hừ vài tiếng trong tay anh.
Đàm Khanh được phục vụ thoải mái, rất nhanh đã co lại trong lòng Hạ Minh Ngọc, ngoan ngoãn tiến vào giấc ngủ lần nữa.
Hai cái tai nhọn một cụp một đứng cũng theo động tác của Đàm Khanh mà dán lên trước ngực Hạ Minh Ngọc, rất thông minh gục xuống, để phòng bị trêu đùa lần nữa.
Hạ Minh Ngọc thò một tay ra ôm lấy eo Đàm Khanh, một cái tay khác vuốt vuốt cái tai lông xù trên đỉnh đầu hắn.
Cái tay đặt ở trên thắt lưng Đàm Khanh dần dần trượt xuống, dừng ở trên xương cụt của Đàm Khanh.
Không có.
Cho dù say thành dạng này, cũng vẫn giấu cái đuôi đi rất tốt.
Thế nhưng có ích gì đâu.
Giấu đuôi quên đầu.
Hạ Minh Ngọc có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cẩn thận đắp kín chăn lên trên người Đàm Khanh.
Sau đó dừng một lát, lại cầm điện thoại lên.
Kề sát vào bên tai Đàm Khanh, chụp một tấm.
Sau khi chụp xong, Hạ Minh Ngọc lưu ảnh lại, rồi xoay người xuống giường, đi vào trong phòng tắm.
Tiếng nước xen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp vang lên trong phòng tắm.
Hạ Minh Ngọc mặc áo ngủ một lần nữa, đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thoáng qua Đàm Khanh nằm chổng vó trên giường.
Tướng ngủ còn không bằng con trai.
Hạ Minh Ngọc đi đến bên giường, cúi người, bọc Đàm Khanh thành một cái ống hồ ly, sau đó đi vào thư phòng, mở cái USB mà Nhan Kiên Bạch để lại.