Nam Phụ Hắc Hóa Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 50: Chương 50




Cô sao biết được Hoàng Mỹ Thanh nói như vậy là để lợi dụng mình để có thể gần gũi với Yến Cải hơn, cố ý ức hiếp Yến Cải, nếu cô sớm biết vậy nhất định sẽ không kết bạn với Hoàng Mỹ Thanh.

Nhưng mà không biết vì sao, Yến Cải chịu nhục nhã như vậy, đáng để hắc hoá nhưng cậu không bị tác động gì, chắc là có điều gì tốt đẹp đã xảy ra bên cạnh Yến Cải mà mình không hay biết.

Hoàng Mỹ Thanh vẫn cứ đứng đó kêu la.

Lam Tiểu Thước cảm thấy mệt mỏi: “Cậu cút nhanh đi, cậu bắt nạt Yến Cải không ngờ tới bị trả đũa lại, sau này cậu đừng xuất hiện trước mặt tớ nữa.

”Hoàng Mỹ Tinh bị nạt đến choáng váng: “Cậu sao vậy, đó vốn là lỗi của cậu, rõ ràng cậu và Yến Cải là một đôi vậy mà để tớ theo đuổi Yến Cải.

”Lam Tiểu Thước kinh ngạc: “Ai một đôi với Yến Cải?” Cô sững người hỏi: “Cái chuyện yêu sớm có phải cậu nói cho cô giáo?”Nhất thời Hoàng Mỹ Thanh không thể phản bác được, cô ta biết mình không thể đi theo Lam Tiểu Thước để chiếm tiện nghi gì, sau đó lùi lại hai bước rồi xoay người chạy đi.

Nhưng cô ta cũng không bỏ cuộc!Hoàng Mỹ Thanh không giống với Bạch Kỳ Kỳ, Bạch Kỳ Kỳ yêu thể diện, biết mình không chiếm được thì chọn buông tay, Hoàng Mỹ Thanh cũng vậy, cô ta cảm thấy nếu không nắm chắc sẽ thất vọng, sẽ tức giận làm mọi cách để lấy lại danh dự.

Sau giờ học, Hoàng Mỹ Thanh tìm một vài tên xã hội đen mà cô ta từng chơi cùng ở trường trung học cơ sở và trốn trong con hẻm trước trường để chặn Yến Cải.

Kết quả là không đợi được Yến Cải thì Lam Tiểu Thước đã đến trước.

Hoàng Mỹ Thanh nghĩ thầm mặc kệ Yến Cải hay Lam Tiểu Thước, dù sao cô ta cũng phải trút được cơn giận này!Vẻ mặt cô ta dữ tợn, bước lên trước nói: “Tao coi mày như bạn thân mà mày lừa tao!”Lam Tiểu Thước ngơ ngác không biết gì.


Hoàng Mỹ Thanh vẫy vẫy tay, mấy tên côn đồ từ đằng sau bước tới.

“Á đù!” Lam Tiểu Thước hiểu ra cô nàng này muốn đánh mình!Cô nào dám đánh nhau, đánh một hai tên còn được chứ nhiều như vậy…Đùa hơi quá à nha!Mắt thấy vài người tiến lại gần hơn, cô co giò bỏ chạy.

Đám người Hoàng Mỹ Thanh sững sờ nhưng sau đó không từ bỏ mà đuổi theo Lam Tiểu Thước.

Lam Tiểu Thước băng ngang qua đường, rẽ bảy tám chỗ, cuối cùng chạy vào con ngõ nhỏ, nhìn bức tường thấp ở cuối ngõ, Lam Tiểu Thước gần như muốn khen ngợi sự xui xẻo của mình, hoá ra đây là một ngõ cụt!Đám người kia đã đuổi kịp tới.

Lam Tiểu Thước không quan tâm nhiều, trực tiếp nhảy lên bức tường thấp đó, chuẩn bị mượn đường trong nhà người lạ đi qua.

Kết quả là với thể chất xui xẻo của cô thì thử tận hai lần mới được, sau khi nhảy xuống đất cô không thế đứng lên được, bong gân mất rồi!Trong lòng Lam Tiểu Thước tuyệt vọng, chỉ có thể ngồi dưới đất nhận mệnh.

Cách một bức tường truyền tới âm thanh la hét ồn ào, Lam Tiểu Thước tưởng đám người kia chắc chắn sẽ xông ra đánh mình nhưng mà đợi một lúc lâu, âm thanh bên kia tường dần dần nhỏ đi và cuối cùng im lặng, không có ai trèo qua đây.

Lại qua một lúc có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới.

Có người trèo qua tường rồi nhảy xuống.

Lam Tiểu Thước ngẩng đầu xem, thấy có người đứng ngược sáng với cô, dáng của người nọ cao gầy, sau khi người này cúi lưng xuống nhìn Lam Tiểu Thước, cô mới phát hiện ra đây là Yến Cải.

Hình ảnh này có chút quen thuộc.

Lam Tiểu Thước chợt nhớ ra cách đây không lâu, mình cũng như thế này trước ngõ nhỏ cứu Yến Cải, bây giờ phong thuỷ luân chuyển, biến thành Yến Cải cứu mình…“Bong gân hả?” Yến Cải trầm giọng cắt ngang suy nghĩ của Lam Tiểu Thước.

Lam Tiểu Thước ôm chân gật đầu: “Hơi đau, cậu có thể gọi điện thoại cho ba tớ giúp tớ được không, nhờ ông ấy đến đón tớ.

”Yến Cải: “Tớ không có điện thoại di động.

”Lam Tiểu Thước với chiếc cặp của mình, ý nói cô có.

Lúc này Yến Cải ngồi xổm xuống, lên tiếng: “Tớ cõng cậu.

”Lam Tiểu Thước giật mình.


Yến Cải giải thích: “Ngõ này nhỏ như thế sợ ba cậu không tìm thấy.

”Lam Tiểu Thước “a” một tiếng, cảm thấy Yến Cải nói rất đúng, sao mình không nghĩ tới việc này nhỉ.

Cô nằm úp sấp trên lưng Yến Cải.

Tấm lưng vững chắc của nam sinh truyền đến sức mạnh của tuổi trẻ, Lam Tiểu Thước khoác tay lên vai Yến Cải, không dám cử động, cảm giác được sủng ái mà lo sợ, quan hệ giữa mình và Yến Cải trong đoạn thời gian này hình như phát triển theo hướng tình yêu chíp bông mất rồi.

Nhưng Yến Cải là con người lạnh lùng, Lam Tiểu Thước biết Yến Cải không có khả năng yêu đương gì cả, tự thân cô phải biết đừng nên có tâm tư gì, nên cho rằng tất cả chỉ là xuất phát từ sự hỗ trợ lẫn nhau của bạn cùng bàn thôi.

Lam Tiểu Thước cầm cặp để trước ngực Yến Cải.

Một lúc lâu, Lam Tiểu Thước hỏi: “Đám người lúc nãy đâu rồi?”Yến Cải nói dối: “Đi rồi.

”Lam Tiểu Thước nghi hoặc: “Tớ nghe rõ tiếng động bên kia tường rất to, không phải là cậu đánh bọn hắn chạy té khói chứ?”Yến Cải im lặng không nói.

Lam Tiểu Thước không dám nói, sợ nói nhiều quá khiến nam chính đại ca này không vui.

Con đường thẳng và dài, bầu không khí xung quanh hai người yên tĩnh.

Ban đầu Lam Tiểu Thước không dám dùng sức ôm Yến Cải, đi vài bước cô lại tuột xuống.

Yến Cải dừng chân nghỉ ngơi, sau đó quay đầu lại, thấp giọng nói: “Cậu có thể ôm cổ tớ.

”Trái tim nhỏ bé của Lam Tiểu Thước run lên, trong lòng muốn từ chối, nhưng khi nghĩ đến quãng đường đi xa xôi này, cô cẩn thận từ từ vươn tay ôm lấy cổ Yến Cải.


Hai người vốn đã gần nhau rồi nay càng thêm gần hơn, Lam Tiểu Thước cảm giác xấu hổ khó tả, tim đập liên hồi, cô nghĩ đến cảm giác xúc động nào đó nảy sinh trong lòng khi cô và Yến Cải cùng đi dưới tán dù.

Nhưng cô vẫn không nghĩ kĩ nữa mà coi sự kỳ lạ này là nỗi xấu hổ khi tiếp xúc với người khác giới ở tuổi thiếu niên, yên lặng tựa vào người Yến Cải.

Yến Cải cũng thấy xao động trong lòng.

Cậu cõng Lam Tiểu Thước, cảm giác nhiệt độ nóng bỏng từ sau lưng truyền vào trong tim cậu.

Sự kiện có thể cõng Lam Tiểu Thước này là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng Yến Cải rất vui vì sau khi cậu đưa ra yêu cầu này thì Lam Tiểu Thước không từ chối câu nào, cậu biết Lam Tiểu Thước luôn luôn không chê trách bản thân cậu, nhưng cậu nghĩ đến nếu Hoàng Mỹ Thanh cũng như vậy chắc cậu không chịu nổi mà trốn mất.

Cậu vẫn chưa thể dấn thân vào con đường tươi sáng đó, bây giờ cậu vẫn là anh học trò nghèo, nhưng Lam Tiểu Thước vẫn sẵn lòng đón nhận cậu.

May mắn thay, cậu đã tìm được lối thoát và có thêm vốn, chỉ cần làm việc chăm chỉ, cuộc sống của cậu sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Yến Cải không nói câu nào nhưng trong mắt cậu ngập tràn ôn nhu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.