- "Tiểu thư, ta đưa người về trị thương"- Tư Âm mặc kệ biểu tình khó hiểu của nàng, mạnh mẽ dùng đường tắt băng qua rừng trúc trở về nhà gỗ.
Đắp từng thảo dược được nghiền nát lên vết thương, mỗi động tác nhẹ nhàng chỉ sợ một chút cũng khiến người này đau.
- "Tiểu thư...."- Tư Âm thấy nàng một lời cũng không nói, mới cảm thấy việc mình làm ngu ngốc cỡ nào
- ".... Tư Âm, ta không còn là tiểu thư, đừng gọi nữa"- Hai chữ "tiểu thư" đối với người có lẽ chỉ là cách xưng hô, nhưng đối với nàng lại là kỉ niệm xót xa.
- ".... xin lỗi"- Y cảm giác như ai châm vào tim mình một cái thật mạnh.
"*xin lỗi*"
Nàng cắn chặt môi, cái người này ngoài trừ hình dáng ra thì quá giống nhau, từ cách nói chuyện đến ôn nhu chu đáo...
- "Lấy ta tách trà"- Tiêu Lạc muốn thử...
Tư Âm như theo thói quen từ trước mà đến bên cạnh thảo mộc, đun nước sôi, sắc từng thảo dược thành dạng sợi rồi bỏ thêm
lá của bồ công anh vào.
Tư Âm đưa nàng tách trà, nàng im lặng rất lâu... lá của bồ công anh rất đắng, cực kì đắng nhưng đây lại sở thích của Tiêu Lạc.
- "Tại sao lại thêm lá bồ công anh?"- Tiêu Lạc đưa mắt nhìn Tư Âm
- "Ân... ta không biết nữa, nếu tiểu thư không thích ta sẽ đổi..."- Nam nhân bối rối muốn đi đổi trà thì nàng bỗng nhiên giữ tay y lại:
Âm Tư tròn mắt nhìn nàng, xem xét từ trên xuống dưới muốn tìm ra nàng có nói dối hay không.
[Ký chủ à!!! Đó là nhân vật chính đấy]
À...à là tên bạo quân nam chính.
- "...Ngươi thật sự nghĩ ngươi với hắn giống nhau sao?"- Tiêu Lạc giọng đầy ý vị hỏi ngược lại y
- "Vậy..."-
- "Tư Âm ngươi chẳng phải rất giống ngươi lúc nhỏ sao?"- Thế giới trước cũng coi như lúc còn nhỏ đúng không...
Tư Âm đỏ mặt, lòng vui vẻ khôn nguôi.
Nhưng chưa được bao lâu, tiếng vó ngựa từ xa vọng lại.
Tiêu Lạc thầm than toan rồi, nàng hiện tại chỉ có trí nhớ về võ công trước đây cha truyền cho nguyên chủ, chứ đánh thực tế thì làm sao mà được. Còn Tư Âm tuy võ nghệ không tệ nhưng sao đánh lại đám người này?
Nhưng chưa kịp để Tiêu Lạc suy nghĩ mưu kế, Tư Âm đã bế nàng lên, một tay cầm kiếm một tay bế nàng đột phá vòng vây.
Tiếng ngựa một gần, hành động của Tư Âm càng nhanh, Tiêu Lạc một bên dùng bột ớt yểm trợ cho y.
Động tác của Tư Âm thuần thục lại thêm bột ớt khiến quân địch cay mắt mà lơ là, rất nhanh y đã đem nàng rời xa căn nhà kia.
Tư Âm đem nàng đến một tửu lầu trong thị trấn nhỏ, đưa ra nén bạc rồi đưa nàng lên phòng nghỉ ngơi.
- "Tiểu thư, vết thương ở tay của người rất sâu"- Y nhẹ nhàng dùng nước âm rửa sạch vết thương, tiếp tục đắp thảo dược thay băng cho nàng
- "Mạng vẫn được là may rồi"- Tiêu Lạc thấy y chột dạ, nổi lên chút trêu chọc
- "...tiểu thư, ta sai rồi"- Y thành kính hôn lên tay nàng, mếu máo nói
Tiêu Lạc bật cười, quả thật vẫn giống như cún bự.
- "Đồ ngốc..."-
- "Ân ta rất ngốc"- Ngốc đến mức, y chỉ tự muốn đánh mình cả trăm lần...