Khoảng hai mươi phút sau thì có người tới. Trong đó có Hứa Tri Hạ, thậm chí còn có cả Tần Diễm, vẻ mặt cả hai đêu vô cùng lo lắng sốt ruột.
Khi mấy người bước vào phòng bệnh, Lục Khả đang bưng một tô cháo bát bảo, tay còn lại cầm một cái bánh trứng cuộn nguội ngắt đã ăn được hơn nửa.
Trên tủ bên cạnh còn để hai cốc sữa đậu nành, một cốc cắm ống hút uống được hơn nửa, cốc kia vẫn còn nguyên.
"Lục Khả?" Tần Diễm thấy anh thì cực kỳ kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây?"
Lục Khả cười nói: "Đây đâu phải địa bàn của giám đốc Tần, sao tôi không thể xuất hiện ở đây được?"
Anh tiếp tục: "Phiền mọi người thanh toán chi phí chăm sóc Hứa đại thiếu gia cho tôi nhé? Thời gian của tôi rất..."
Lục Khả nói được nửa thì bỗng dừng lại.
Liếc nhìn Quý Miên, phát hiện sắc mặt cậu bình thường, hai chữ "quý báu" còn lại cuối cùng mới bật ra khỏi miệng anh.
Anh cau mày, trong lòng có cảm giác mất cân bằng khó tả.
Trước kia anh nói chuyện có bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác đâu?
Phòng bệnh đột nhiên có thêm mấy người, không khí trong phòng dường như hơi ngột ngạt.
Quý Miên không ngờ Tần Diễm sẽ đến cùng với Hứa Tri Hạ.
"Cậu" vốn thích Tần Diễm, nhưng lúc này nhìn thấy hắn chỉ có thể nghĩ đến cảnh người này hôn lên mái tóc Hứa Tri Hạ.
Lửa giận công tâm, Quý Miên bắt đầu ho khan.
Lục Khả nghiêng đầu nhìn cậu.
"Tâm trạng bệnh nhân không tốt, xin mời người không phận sự ra ngoài giùm." Anh giả giọng điệu nói với mấy người kia.
Tần Diễm cau mày: "Nếu nói người không phận sự thì anh mới là người nên rời đi nhất đấy."
Lục Khả nhướng mày: "Cần tôi nhắc lại cho giám đốc Tần biết quan hệ giữa tôi với Trì Thu là gì không?"
Tần Diễm nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt chợt thay đổi.
Quan hệ gì?
Hắn đương nhiên không quên cái đêm trên du thuyền... Họ đã lên giường với nhau.
Nhưng biểu cảm của Hứa Tri Hạ lại hơi kỳ quái.
Vào tối sinh nhật cậu ta cách đây mấy hôm, cậu ta có nghe được cuộc nói chuyện giữa Lục Khả và Quý Miên, hoàn toàn không giống hai người quen biết nhau, càng đừng nói đến chuyện xác định quan hệ.
Nhưng về chuyện "hai người này đã lên giường với nhau" thì suy nghĩ của cậu lại nhất trí với Tần Diễm.
Dù sao đêm đó "Hứa Trì Thu" cũng không thể tự xử lý được.
Hứa Trì Thu yêu thầm Tần Diễm, nhưng anh ta không phải là người có ý thức đạo đức cao. Nếu thực sự phát hiện mình bị người ta bỏ thuốc, anh ta không thể nào chọn sự trung thành nực cười với tình yêu thay vì bản thân mình.
Cho dù đêm đó Lục Khả không đụng vào anh ta thì Hứa Trì Thu cũng sẽ chọn tìm người khác.
"Anh..."
Hứa Tri Hạ định nói gì đó nhưng Quý Miên đã lên tiếng ngắt lời trước: "Anh Lục, tôi hơi khát."
"Ừ." Lục Khả nhét nửa cốc sữa đậu nành còn lại của Quý Miên vào lòng bàn tay cậu.
"... Không có nước à?"
"Uống xong cái này sẽ có."
Quý Miên im lặng, rồi lại im lặng.
Nhìn cảnh này, Hứa Tri Hạ đột nhiên im lặng, ý nghĩ phủ nhận quan hệ của hai người lúc nãy bỗng lung lay.
Mỗi khi Lục Khả và Quý Miên nói chuyện riêng, trong không khí dường như sẽ tự động dựng lên một tấm chắn ngăn cách những người khác ở bên ngoài.
Suy nghĩ một lát, Tần Diễm vẫn thức thời dẫn Hứa Tri Hạ cùng ra ngoài.
"Anh Lục." Thấy Tần Diễm thực sự bị thuyết phục rời đi, Quý Miên cảm thấy hơi quai quái: "Chúng ta có quan hệ gì?"
Lục Khả thuận miệng nói: "Quan hệ bạn cũ chứ gì."
Nói xong, anh nghiêm túc vỗ vai Quý Miên ra vẻ "Anh em thân thiết".
"..."
"Làm bạn với người như tôi, anh Lục không sợ bẩn à?" Quý Miên hỏi Lục Khả, giọng điệu mang ý châm chọc.
Trên thực tế, cậu quả thật cảm thấy rất khó hiểu trước sự chủ động tiếp cận của Lục Khả.
Mặc dù Lục Khả bình thường luôn tỏ ra cợt nhả lỗ mãng nhưng Quý Miên vẫn nhìn ra được sinh hoạt đời tư của người này rất sạch sẽ.
Hơn nữa, từ đánh giá "Tâm như rắn rết" của Lục Khả với cậu hồi trước thì rõ ràng anh ta đã biết mình là người thế nào rồi.
Quý Miên không hiểu: Đã vậy thì tại sao còn dính líu với cậu?
Bẩn...
Lục Khả chậm rãi chớp mắt.
Anh chợt nghĩ tới cảnh lần đầu tiên gặp Quý Miên trong tiệm đồ gỗ kia. Người này cuộn mình trên ghế, co người thành một cái kén mềm mại.
"Bẩn..." Lục Khả lặp đi lặp lại từ này mấy lần, đột nhiên cảm thấy chữ này đặt ở trên người cậu quả thực quá hoang đường.
Anh ngước mắt nhìn Quý Miên.
Giờ phút này trong phòng bệnh không có ánh trăng.
Nhưng người trên giường đang lẳng lặng nhìn anh vẫn đẹp như tiên tử.
"Anh Lục." Quý Miên nhìn vành tai đỏ bừng của Lục Khả, khẽ nhướng mày, cậu lên tiếng nhắc nhở: "Hình như anh bị tôi lây bệnh rồi."
"... Ừm."
Lục Khả bị lây bệnh quay đi chỗ khác.
Quan niệm đúng sai trong đầu thoáng chốc đảo lộn: Em trai người này đốt phá giết người gì à? Sao lại có thể khiến người này thù dai vậy?
Thấy anh nhìn dáo dác xung quanh, Quý Miên thật sự cho rằng Lục Khả bị mình lây bệnh, sốt mụ đầu rồi.
Cậu nói: "Chuyện chi phí, anh Lục có thể tìm chú Lâm." Ý chỉ "chi phí chăm sóc Hứa đại thiếu gia" mà Lục Khả nõi ban nãy.
Lời nói mang ý ám chỉ bảo Lục Khả sớm về đi.
"Chắc chứ? Tôi đắt lắm đấy."
Quý Miên không nói nữa.
Ai mà biết tên vô lối này sẽ báo ra con số thế nào cơ chứ.
Sau một hồi lâu, "cơn sốt" trên tai Lục Khả cuối cùng cũng lui xuống.
Cửa phòng bệnh lại được đẩy ra. Lần này là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, mang theo một số đồ dùng sinh hoạt cơ bản đi vào.
Chú này là hộ lý cao cấp nhà họ Hứa mời đến, tên là Chu Trung, tính cách ôn hòa cẩn thận, tuy bình thường ít nói nhưng làm gì cũng rất nhanh nhẹn tháo vát.
Có người tới chăm sóc, dường như Lục Khả không còn lý do gì để ở lại nữa.
Mà anh cũng cần về thay cái áo sơ mi của mình thật.
Trước khi đi, anh nhỏ giọng nhắc nhở: "Tôi không biết giữa hai anh em các cậu có chuyện gì, nhưng cậu cẩn thận một chút, em trai cậu không đơn giản như cậu tưởng đâu."
Đồng tử trong mắt Quý Miên lập tức phóng to, cậu cố gắng nén cảm xúc ngạc nhiên xuống.
Sau đó, Lục Khả đứng dậy đi về phía cửa.
Lúc quay người đóng cửa, anh còn nhìn trong phòng bệnh thêm lần nữa.
Chu Trung đã nhanh chóng sắp xếp các đồ dùng sinh hoạt mà chú mang tới vào tủ chứa đồ và phòng vệ sinh. Chú rất kiệm lời, suốt quá trình không hề nói chuyện gì với Quý Miên.
Vì vậy người trên giường bệnh chỉ cụp mắt, lặng lẽ ngẩn người.
Với tư cách là một hộ lý cao cấp, Chu Trung rõ ràng đủ chuyên nghiệp.
Nhưng nhìn Quý Miên, Lục Khả chỉ cảm thấy người này nên được những người yêu thương cậu ân cần chăm sóc, chứ không phải giao cho một nam hộ lý chuyên nghiệp nhưng xa lạ thế này.
Một lúc lâu sau Lục Khả rời mắt, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, tiện thể cầm cốc sữa đậu nành đã nguội ngắt không ai đụng tới đi.