Thiếu đi sự trợ giúp của Bạch Phàm, vết thương trên người Tô Bạch càng ngày càng nghiêm trọng. Nguy cơ sống chết ngay trước mắt khiến hắn cố hết sức tỉnh táo lại, tinh tế hồi tưởng cốt truyện. Hắn biết tiếp theo chính là một chuyển biến quan trọng trong cuộc đời nam chính.
Có lẽ Mị Cơ vẫn còn vài phần tâm tư muốn thải âm bổ dương, hơn nữa Tiêu Lâu cũng không nói rõ mấy người bọn họ nhất định phải chết cho nên chiêu thức của nàng ta đều rất tàn nhẫn nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.
Tô Bạch vừa phòng ngự vừa đi đến chỗ Bùi Nhiên, tới cạnh hắn liền hạ giọng nói: “Ngươi và Mạc Ngôn sư đệ đi phía bên trái, ta với Mộ Thanh Giác bên phải.”
Tâm tư Bùi Nhiên linh hoạt, lập tức liền hiểu được ý Tô Bạch, có điều vẫn hơi do dự, bất giác nhanh chóng liếc nhìn Mộ Thanh Giác mấy lần.
Tô Bạch biết hắn đang lo lắng điều gì liền trấn an: “Ngươi yên tâm đi, y sẽ không sao đâu.” Chẳng những không sao, còn gặp được một cơ duyên rất lớn nữa kìa.
Tầm mắt không chịu khống chế mà quét về phía bả vai bị thương của Tô Bạch, Bùi Nhiên có chút hoài nghi, nhưng thấy bộ dạng hứa hẹn son sắt của hắn, lại nghĩ tới sự ỷ lại của người kia với hắn, ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý. Hai người ngầm hiểu mà trao đổi một ánh mắt, thừa dịp Mị Cơ tấn công lộ ra khe hở liền nhanh chóng kéo người bên cạnh chạy về hai hướng khác nhau.
Tâm tư Mộ Thanh Giác vừa chuyển, hiểu được ý định của Tô Bạch, chẳng nói chẳng rằng chạy theo hắn.
Tô Bạch cố nén đau đớn do miệng vết thương bị xé rách, dựa theo cốt truyện vội vàng phân biệt phương hướng xong liền mang nam chính chạy tới nơi nào đó trong trí nhớ.
Mị Cơ nhất thời không kịp cản bọn họ lại, giọng căm hận quát: “Đuổi theo!” Nàng luôn hiểu tâm tư của Tiêu Lâu, đương nhiên biết hai người Mộ Tô kia mới là điểm mấu chốt, tùy ý sai hai tên ma tu đuổi theo Bùi Nhiên và Mạc Ngôn, còn mình thì dẫn số ma tu còn lại đuổi theo hai người Tô Bạch.
Cao thủ so đấu, thắng thua thường thường chỉ là một phần mục đích. Minh Tịnh chân nhân hận Tiêu Lâu thấu xương, lần này gặp được gã đương nhiên không có ý định bỏ qua. Tiêu Lâu kiêu ngạo lại tự phụ, đã so đấu thì không cho phép bản thân mình thua. Hai người đắm chìm trong trận đấu, nhất thời không rảnh phân tâm. Đợi đến khi mấy người Mộ Tô chạy đi, Minh Tịnh tuy có tâm muốn giúp đỡ nhưng lại bị Tiêu Lâu lôi kéo, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ biến mất.
“Ngự kiếm!” Linh lực trong cơ thể Tô Bạch hầu như đã xói mòn hết, mắt thấy sắp bị đuổi kịp liền vội vàng nói: “Tới dược sơn.”
Mộ Thanh Giác đang đỡ hắn, nghe thấy lời này trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng vẫn nghe theo mà nhảy lên Côn Ngô kiếm bay về phía dược sơn ở bên phải.
Bọn Mị Cơ đuổi sát phía sau. Tô Bạch quay đầu nhìn thoáng qua, tâm tình hơi trầm xuống.
Lúc này hai người đều đã là nỏ mạnh hết đà, trên đường vài lần suýt thì bị pháp khí của mấy kẻ phía sau đánh trúng. Tu vi của Mộ Thanh Giác còn thấp, vừa rồi lúc đánh nhau với ma tu lại bị thương, ngự kiếm phi hành cũng đã là cố chống đỡ. Một lát sau Côn Ngô kiếm mơ hồ lắc lư khiến hai người té xuống, Mộ Thanh Giác nhanh chóng ôm chặt lấy Tô Bạch, thấy đám ma tu cũng bay xuống liền vung tay, không hề keo kiệt ném lá bùa cao cấp còn sót lại trong Tu Di giới ra, tốt xấu cũng có được chút thời gian thở dốc.
Vừa phải khống chế Côn Ngô kiếm phi hành, vừa phải che chở cho Tô Bạch trong lòng, Mộ Thanh Giác vô cùng chật vật, tóc tai hỗn loạn, trên người cũng thêm nhiều vết thương.
May là dược sơn liền kề với Bích Hoa sơn và Chung Tú sơn, vốn cũng không xa lắm nên hai người cố chống đỡ một lát liền tới nơi, dù như thế Mộ Thanh Giác cũng nôn ra một ngụm máu tươi.
Kiêng kị trên dược sơn có cao nhân ẩn sĩ nên khi tới gần bọn Mị Cơ đều mang vẻ mặt đề phòng đánh giá bốn phía. Không chỉ bọn chúng, ngay cả Mộ Thanh Giác cũng cho rằng Tô Bạch kiên trì muốn chạy tới đây là do đã có chuẩn bị trước.
Trong nhất thời hai bên đều im lặng không hành động.
Mị Cơ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu là đỉnh núi gần Vô Thượng tông thì có tu sĩ cấp cao tu hành ở đây cũng không có gì là kỳ quái, chỉ là vì sao không hề cảm nhận được chút uy áp nào nhỉ?
Nhận ra đối phương đang băn khoăn, Tô Bạch mừng rỡ, thừa dịp Mị Cơ chưa kịp phản ứng liền lấy ra linh đan trong túi đưa một ít cho Mộ Thanh Giác, còn lại năm, sáu viên thì không thèm nhìn đã lập tức nuốt hết.
Thấy Mộ Thanh Giác hơi khó hiểu, nhíu mi bất động, Tô Bạch ra ý bảo đối phương uống đi, nghĩ rằng đứa nhỏ ngốc nghếch mau uống đi, mấy thứ này có thể giúp ngươi chịu đau đớn ít đi một chút.
Một lần uống nhiều đan dược như vậy không tốt lắm nhưng Mộ Thanh Giác thấy thần sắc quan tâm trong mắt hắn liền nuốt lời phản bác đã lên tới khóe môi xuống, trong lòng nghĩ tới thời khắc sống chết ngay trước mắt mà sư huynh còn quan tâm mình như vậy, cho dù là độc dược, y cũng sẽ mặt không đổi sắc mà uống hết.
Dùng thần thức điều tra xung quanh một vòng xong, sự đề phòng trên mặt Mị Cơ biến mất, quay lại ý cười quyến rũ, đại khái là cảm thấy mình nắm chắc phần thắng nên không cần gấp gáp, cười nói: “Hai vị lang quân đều là người thông minh, sao lại khiến bản thân rơi vào tình thế chật vật như vậy chứ. Nếu Ma tôn đại nhân đã mở miệng thì các ngươi không thể trốn thoát được đâu, không bằng ngoan ngoãn theo ta về, nể tình gương mặt của các ngươi, ta nhất định sẽ xin chủ nhân tha mạng cho.”
Lừa ai vậy, Tô Bạch khinh bỉ, Tiêu Lâu vừa bảo thủ vừa tự phụ chuyên quyền, gã sẽ nghe lời ngươi chắc? Huống hồ gã tìm nam chính những mười năm, có thể dễ dàng buông tha cho y sao, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là không hề khoa học có được không?
Nâng tay áo lau đi vết máu bên khóe miệng, mặc dù bề ngoài Mộ Thanh Giác chật vật nhưng cả người lại tản ra khí thế kinh người như một con sói cô độc, hai mắt sáng như sao trời, không kiên nhẫn nói: “Muốn giết cứ giết, đừng nhiều lời.”
Nghĩ đi nghĩ lại, y đã tìm ra đường lui. Nếu không thể toàn thân đi ra thì tự hủy đan điền, kéo những kẻ này chôn cùng, có điều nhất định phải đảm bảo sư huynh được an toàn.
Khi còn nhỏ gặp nhiều đau khổ đã sớm giúp Mộ Thanh Giác nhìn thấu chuyện sống chết, không có chấp niệm với việc liều mạng, cũng không sợ chết. Chỉ là sau khi gặp được Tô Bạch, được hắn dạy bảo, ngày đêm ở chung, muốn được làm bạn bên cạnh hắn thật dài thật lâu, đến tận lúc ấy mới phát hiện ra sinh mệnh tốt đẹp như vậy. Hiện tại vì bảo vệ sư huynh mà y chẳng tiếc nổ tan xác, có điều nghĩ đến việc sau này không thể ở bên người kia nữa thì không khỏi có chút tiếc nuối.
Tô Bạch bất động thanh sắc xem xét hoàn cảnh xung quanh, xác định mình không tìm sai chỗ mới hơi hơi yên tâm.
Một lời không hợp nhau, hai bên tiếp tục giao chiến. Tô Bạch không ham chiến đấu, kéo Mộ Thanh Giác vừa né vừa lùi, miễn cưỡng vung kiếm đỡ trái đỡ phải, thân thể mệt mỏi cực độ, hai cánh tay gần như đã chết lặng. Hắn nghiêng đầu nhìn Mộ Thanh Giác, nam chính là người tấn công chính, lúc này chỉ sợ là còn vất vả hơn hắn nhiều.
“Sư huynh.” Mộ Thanh Giác cúi đầu gọi một tiếng, thanh âm tràn đầy quyến luyến và không nỡ. Tô Bạch hơi hơi cảm thấy có chút quái dị, lại nghe thấy y vừa chống cự công kích của ma tu vừa tự trách nói: “Sư huynh, là Thanh Giác vô dụng không thể bảo vệ huynh, đợi lát nữa ta cản bọn chúng, huynh chỉ cần tập trung chạy đi là được, không cần để ý đến ta.”
Tô Bạch sửng sốt, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nam chính, ngũ quan kiên cường khắc sâu, mang ý hàm súc quyết tuyệt, bất giác nhớ tới lúc ở quán trọ Duyệt Lai y đã nói rằng khi gặp nguy hiểm thì hắn chỉ cần chạy đi là được, không cần quan tâm tới y. Lúc này nam chính khẽ nhếch đôi môi mỏng, nhíu mày, trong đáy mắt là chấp niệm không thể phá vỡ. Tô Bạch biết đứa nhỏ này thật sự chân thành.
Mộ Thanh Giác bảo hắn chạy trốn một mình, bản thân thì ở lại ngăn địch, kết quả là gì hai người đều biết rõ ràng. Chính là vì rõ ràng cho nên Tô Bạch mới càng thêm xúc động. Ở xã hội hiện đại hắn đã quen cuộc sống cô độc, cũng quen tình cảm lạnh lẽo giữa con người với nhau, khi đến đây cũng chỉ vì ôm ý định không để mình chết quá thảm thương mới cố ý tiếp cận nam chính. Lúc đầu hắn đối với nam chính chỉ có vài phần thật lòng, ngược lại sau này nam chính chậm rãi lớn lên, càng ngày càng ỷ lại và thân thiết với hắn. Bất tri bất giác hắn đã trở thành người được chăm sóc từ lúc nào không hay. Công bằng mà nói thì nam chính rất tốt với hắn, từ khi chuyển tới Thúy Thực Uyển lại càng chăm sóc hắn cẩn thận hơn, chỉ là hắn vẫn bị kết cục thê thảm của nguyên chủ ảnh hưởng nên khi đối mặt với nam chính thì lúc nào cũng mang theo một chút cảnh giác.
Mà hiện tại, đứa nhỏ này vì hắn mà tình nguyện đi đến bước này, sao hắn có thể không cảm động cho được.
Tô Bạch đương nhiên sẽ không bỏ cuộc như vậy, hắn trăm phương ngàn kế kéo mấy kẻ kia tới đây vì muốn tìm đường sống cho hai người, đương nhiên sẽ không bỏ dở giữa chừng.
Vì thế Tô Bạch vô cùng kiên trì lắc đầu, chắc chắn nói: “Ta ở lại với ngươi.”
“Sư huynh!” Mộ Thanh Giác nghe vậy giật mình, tình cảm mênh mông trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, nếu không phải đang ở trong tình huống này thì y gần như không thể khống chế nổi mong muốn ôm hắn, thậm chí hôn môi hắn. Thật lâu sau nam chính mới khống chế được tâm tình kích động của mình, trên mặt lộ ra nụ cười cảm động mà thỏa mãn.
Tô Bạch không rõ y vui mừng cái gì nữa, hiện tại trong lòng hắn tràn đầy suy nghĩ muốn mang Mộ Thanh Giác rút lui về một nơi.
Mị Cơ vốn muốn ngăn đường đi của hai người, thấy rõ cảnh tượng phía sau thì trên mặt lộ vẻ đắc ý: “Hai vị chớ nên lui về phía sau nữa thì hơn.”
Nghe vậy Mộ Thanh Giác quay đầu nhìn lại, phía sau là một miền u ám, vách núi tối đen, vách đá sâu không thấy đáy, trong lòng liền trầm xuống.
Thu hết thần sắc của y vào mắt, Mị Cơ cười nhạt: “Hiện tại lang quân có muốn theo ta trở về không?” Tuy là câu hỏi nhưng lại vô cùng chắc chắn, giống như đã xác định là bọn họ không thể chạy thoát.
Mộ Thanh Giác lạnh lùng cười, đã tới nước này thì chỉ còn cách liều chết, may mà linh đan sư huynh cho y đều là vật phi phàm. Trong ngực ấm áp, chém giết thời gian dài như vậy, trong lòng cũng dâng lên một loại hào khí, sống chết trước mắt vẫn có người ấy làm bạn bên cạnh, y không mong muốn gì hơn. Nghĩ đến đây, sát ý càng tăng lên. Côn Ngô kiếm cảm ứng được tiếng lòng của y, mũi nhọn sắc bén lóe lên. Mộ Thanh Giác nắm chặt Côn Ngô, dùng chiêu thức sắc bén đánh về phía Mị Cơ.
Mị Cơ xoay nhẹ vòng eo, dáng người nhẹ nhàng chuyển động tránh đi, ánh mắt nhìn Mộ Thanh Giác không khỏi mang theo chút tán thưởng, rơi vào hoàn cảnh này cũng không hề bối rối, ngược lại còn anh dũng vô cùng, quả thật là một nhân tài hiếm thấy. Đáng tiếc y lại đắc tội chủ nhân, nếu không thì với bộ dạng tuấn dật như vậy, tương lai nhất định sẽ đạt được những thành tựu không tầm thường.
Địa thế hiểm trở, sắc trời lại u tối, không ai chú ý tới động tác âm thầm đánh giá vách núi đen của Tô Bạch.
Thất Ma Nhai ở dược sơn, trong truyện nam chính bị đám ma tu đuổi giết ở đây, vô ý ngã xuống vách núi đen, sau đó mới thức tỉnh huyết mạch trên người, từ đó giải trừ phong ấn.
Có điều trong nguyên tác sau khi nguyên chủ ‘Tô Bạch’ trở lại Vô Thượng tông rồi giúp Tiêu Lâu xác nhận thân phận của Mộ Thanh Giác xong thì y mới bị đuổi giết đến tận đây. Xem thời gian thì còn hơi sớm so với nguyên tác, lỡ như nhảy vực quá sớm khiến cốt truyện thay đổi thì phải làm sao, ta cũng không muốn ngã dập mặt mà chết nha. Nhảy hay không nhảy, đó là một vấn đề.
Một hắc y ma tu lấy pháp khí ra, Mộ Thanh Giác giương mắt nhìn, chỉ thấy pháp khí này dài chừng nửa thước(1), cong như mảnh trăng rằm, dưới ánh trăng toát ra quỷ khí dày đặc.
Pháp khí đánh thẳng về phía Tô Bạch, hắn đang rối rắm trong suy nghĩ của mình nên nhất thời không để ý, suýt nữa trúng chiêu. Đồng tử Mộ Thanh Giác co rút mạnh, nhanh chóng đẩy hắn ra. Nhưng vào lúc này, nhuyễn tiên của Mị Cơ quất tới, Mộ Thanh Giác bất đắc dĩ chỉ có thể lui ra sau để tránh, không ngờ uy lực của nó quá sắc bén, vừa tránh thì dưới chân y lại không vững, lảo đảo một chút, ngã ngửa xuống vách núi đen phía sau.
“Thanh Giác!” Tô Bạch kinh hãi, mịa, giờ thì khỏi cần rối rắm nữa.
Không kịp nghĩ nhiều, Tô Bạch vung kiếm đẩy lùi mấy ma tu bên cạnh, chạy tới chỗ vách núi đen, thừa dịp Mị Cơ chưa kịp phản ứng liền dứt khoát nhảy xuống.
Thiên tài địa bảo dưới vực ơi, anh tới đây!
Dưới ánh trăng, tay áo màu trắng của Tô Bạch lay động trong gió đêm, mi mục tinh xảo như trích tiên.
Mộ Thanh Giác trong lúc rơi xuống vẫn còn nghĩ, nếu có thể sống sót thì đời này mình sẽ luôn ghi khắc một màn trước mắt. Thiếu niên áo trắng không chút do dự theo mình nhảy xuống, mặt mày vẫn thanh lãnh xuất trần trước sau như một, vạn vật trong thiên địa ở trước mặt hắn đều trở nên thất sắc, người đó khuynh quốc khuynh thành đến vậy.
Tay áo hắn tung bay, thân hình đơn bạc bị gió thổi lay động. Ánh mắt Mộ Thanh Giác nóng cháy như lửa, chăm chú nhìn khuôn mặt đang dần tới gần của người nọ, mở hai cánh tay, vô cùng ôn nhu ôm lấy hắn.
Nếu được ở bên huynh, ta nghĩ ta có chết cũng không hề hối tiếc.