Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người

Chương 3: - "Cậu rất tốt, cái xe này làm sao có thể so với cậu được?"



Thẩm Tinh Sơ đang đánh răng, bỗng cảm thấy trong đầu có thứ gì thoáng hiện một chút.

Cậu đánh răng chậm lại, cẩn thận tiếp nhận mảnh ký ức trong đầu mình.

Chính là càng tiếp nhận, cậu càng khiếp sợ, chờ đến khi xem lướt qua một lượt mảnh ký ức này, Thẩm Tinh Sơ sợ đến ngây người.

Cậu nhìn khuôn mặt trong gương có vẻ giống hệt với gương mặt trước kia của mình, chậm rãi kề sát vào, nghiêm túc nhìn lại.

Tỉ mỉ xem xong một lần, Thẩm Tinh Sơ bỗng không biết nên vui hay buồn, động tác đánh răng đều ngừng lại.

Cậu đâu phải là sống lâu thêm một ngày?

Cậu đã qua đời, lại xuyên vào sách.

Thân thể hiện tại này, căn bản không phải của cậu!

Thẩm Tinh Sơ thở dài, nhìn sườn mặt mình trong gương có nhiều thêm một nốt ruồi, cậu chắc chắn trước kia mình không có nốt ruồi này, quả nhiên, đây vốn không phải thân thể của cậu mà là của người khác, chỗ này cũng không phải thế giới của cậu mà là thế giới trong sách của nguyên thân.


Thẩm Tinh Sơ không tránh khỏi lại thở dài.

Nhưng cậu cũng rất nhanh khôi phục lại tâm tình, chuyện cậu đã qua đời là thật, mà hiện tại chuyện cậu vẫn còn sống cũng là thật.

Thay đổi thế giới, thay đổi thân thể, vẫn còn sống đã là không tệ rồi, còn được lái xe.

Lại nói, thân thể này cùng thân thể trước đây của cậu cũng không khác biệt nhiều, quả thực là một may mắn khá lớn, Thẩm Tinh Sơ vui vẻ trở lại, tiếp tục đánh răng.

Cậu tắm rửa thay đồ xong, lúc này mới chậm rãi ra khỏi phòng tắm.

Hàn Thành nhìn cậu tắm rửa xong hiện lên vẻ tươi mới ướŧ áŧ, mới mẻ ngon miệng, tâm tình lại có chút rục rịch trỗi dậy.

Không thể không nói, Thẩm Tinh Sơ thực sự dậy thì thành công, da trắng môi hồng, mặt rất nhỏ, đôi mắt lại to và sáng, đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo chút nghịch ngợm, lông mi dày, thực rất câu nhân.


Hàn Thành nhớ tới đêm qua cậu nhìn mình bằng đôi mắt này, trong mắt tựa hồ nhiễm sương mù mờ mịt, sóng mắt lưu chuyển, đầu mày cuối mắt ẩn chứa phong tình, nhất thời tâm sự càng thêm ngứa ngáy, nhịn không được hỏi cậu: "Tối qua biểu hiện của tôi thế nào?"

"Rất tốt nha." Thẩm Tinh Sơ thực sự rất hài lòng: "Năm sao khen ngợi."

"Vậy cậu cảm thấy chúng ta......" Hàn Thành nói một nửa, đem lời còn lại nuốt ngược vào trong.

Diễn biến này có gì đó sai sai, hắn rõ ràng chỉ tính hẹn một lần, không còn gặp lại, đại gia vốn chỉ định chơi bời qua loa, sao tự dưng lại muốn nâng cấp thành xe chuyên dụng?

Hàn Thành mau chóng tự cảnh báo bản thân, đem lời chưa nói ra nuốt lại vào trong bụng. "Chúng ta cái gì?" Thẩm Tinh Sơ khó hiểu nói: "Có chuyện gì sao chỉ nói một nửa?"

Hàn Thành nghĩ ngợi rồi trả lời cậu: "Chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc một chút, không chừng lần sau có thể dùng đến."


Hắn gật gật đầu, cảm thấy phương pháp này rất hay, có thể tiến có thể lùi, vừa thủ vừa công, có thể liên hệ một lần nữa, lại cũng có thể vĩnh không gặp lại.

"Dù sao liên hệ trên ứng dụng không hiển thị số điện thoại." Hắn bổ sung.

Thẩm Tinh Sơ cảm thấy hắn nói cũng đúng, cậu hiện tại đã biết cuộc sống của cậu ở thế giới này sẽ không biến mất sau một lần nhắm mắt, cho nên suy xét về sự nghiệp tính trong tương lai, xuống xe trao đổi danh thiếp hẳn là có thể. //Mình chưa từng cho phép trang truyenwiki1 đăng tải lại bản dịch của mình//

Thẩm Tinh Sơ lấy di động, mở khóa vân tay, hỏi số điện thoại của Hàn Thành rồi lưu lại.

Tại thời điểm lưu tên liên lạc, cậu nhìn vào hai chữ Hàn Thành, đột nhiên giật mình!

Hàn Thành!!!

Thẩm Tinh Sơ!!!

Từ từ, đây chẳng phải hai nhân vật trong tiểu thuyết mà tiểu trợ lý kia kể lại cho cậu hay sao?!
Lúc trước ở trong phòng tắm, cậu không nghĩ tới Hàn Thành, chỉ tập trung tiếp nhận hồi ức của nguyên thân, cũng tự nhiên không phát hiện tài xế của cậu thế mà lại trùng tên với vai chính công trong tiểu thuyết mới bị cả cậu và tiểu trợ lý phỉ nhổ!

Cơ mà cậu lại không phải vai chính!

Cậu chỉ là một nhân vật pháo hôi, suốt ngày tìm chết, chính là một công cụ hình người giúp thúc đẩy tình yêu của hai nhân vật chính!

Thẩm Tinh Sơ:......

Thẩm Tinh Sơ yên lặng quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, chính hắn! Sau này chính hắn đem cậu ra đánh gần chết mới, hận không thể bắt cậu quỳ xuống cho tiểu cục cưng của hắn dẫm đạp!

Cậu nhất thời tức giận, nhéo eo Hàn Thành một chút!

Nếu không phải suy xét đến cái tay này của cậu nhéo xuống nhỡ may ảnh hưởng đến chất lượng phần cứng của vai chính, đẩy chính mình đi lên con đường mới của một pháo hôi thì chỗ lúc này cậu nhéo xuống hẳn không phải là eo Hàn Thành mà chính là đại kê ba của hắn!
Hàn Thành đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhéo một cái, đè lại tay Thẩm Tinh Sơ: "Cậu làm cái quái gì đấy?"

"Đau không? Đau là được rồi!" Thẩm Tinh Sơ không chột dạ chút nào: "Kỹ thuật của anh quá kém, đau chết mất."

Hàn Thành vẻ mặt khó tin: "Cậu vừa cho tôi năm sao khen ngợi."

"Đó là lừa anh, sợ anh tự ti."

"Tôi tự ti." Hàn Thành chỉ vào chính mình, cực kỳ kiêu ngạo: "Tại sao tôi phải tự ti, nếu như tôi tự ti, chim non như cậu còn không được hậm hực."

Thẩm Tinh Sơ tức giận đến liền véo hắn tiếp: "Anh bảo ai là chim non? Anh mới là chim non! Lão tử đây chính là đại bàng giương cánh!"

"Đại bàng mới sinh còn chưa mọc lông cánh à."

Thẩm Tinh Sơ không nhiều lời, hai tay đánh tới, dùng hành động nói cho Hàn Thành biết đại bàng mới sinh có thể chưa có lông nhưng móng vuốt nhất định rất sắc bén.
Cậu quậy đủ rồi liền thu tay, chuẩn bị thay quần áo rời đi.

Hàn Thành bị thái độ không chút nào lưu luyến này của cậu làm cho ngu người luôn, thậm chí nhịn không được bắt đầu hoài nghi, kỹ thuật của mình không phải là thật sự rất kém cỏi chứ?

Hắn đương nhiên biết mình là đại bàng dũng mãnh, nhưng dù sao cũng là lần đầu sải cánh, hắn cũng chưa từng bay lần nào, không dám khẳng định lần bay này có đủ dũng mãnh hay không.

Nhìn bộ dạng tối qua của Thẩm Tinh Sơ hẳn là không có vấn đề.

Nhưng cậu lại vừa nói là lừa hắn, quả thực không thể ngờ.

Hàn Thành cảm thấy chiếc xe này của hắn hơi nhỏ, quả thật hơi khó lái, xe thì tốt thật đấy có điều quá thất thường.

Hắn nhìn Thẩm Tinh Sơ trong lúc hắn suy tư đã ăn đã mặc chỉnh tề, hỏi: "Phải đi?"

"Không thì sao?" Thẩm Tinh Sơ hỏi hắn: "Còn muốn làm gì?"
"Cậu không ăn sáng sao?"

Thẩm Tinh Sơ dừng động tác thắt nút áo, không nhắc thì thôi, vừa nói đến cậu quả thực có chút đói bụng.

"Thì ăn." Cậu nói xong, một lần nữa ngồi xuống giường.

Hàn Thành gọi cơm, đem thực đơn giao cho cậu: "Cậu cứ gọi cơm đi, tôi đi tắm."

"Được thôi."

"Cho nên tối qua tôi......"

"Đặc biệt kém!" Thẩm Tinh Sơ không lưu tình chút nào.

"Vậy cậu còn trao đổi phương thức liên hệ với tôi."

"Trách nhiệm của mọi người là chăm sóc người già ,yếu, bệnh, tật."

Hàn Thành:......

"Anh không hiếu kỳ anh thuộc loại nào sao?" Thẩm Tinh Sơ hỏi hắn.

"Tôi chỉ biết, nếu cậu còn nói thêm gì nữa thì cậu sẽ chính là người tàn tật —— tàn cúc."

Thẩm Tinh Sơ:......

Hàn Thành thấy cậu trầm mặc, vui sướng cười cười, nhéo mặt cậu, lại đi niết miệng cậu, đem miệng Thẩm Tinh Sơ niết đến dẩu lên như mỏ vịt: "Mạnh miệng."
Hắn suýt quên, đêm qua bọn họ làm hai lần, nếu kỹ thuật hắn kém như vậy, sao Thẩm Tinh Sơ lại nguyện ý cùng hắn làm lần thứ hai?

Hắn lại không phải Bồ Tát, xá mình độ người a!

Hàn Thành nhặt lại kiêu ngạo, tâm tình suиɠ sướиɠ đi vào phòng vệ sinh.

Thẩm Tinh Sơ bĩu môi, chống cằm nghĩ, thời gian này, vai chính thụ còn chưa xuất hiện, cũng chính là câu chuyện còn chưa chính thức bắt đầu, cho nên cậu chỉ cần lui về hậu trường, không cần tìm đường chết trước mặt nhân vật chính chắc là vẫn được.

Dù sao cậu cũng chính công cụ hình người giúp thúc đẩy cốt truyện phát triển, vậy cậu liền thực hiện trước sứ mệnh của mình, tận tâm tận lực thúc đẩy cốt truyện phát triển, chờ đến khi Hàn Thành cùng vai chính thụ kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng, cậu nhiệt tình chúc phúc, ưu nhã xuống sàn, hẳn là được đi.
Tác dụng của công cụ hình người chẳng phải vậy sao?

Cho nên, cậu cũng không cần lo lắng quá nhiều.

Thẩm Tinh Sơ suy nghĩ xong, nghiêm túc xem thực đơn, gọi một số món mà mình muốn ăn.

Hàn Thành tắm rửa xong đi ra, bữa sáng cũng vừa được giao đến.

Hắn lau qua tóc, ngồi xuống cùng Thẩm Tinh Sơ ăn sáng.

Hai người rốt cuộc không quen biết, cũng vì vậy mà không khó xử, ăn sáng xong liền cùng nhau xuống sảnh khách sạn.

"Muốn tôi đưa cậu về không?" Hàn Thành có chừng mực hỏi.

Thẩm Tinh Sơ nhớ lại một chút, nguyên thân đi taxi tới đây, cậu không muốn tốn sức liền đồng ý, "Được thôi."

Xe của Hàn Thành ở bãi đậu xe ngầm, là một chiếc xe địa hình cực ngầu, Thẩm Tinh Sơ mắt sáng lên, nghĩ cũng không tệ.

"Để tôi lái xe nhé?" Cậu hỏi: "Đã lâu tôi không lái xe".

"Vớ vẩn, tối hôm qua chúng ta mới cùng nhau lái xe."
Thẩm Tinh Sơ cạn lời luôn: "Tôi nói chính là xe thật, bốn bánh, có thể tự do chạy, tiêu hao xăng dầu!"

"Cậu cũng có thể, tuy rằng không phải bốn bánh, nhưng vẫn có thể thoải mái chạy, tôi cổ vũ cậu."

Thẩm Tinh Sơ:......

"Cậu cảm thấy cậu với cái xe này bên nào xịn hơn?" Hàn Thành chạm vai cậu, cố ý nói.

Thẩm Tinh Sơ cảm thấy hắn quả thực không biết xấu hổ, xoay người liền véo hắn: "Anh nói xem bên nào tốt hơn! Anh không phải đều lái qua sao, bên nào tốt hơn mà anh cũng không cảm nhận được hả!"

Hàn Thành cười nói, cảm thấy tính cậu thật giống một chiếc xe thể thao loại nhỏ, "Cậu tốt, cậu cực tốt, cái xe này làm sao có thể so với cậu được?"

Thẩm Tinh Sơ dẫm chân hắn: "Chìa khóa xe."

Hàn Thành hết cách, đành đem chìa khóa xe cho cậu: "Để tôi lái đi, cậu có bằng lái sao?"
"Khinh người quá đáng." Thẩm Tinh Sơ liếc xéo hắn một cái.

"Vậy cậu lái cẩn thận, để tôi xem kỹ thuật lái của cậu đến đâu."

"Lần sau để tôi làm tài xế?" Thẩm Tinh Sơ vẻ mặt hưng phấn.

Hàn Thành quay đầu về phía xe của mình: "Cậu đã nói là xe bốn bánh, chạy bằng xăng."

"Tôi cũng có thể cho anh xăng." Thẩm Tinh Sơ kháng nghị nói.

"Cái này thì không cần, cậu vẫn giữ lại cho chính mình dùng đi."

Thẩm Tinh Sơ hơi phồng má bất mãn, đi đến bên cạnh xe, mở cửa.

Thời điểm ngồi vào ghế lái Thẩm Tinh Sơ đột nhiên mới nhớ ra cậu không biết đường?

Từ chỗ này về nhà cậu đi như thế nào?

Nhưng cậu cũng không hoảng hốt, nhập địa chỉ vào ứng dụng chỉ đường, cài dây an toàn, hỏi Hàn Thành, "Chuẩn bị xong chưa?"

Hàn Thành gật đầu.

"Vậy xuất phát."

Thẩm Tinh Sơ đạp chân ga, bắt đầu lái xe.
Sự thật chứng minh, Thẩm Tinh Sơ vẫn là đánh giá cao ký thuật của mình, chờ đến khi cậu dừng xe, Hàn Thành dính vào ghế phụ suýt chút nữa không nhịn được mà nôn ra xe của mình.

Hắn lớn chừng này rồi mà chưa từng say xe, hôm nay ngồi trên xe của chính mình xe thế mà suýt chút nữa nôn ra, tình huống chết tiệt gì đây!

"Tôi thấy sau này cậu vẫn nên làm làm hành khách thôi, mặc kệ là lái xe này hay "lái xe" kia, nhất định cậu không được làm tài xế." Hàn Thành vỗ vai Thẩm Tinh Sơ.

Thẩm Tinh Sơ nhìn bộ dạng muốn nôn mà không dám của hắn, xấu hổ không muốn tin: "Kỹ năng lái xe của tôi tệ như vậy sao?"

"Vấn đề của cậu không phải là kém hay không, người khác lái xe đòi tiền, cậu lái xe đòi mạng!"

"Anh không phải vẫn đang sống tốt đây sao."

"Có người còn sống nhưng thực ra đã chết, có người đã chết nhưng còn chưa chết hẳn" Hàn Thành chỉ chỉ chính mình: "Giống như tôi. Về sau nhìn đến cái xe này sợ là đều hoảng hốt muốn nôn, thực sự không còn biện pháp tiếp tục lên xe."
Thẩm Tinh Sơ:......

"Cũng không đến mức đấy chứ."

"Nghe lời anh trai đi, ngoan ngoãn ngồi xe, một chiếc xe tốt thế này mà em trai có thể lái tệ như vậy."

Thẩm Tinh Sơ cảm thấy câu vừa rồi của hắn là một câu hai nghĩa, tuy rằng cậu không có bằng chứng gì.

"Nhất định là do lâu rồi tôi không lái xe, chờ lần sau, lần sau tôi khẳng định sẽ không phải là trình độ này."

"Còn có lần sau?" Hàn Thành kinh ngạc: "Lần sau tôi nhất định không ngồi xe cậu!"

"Vậy tôi sẽ đi tìm người khác, tôi lái miễn phí, nhất định có người tự nguyện đi."

Hàn Thành nghe cậu nói vậy, nghĩ tới điều gì đó, nói với cậu: "Có chuyện này tôi nghĩ cần phải nói trước với cậu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.