Cơ thể run rẩy không hề giảm đi, điều đó làm y cảm thấy kì lạ.
3 người kia thấy cậu ngồi một góc khuất kia liền khó hiểu, 4 người không biết làm gì thì bà ngoại của cậu đi đến, ôm cậu vỗ về.
Cậu được bà ôm lấy khóe mắt cay cay, cậu khóc tiếng nức nở vang khắp biệt thự, tiếng khóc của sự thống khổ, cậu không kiềm được câu cứ khóc khóc mãi đến khi không còn sức lực nào cậu thiếp đi.
Bà ngoại nhìn cậu thiếp đi vì kiệt sức không khỏi đau lòng, nhờ người hầu trong biệt thự đưa cậu về phòng còn mình thì ở lại nói chuyện với 4 người kia.
Vào phòng khách không khí yên lặng không một tiếng động, bà nhìn 4 người ngồi trước mặt mình một hồi lâu cất giọng nghiêm túc nói với 4 người :" Tình trạng của Tử Nhi không tốt, các cháu không nên nói những lời lạnh nhạt trước mặt nó " nghe vậy Hạo liền lên tiếng :" Không phải tình trạng của em ấy rất tốt sau?" trong lòng Hạo cực kì lo lắng chính y đã chăm sóc cậu khi còn trong viện vì sao tình trạng của cậu y lại không biết được cơ chứ.
Bà ngoại nhìn y nói :" ' Tử Nhi ' này không phải Tử Nhi" lời nói của bà làm cho y càng thêm khó hiểu.
Dừng lại một chút bà nói tiếp :" Tử Nhi của thế giới này đã chết rồi " lời nói của bà như sét đánh ngang tay 4 người vậy.
A Hạo không chịu nổi nữa bật dậy nói :" nếu em ấy chết thì sau em ấy lại ở đây" giọng y đầy tức giận người y yêu chết sau. Ha....y không tin người y yêu đang ở đây lại có người nói người y yêu đã chết.
Bà ngoại hiểu được tâm trạng của y lúc này khi bà ở bệnh viện bà đã nghi ngờ rồi. Người trên giường bệnh của cháu trai bà không phải là cháu trai bà mà là một người khác, lúc đầu bà không tin nhưng về sau thì cảm giác mất đi thứ gì đó mà bà yêu quý đã không còn trên đời này nữa rồi.
Đứa cháu của bà yêu quý nhất, cưng chiều hết mực lại ra đi một cách thầm lặng không ai hay biết, bà đau đớn, ngày ngày nhìn thân ảnh của cháu trai mình nhưng không phải cháu trai mình điều đó làm bà đau khổ hơn, nhưng về sau bà dần dần chấp nhận cậu, bà cảm nhận được thứ gì đó trong con ngươi huyền bí trong sáng kia, nó đã được che giấu ở đáy mắt sự đau khổ tuyệt vọng không một ánh sáng ấy, giống như cháu bà vậy.
Sự đau khổ tuyệt vọng của cậu chịu đựng còn gấp đôi mà cháu trai bà chịu đựng. Tuy bà đau khổ, nhưng phải vui vẻ không thì cháu trai của bà ở bênh kia sẽ lo lắng cho bà mất.
Sự yêu thương của một người bà vô bờ bến ấy không ai là không muốn có đúng không, trên đời này có rất nhiều người như vậy, không riêng ai cả. chỉ là họ giấu trong tim mà thôi.
Bà lại nói :" Chấp nhận sự thật, cháu trai của bà không còn nữa, người mà cháu chăm sóc ở bệnh viện không phải Tử Nhi của bà mà là một Tử Nhi khác hoàn toàn, chấp nhận đi A Hạo, cháu không thể dối lòng mình được".
A Hạo đưa ánh mắt không thể tin nhìn bà nói :" Vậy bà nói thử xem người mà tôi chăm sóc tận tình người mà tôi yêu nếu không phải là cháu trai của bà thì là ai cơ chứ".
" Bà đã nói Tử Nhi của bà đã không còn nữa, người mà cháu yêu cũng không phải là Tử Nhi của bà mà là một người khác".
______________________________________________
tuần sau gặp lại các đọc giả nhoa.
các đọc giả đọc truyền vui vẻ nà.
bye bye các đọc giả 💞