Thường Ân không tự chủ nhắc lại cái tên vài lần, trong lòng có chút thấp thỏm, khó chịu.
Dường như, hắn đã nghe cái này ở đâu rồi, không những thế nó còn rất quan trọng đối với hắn.
Đại não Thường Ân vận động kịch liệt, đem tên trong kí ức từng cái, từng cái ra lục lọi sau đó một dòng kí tự đỏ mang hai chữ CẢNH BÁO hiện lên trong đầu hắn.
Ngự Thiên Phong.
Ngự Thiên.
Ngự.
Cmn đây không phải là tên của nam chính đại nhân hay sao.
Bất quá tại sao y lại có thể ở đây, đáng lẽ bây giờ y phải lang thang trên Tuyệt Nhất sơn hoang vu, cô độc.
Đầu óc Thường Ân có chút quay cuồng, đem lượng thông tin mới tiếp nhận được từng cái xử lý.
Lặng lẽ thở ra, ảnh đế len lén quan sát người trước mặt, da trắng, môi nhỏ tái nhợt, quần áo rách rưới, nhìn sao cũng chẳng thể thấy được sự uy phong lẫm liệt nào của nhân vật chính cả.
Chắc chắn là trùng tên, phải chính là trùng tên, thiên hạ rộng lớn, lại có nhiều người, chẳng lẽ chỉ có mình nam chính mới sở hữu cái tên mạnh mẽ ấy.
Thường Ân khẽ nuốt ngụm nước miếng, tự an ủi chính bản thân của mình.
Nhưng trùng tên được còn trùng cả vật tư thì có được tính không? Liếc nhìn nhẫn trữ vật trên tay thiếu niên, Thường Ân giật giật mi mắt, cái này chắc chắn cũng chỉ là trùng hợp, ở tu tiên giới chỉ cần là người có duyên ắt hẳn có thể tìm được cho mình những loại không gian trữ vật khác nhau.
Có điều ông trời một chút cũng không chiều theo ý hắn, cánh tay thiếu niên khẽ cử động, vết bớt màu đỏ sẫm lẳng lặng lách ra khỏi tay áo, để lộ hình cánh sen đầy quỷ mị dưới ánh nắng mặt trời.
Thường Ân hoàn toàn bất động, đây cmn chẳng phải là kí hiệu của ma tôn hay sao.
Ha.
ha.
Ông trời rõ ràng cố ý trêu đùa hắn.
Cmn rõ ràng hắn đã trốn kỹ đến như thế sao tên nam chính này vẫn cứ như hồn ma đeo bám dứt mãi mà không ra.
Thường Ân tỏ vẻ.
Tình tiết đại thần, có phải kiếp trước Thường Ân hắn nợ ngài cả một núi vàng đúng không, tại sao kiếp này ngài lại cho hắn lọt cái hố sâu đến như thế.
Thường Ân không hiểu vì sao có chút hoảng sợ vội rút tay đang đặt trên đầu Thiên Phong, sau đó băng lãnh quay người, cất giọng:
- Cũng đã sắp tới lúc biết kết quả, ngươi cũng nên trở lại.
Nói rồi một bước hắn biến mất sau hàng cây xanh thẩm, để lại thân ảnh nhỏ đang ngơ ngác nhìn theo.
Thường Ân cứ như bị truy sát, quên mất bản thân mất vốn không quen với thân thể, một mạch vận dụng linh lực bán sống bán chết chạy đi.
Xác định đã xa chỗ nam chính hắn mới dừng lại, lau vội đi vài giọt mồ hôi trên cổ, ngán ngẩm mà đem mười chín đời tổ tông đại thần ra chửi rủa.
Hắn đây là đã gặp nam chính, gặp hung thủ tương lai, tim khẽ nhói lên vài cái, Thường Ân quay người hướng về cung, bây giờ có lẽ hắn phải về an an ủi ủi cái trái tim nhỏ bé mỏng manh của mình.
Bất quá còn chưa đi được xa, Thường Ân bỗng dừng lại, nhìn phía trước, chưởng môn sư huynh đã không biết đứng đó tự bao giờ.
- Ân Ân, đã xuống núi rồi thì cùng huynh đến điện nhận sư đi, xem có thể kiếm cho đệ đệ tử hợp lý không?
- A! không cần đâu sư huynh, bây giờ đệ muốn.
Lời còn chưa nói hết, Nhạc Thanh đã như cơn gió nhanh chóng lao đến chỗ hắn, bắt lấy eo rồi cẩn thận ngự kiếm bay lên.
Thường Ân mặt ba chấm, cái này là đang hỏi ý kiến hắn, là đang muốn vì hắn mà muốn nhận đệ tử, rõ rành chính là cưỡng ép hắn đi mà.
Chân vừa tiếp được điểm tựa, trời đất một trận quay cuồng, Thường Ân có chút choáng váng mà ôm đầu, dồn cơn nôn vào dạ dày co thắt, dù sao một con người hiện đại như hắn vẫn không có cách nào có thể thích nghi được với việc ngự gió phi mây như Tôn Ngộ Không này.
Vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì phía xa, một đứa bé quần áo rách rưới, đôi mắt to tròn từng bước tiến vào.
Thường Ân triệt để đen mặt.
Kia không phải làm Ngự Thiên Phong sao.
Rõ ràng trong nguyên tác, y chỉ có tam linh căn bình thường đến không thể bình thường hơn mà, sao đột nhiên đùng một cái trở thành đệ tử xuất sắc có quyền chọn sư học nghệ rồi.
Thường Ân cảm thấy tam quan hoàn toàn bị hủy, mắt thấy Thiên Phong tới gần, hắn không tự chủ mà lui lại vài bước, cố đem thân bạch y hòa tan vào trong không khí.
Hắn một chút cũng không muốn tới gần tên đó, ai biết được ngày nào đó đại ma đầu này lại không vui liền đem hắn ra làm bao cát mà tra tấn.
Thường Ân im lặng, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ kinh động đến tình tiết đại nhân, sau đó người cha ghẻ này sẽ không ngại lấy lí do như mặt nạ hắn quá nổi bật nên làm nam chính để ý tiếp theo là muốn tiến đến nhận sư phụ.
Bất quá mấy ý nghĩ của hắn lại hoàn toàn linh nghiệm.
Phía xa Ngự Thiên Phong không nhanh không chậm liếc nhìn bạch y dần lui xuống, sau đó lại làm như không có gì cúi thấp đầu.
- Ngươi có thể chọn một người làm sư.
Nhạc Thanh lên giọng cắt ngang tiếng ào ồn phía trước sau đó lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Người này tuy chỉ là tam linh căn bình thường nhưng lại có thể chất vô cùng tốt, đứng giữa một đám người tuyển chọn lại như đóa hoa sen nở rộ khiến người khác phải chú ý vào.
"Hồi linh thể" là thể chất hiếm gặp nhất ở tu chân giới, nó thể giúp cho chủ nhân mình hồi phục nhanh chóng lượng linh khí đã cạn kiệt, tăng thêm khả năng chiến thắng trong mỗi trận đấu.
Đây cũng là bàn tay vàng quan trọng nhất của nam chính.
Giúp y nhanh chóng tu ma, giúp y dễ dàng đạp dẫm lên người khác, tất cả đều dựa rất nhiều vào thể chất đặc biệt này.
Điều này Thường Ân nắm rất rõ, dù sao nó cũng là lý do tại sao nguyên chủ muốn thu nhận y làm đệ tử.
Có điều bây giờ Thường Ân hắn chỉ muốn an ổn mà sống, vốn đã không có chí vô địch thiên hạ như cũ, vì thế cái thể chất này dù lợi hại thêm đi nữa với hắn cũng chỉ là hư không.
Thiên Phong đưa mắt nhìn xung quanh sau đó nhanh chóng hướng chỗ Thường Ân chỉ vào: