Không cần chờ đợi quá lâu, cuối cùng cũng có người tiến vào căn phòng lớn.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang cùng tiếng cửa mở, tôi dừng bàn tay đang xoa nắn đống mỡ tự dưng mọc ra khắp người lại, nuốt nước bọt hồi hộp nhìn qua.
Người vừa đến là một cô gái cực kì xinh đẹp, nói theo kiểu ngôn tình thì đây đích thị là nữ chính điển hình! Tóc đen dài thẳng đến thắt lưng, mềm mại như thác nước, khuôn mặt trái xoan thanh tú với những đường nét hài hòa hội tụ trên làn da trắng sứ. Đôi mắt to tròn như phủ một tầng hơi nước long lanh đang ẩn hiện sau hàng lông mi cong dài tựa cánh bướm chớp động. Hàng lông mày đoan chính, sóng mũi cao thẳng nhỏ xinh, một đôi môi anh đào ngọt ngào sâu lắng..
Và yêu nghiệt hơn, con người có khuôn mặt thuần khiết thánh thiện như thiên sứ ấy lại có một thân hình vô cùng bốc lửa! Bộ ngực no tròn đầy đặn, vòng eo nhỏ xíu và một bờ mông cong quyến rũ..
Má!
Tự dưng bị thần Ngôn Tình nhập hay sao mà tôi lại dùng thứ ngôn ngữ kiểu kia để tả người vậy??
Nói chung cô gái tầm 15-16 tuổi này vô cùng đẹp, nhưng đẹp thì đẹp, trong trí nhớ của tôi chẳng có tí ti cảm giác quen thuộc nào với cô ấy cả.
Là ai đây??
Hay bố mẹ ruột tôi đẻ thêm em gái..
Nếu thế thì ghen tị quá đấy! Nó ăn sung mặc sướng để rồi xinh đẹp thế kia.. Chả bù cho tôi...
“Tịnh Nhi, chị tỉnh rồi đấy à??” Gọi tôi bằng chị.. đoán đúng đến 90% rồi!! Ừm ừm.. Em gái xinh đẹp, giọng nói cũng thật dễ nghe! “Hay lắm, vừa lúc bố trở về!”
“Tôi là Ái Nhi!” Không phải Tịnh Nhi đâu, đừng có gọi bừa lên thế “Em là ai? Đây là đâu??”
“Tôi là ai á?? Đây là đâu á???” Em gái xinh đẹp phá ra cười,nụ cười khoái trá xen lẫn giễu cợt. Quái, con quỷ nhỏ này.. Ai làm gì nó mà nó lại cười kiểu xúc phạm tôi vậy? Hay nó khinh tôi nghèo?? “Mới đẩy bà ngã có mấy chục bậc cầu thang mà đã mất trí nhớ rồi à?? Đống mỡ trên người bà đúng là vô giá trị!”
“Cái gì??” Ngã cầu thang đâu? Tôi bị đập đầu vào bàn khi đang bóc cua mà!
Tôi nhớ rõ ràng, không thể nào là mất trí được! Phía sau gáy vẫn còn đau đây này..
“Hừ, đừng có vờ vịt nữa bà béo!” Cô ta cười khẩy “Bố về rồi muốn cả nhà cùng ăn cơm, tôi bị ông ta sai lên gọi chị đấy! Khôn hồn thì mau xuống nhà đi!”
Ơ.. Dù gì tôi cũng lớn hơn nó, sao con bé này ăn nói chẳng nể nang ai thế nhỉ? Mất dạy quá thể!
Thôi.. hai mấy tuổi đầu chả lẽ đi chấp đứa trẻ con..
Tôi ngán ngẩm lắc đầu quay đi sờ sờ mỡ bụng của mình, đúng lúc con bé như sực nhớ ra cái gì, hung hăng quay mặt lại. Đôi mắt hạnh ngọt ngào ánh lên mấy tia đe dọa sắc lẻm: “Chị dám để lộ chuyện chị ngã cầu thang với bố thì đừng có trách tôi!”
Sau đó quay người đi, phong thái hiền dịu lại khôi phục như lúc nó mới bước vào phòng.. Mẹ! Đây là trẻ con 15 tuổi hay diễn viên chuyên nghiệp vậy? Lật mặt còn nhanh hơn bàn tay nữa...
Không khai thác được chút thông tin nào có ích, tôi đành uể oải lê thân hình to qúa khổ của mình xuống giường. Hi vọng khi xuống dưới nhà, “người cha” kia có thể giải thích mọi chuyện cho tôi biết.
Gần cửa phòng có một cái gương lớn được viền gỗ và trạm trổ cầu kì. Nó thì có gì lạ để tôi để ý ấy à? Không! Nó không có gì lạ cả, thứ lạ lùng là cái bóng của tôi trong gương kia kìa!!!!!
Cái bóng đó..
Mẹ ơi...
Á Á Á Á Á....
.
.
.
Vuốt ngực lại cho xuôi, tôi cố gắng hít thở vô cùng bình tĩnh..
NGƯỜI TRONG GƯƠNG KHÔNG PHẢI LÀ TÔI!!!!
Chính xác trăm phần trăm luôn!
Dù khuôn mặt có béo lên gấp 10 lần thì mặt mình vẫn là mặt mình làm sao mà lẫn được chứ.. Có điều,cái bản mặt thịt này chính xác không phải mặt tôi đâu..
Đôi mắt xanh nhạt này là của ai ai ai ai???
Tôi là người châu Á đó! Chủng tộc người da vàng thuần, tóc đen mắt cũng đen nốt! Vậy thì cặp mắt xanh này là của ai??
Còn cái mũi nữa! Mũi tôi tẹt dí, đây lại vừa cao vừa thẳng thế này là gì??
Trời ơi.. Bối rối quá đi!
Với một cô gái thời đại mới đọc truyện nhiều thành quen, trong đầu tôi tự nhiên nảy ra một tình huống: Mình ngã mạnh quá là linh hồn văng ra, đúng lúc hồn phách của cô bạn này cũng bị em gái xinh đẹp làm bay ra lúc ngã cầu thang..
Chính vì sự việc xảy ra cùng lúc nên mới có chuyện tôi bị nhập nhầm xác!!
Làm thế nào đây??
Tôi có thể trở về thân thể của mình nữa hay không??
Ngày mai.. Ngày mai nhất định phải qua nhà mình xem mới được!
Hừm, mà cái cô nàng này béo gì mà béo quá thể vậy? Béo lấp hết cả đẹp luôn!
Chắc tại thế nên mới đâm ra tự ti rồi sợ cô em gái xinh đẹp khi nãy, nó đẩy ngã cầu thang rồi còn không dám ho he gì.. Chẹp, thôi đây là chuyện của nhà người ta, không liên quan gì mà xen vào coi chừng bị chửi là lắm chuyện!!
Tôi lê lết tấm thân mỡ màng của mình ra khỏi phòng, cảm giác mỗi lần bước chân là một lần xảy ra động đất chục độ richte chứ chẳng ít..
Ra khỏi cửa lại tiếp tục choáng váng vì độ xa hoa của căn nhà. Hành lang dài tít tắp được trải thảm lông sạch sẽ, hai bên tường được trang trí nhã nhặn, thi thoảng lại điểm xuyết vài bức tranh tường cỡ lớn tinh tế.
Cầu thang nằm ở cuối hành lang, nó cực kì rộng rãi và xa hoa. Những thanh chắn bằng gỗ bản được trạm trổ cầu kì đủ hình dáng nằm uốn lượn từ tầng hai xuống tầng một. Tôi run rẩy chạm vào nó, xúc cảm trơn nhẵn mát lạnh từ từ truyền đến cực kì dễ chịu.
Đúng là đồ của nhà giàu có khác!
Chắc ông trời thấy tôi chịu cảnh cực khổ nhiều quá rồi nên bù đắp cho tôi bằng cách để tôi du lịch vào thân thể người khác xong trải nghiệm chuyện này đây mà..
Haha, cô nàng béo à.. Tôi trải nghiệm xong nhất định sẽ trả cô thân thể! Tôi không ác độc đến nỗi chiếm luôn cái thân mỡ của cô đâu! Yên tâm ở trong người tôi đi!!
Tầng một như bình thường là phòng khách, nó được bày trí tráng lệ hệt như cung điện hoàng gia tôi hay thấy trong phim cổ của Phương Tây. Đẹp đến hoa mắt và rộng đến hoang mang!
Hoang mang thật ý.. Đi mãi không hết, hay tại tôi đang béo quá nên mới cảm thấy đường dài, mỗi bước là một khó khăn??
“Cô chủ! Mọi người đang đợi ở phòng ăn!” Một cô hầu gái xinh đẹp dịu dàng chạy đến hướng dẫn, chẹp, đúng là nhà giàu có khác đến cả giúp việc trông cũng có-điều-kiện thế này!
Chắc làm ở đây lương cao lắm, sau này tôi phải bảo nàng béo cho xin một chân giúp việc mới được! Rửa bát hay quét vườn hoặc cọ nhà vệ sinh gì gì đó chị đây cân hết!
“Sao cô chủ ăn mặc kiểu này? Hôm nay cậu Đạt cũng đến ăn cơm đấy, không ai nói gì với cô ư?” Cô hầu gái xinh đẹp thân thiết kéo tay cô-chủ đi đến một căn phòng nhỏ, vừa đi vừa hỏi không ngớt lời như kiểu thân thiết lắm.
Đùa chắc, mọi thứ đều rộng, mỗi cái bếp là bé à?? Nhà này cũng kì quái quá đi! Mà không phải mọi người ở đây à? Sao chẳng thấy ai thế này??
Nhân vật mới lên sàn nữa rồi!
Cậu Đạt này có vẻ vô phúc lọt vào tầm ngắm của nàng béo rồi! Nhưng sao mọi người đều biết chuyện này vậy? Hay nàng béo của chúng ta yêu đến mờ mắt, si tình đến mức ai nhìn qua cũng biết??
Chậc, nói thật nhé, nhan sắc này mà đứng cùng một chỗ với em gái xinh đẹp lúc nãy ấy có cho thêm tiền cũng chẳng thằng đàn ông nào thích!
Trừ khi thằng đó bị mù mắt hoặc có sở thích quái dị! Tôi đây thâm niên làm gái xấu 24 năm nên biết rõ lắm mà..
“Thay đồ đã cô chủ!!” Cô hầu gái cười tươi như hoa kéo tôi vào. Thì ra không phải phòng ăn.. Nhưng đi ăn ở nhà mình thôi mà, có cần thay đồ cầu kì vậy không? Hừm, quan trọng là với cái thân hình này, có thay đồ hay không thì cũng thế mà thôi..
“Không cần..” Tôi thấy bộ đồ ngủ xám này cũng được lắm mà, thanh nhã ra phết! Chắc nàng béo cũng tự biết mình béo nên chọn quần áo đơn giản đây mà.
“Cô chủ! Bộ này thế nào??” cô hầu gái chẳng kịp nghe tôi từ chối đã vội kéo một bộ váy dạ tiệc từ trong đám quần áo ra, hớn hở hỏi.
Hự!
Chọc mù mắt tôi đi!!
Thẩm mỹ của cô ta có vấn đề hay xu hướng thời trang thế giới đang thay đổi mà tôi không hay biết thế??
Một chiếc váy bó sát màu đỏ tươi được pha ren và viền nhún quanh ngực cực kì lộng lẫy được đưa ra. Tôi mà mặc vào thì thành cái dạng gì? Con sâu khổng lồ chắc??
Có điên mới mặc!
Cho tôi thêm 10 lá gan tôi cũng không dám phỉ nhổ mắt người nhìn bằng cách này!!
“Không cần!” Tôi kiên định nói làm người đẹp đang ôm váy xụ xuống buồn bã “Đưa tôi đến phòng ăn!”
“Cô chủ ra khỏi phòng đi thẳng!” cô hầu gái đau lòng vì bị từ chối chậm chạp hướng dẫn “Em phải dọn phòng thay đồ!”
Dọn thì dọn!
Tôi tự đi cũng được!
Bĩu môi một cái khinh bỉ mắt thẩm mỹ của ai-đó, tôi lục tục lê thân ra khỏi phòng. Đi qua phòng khách lớn và bị giữ chân bởi mấy bức ảnh cực bự trên tường.
Bức ảnh đầu tiên chụp một gia đình có 5 người, bức tiếp theo là anh trai Tuấn Anh, sau đó là nàng béo Tịnh Nhi và cuối cùng là cô em gái Ngọc Nhi..
Ế, mấy cái tên này quen ghê đó!!
Tôi đứng trầm ngâm vắt óc suy nghĩ.. Tuấn Anh, Tịnh Nhi thì không ấn tượng mấy.. Nhưng mà Ngọc Nhi và cậu Đạt thì đặc biệt quen!!
Đúng rồi!
Chính là hai nhân vật nam nữ chính trong cuốn tiểu thuyết não tàn tôi mới đọc hôm trước!
Trời ơi, sao tôi có thể quên được chứ??
Trọng sinh, hoán đổi thân xác, xuyên không.. gì gì đó bây giờ đều đã lỗi thời rồi! Xuyên thư đang lên ngôi!! Xuyên thư là mốt mới!!