Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 65



Tờ báo của trường phát hành thường niên hai số một tuần. Một số đầu tuần và một số giữa tuần. Trên đó cập nhật đầy đủ tin tức nóng hổi của trường. Và đặc biệt, những tin tức này toàn là tin mật, chưa được công bố ở đâu bao giờ!

Có lẽ chính vì thế mà trong thời đại công nghệ thông tin, diễn đàn trường mọc nhanh như nấm sau mưa này.. báo in còn có đất bán.

Bình thường mua báo và đọc mấy tin tức bát quái trên đó thật sự rất thú vị. Nhưng chuyện này đách thể nào vui được nữa khi mà bạn trở thành nhân vật chính bị bới móc!

Trang bìa báo in hình ảnh một cô nữ sinh xinh đẹp dịu dàng, lai tây xinh đẹp vô cùng. Song song với nó là hàng tiêu đề to đùng:“Tịnh Nhi A9 - Sát thủ quyến rũ!!”

Nghe thì có vẻ oai chết đi được, nhưng đọc thì mới thấy tức không để đâu cho hết! Người viết tập hợp đủ mọi thông tin của tôi, từ ngày tháng năm sinh, nơi ở, bố mẹ thế nào, hồi bé xấu xí ra sao.. Cho đến việc tôi đột ngột giảm béo và.. khôn ra. Sau khi xinh đẹp thì như thể bị cáo chín đuôi nhập vào, ra sức quyến rũ đàn ông xung quanh. Từ trẻ đến già, từ cao đến thấp, từ xấu đến đẹp.. không ai là không từng bị tôi cưa qua, trừ khi tên đàn ông đó là gay!

Tiếp theo, do mối quan hệ với anh trai nên đã mồi chài được Trung Kiên. Bọn họ còn viết tôi cố câu kéo Tuấn Đạt-người yêu của em-gái-giấu-tên nhưng không được. Bằng chứng chính là, có một đêm dạ tiệc tôi cố-ý va vào anh ta, nhưng nam chính chả thèm để ý đến.

Sau khi chài được giai ngon thì thầy giáo xuất hiện. Ngờ đâu thầy giáo còn xuất sắc hơn người nên tôi bèn tìm cách cưa cẩm cả hai, muốn lập hậu cung!!

Cuối bài viết là dòng kết luận kiểu mập mờ rằng tôi là kẻ không trong sạch, vậy mà còn dám mơ tưởng Đăng Khoa, đúng là thứ mặt dày không biết liêm sỉ. Và kết thúc chính là lời kêu gọi chị em đứng dậy, không để yêu nữ làm bẩn hoàng tử!!

Không hổ danh CLB báo chí!

Viết câu nào, hay câu đó!

Lời văn đanh thép, ý khẳng định rõ ràng!!

“Nếu tôi chưa tiếp xúc với cậu..” Hạ Lam cười khẩy, lườm qua Trình Phương “Nhất định thấy bài báo này nói đúng!”

“Điên tiết!!”

“Muốn xả giận không?” Hạ Lam vui vẻ, trong mắt nhảy ra mấy tia tính toán. Cô nàng lại nghĩ ra trò gì đây hả??

“Làm gì?”

“Đập cho bọn loa phóng thanh này một trận!!” Hạ Lam giơ nắm đấm, khoái trá cười “Bắt chúng nó nôn ra kẻ chủ mưu!!”

“Không cần động tay chân..” Tôi gật đầu “Chúng ta làm cách khác!!”

Dám viết bậy về chị?

Được rồi.. Chị sẽ cho các cưng nếm thử mùi cầm bút mà không dám viết!!

.

.

.

Như thường lệ, sau khi ăn tối xong chúng tôi sẽ giải quyết văn kiện. Mặc dù đầu óc tôi không được nhanh nhạy cho lắm nhưng dần dà làm nhiều cũng quen. Đến hôm nay cuối cùng bạn Kiên cũng thông qua, quyết định cho tôi thuê nhân viên!!

Anh ta nói, mọi thứ đã ổn thỏa cả rồi, ngày mai sẽ sắp xếp văn phòng và người làm tới. Tôi chỉ cần trở lại nhà hàng vào buổi trưa sau đó làm quen một chút là được. Nhà hàng quy mô vẫn còn nhỏ nên cũng không có quá nhiều nhân viên văn phòng đâu.

“Suốt nãy giờ em làm gì vậy?” Trung Kiên dựa người vào ghế, không kiêng kị gì mà ôm trọn lấy tôi. Bộ ngực săn chắc phía sau ấm áp cực kì, nhịp tim trầm ổn của anh ta qua lớp áo mỏng tôi cũng cảm nhận được rõ rệt “Bình thường em đâu có thích dùng điện thoại?”

“Nhắn tin!” Tôi nói trống không, tay vẫn bấm tanh tách “Cho luật sư của Hạ Lam!”

“Luật sư của Hạ Lam?” Trung Kiên ngạc nhiên “Nhà hàng đâu có vấn đề gì? Tại sao em không nhắn cho luật sư của anh?”

“Ông ấy là người chuyên về trẻ vị thành niên!” Tôi vui vẻ vứt điện thoại qua một bên “Em muốn kiện người xúc phạm nhân phẩm!”

“Đứa nào dám?” Anh ta xiết chặt lấy tôi, cọ cằm lên đỉnh đầu.

Cũng không thể trách Trung Kiên, chuyện ở trường bị bắt nạt hoặc gây khó dễ tôi đều không nói với anh ta. Dù sao dính đến Đăng Khoa cũng không phải chuyện gì tốt lành cả.

“Không cần động tay!!” Tôi quay người lại, cảm thấy tự nhiên rất muốn dựa dẫm vào người này. Nghĩ vậy liền dang tay ôm lấy cổ anh ta, cảm nhận sức nóng trên mặt Trung Kiên tăng lên nhanh chóng “Chỉ là mấy đứa nhóc!”

“Em nói như thể em lớn lắm vậy!” Trung Kiên bĩu môi, giả vờ trấn định nhưng hai tai đã đỏ bừng. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên tôi chủ động ôm anh ta thế này.

Đúng là.. cũng có chút ngại ngùng..

“Em thật sự đã lớn!” Tôi chống chế,dùng đôi mắt xanh xinh đẹp của mình nhìn anh ta thật lâu.

“Sao sáng nay có người nói còn mình nhỏ lắm?” Trung Kiên đưa tay, nhéo nhẹ chóp mũi tôi “Chưa muốn kết hôn?”

“Hai chuyện này khác!”

“Không khác!! Lớn rồi thì cưới anh đi!!”

“...”

“Em ngốc như vậy.. Anh sợ kẻ khác sẽ lừa em đi mất!!”

“Này..”

Chưa kịp nói hết câu, đôi môi tinh tế của Trung Kiên đã ập đến. Hơi thở bạc hà thơm mát quen thuộc, dịu dàng bao bọc lấy môi tôi. Ở khoảng cách gần như thế này, tôi có thể thấy được từng lỗ chân lông nhỏ li ti của anh ta, cả sự đắm đuối ngọt ngào phía sau đôi mắt nhắm hờ kia nữa...

“E hèm..” Trung Kiên dừng lại sau một nụ hôn dài, vừa uống trà vừa hắng giọng “Đồng chí Tịnh Nhi, yêu cầu đồng chí lần sau hôn phải nhắm mắt!”

“Hả??”

“Em đó.. Không cảm thấy xấu hổ sao?” Anh ta dí trán tôi, căn vặn “Hôn mà còn mở mắt trừng trừng! Có phải khinh thường khả năng của anh không hả?”

“Sao tự dưng anh tự ti vậy?” Tôi cười cười, giờ mới nhớ ra bạn Trung Kiên là xử nam đó nha~ Đến ngày hôm qua mới được khai trai cơ mà ~~ “Lần đầu hôn, ít kinh nghiệm là đúng rồi!!”

“Ai nói anh là lần đầu?” Xử nam nào đó đỏ mặt cãi “Thử lại xem!! Anh sẽ hôn cho em ngất thì thôi!!!”

.

.

.

Quanh đi quẩn lại đã muộn.

Trung Kiên sắp xếp đồ đạc, sau đó quay ra ngạc nhiên nhìn tôi vẫn còn bình chân như vại ngồi một bên xem máy tính.

“Chúng ta về thôi!” Anh ta thơm nhẹ lên trán tôi, dịu dàng gọi “Đã muộn rồi, anh không muốn bố vợ nghĩ xấu về mình đâu!”

Trong lòng nảy ra suy nghĩ: Anh có điểm gì không xấu nữa sao mà còn sợ người khác nghĩ? Nhưng mà cái này tốt nhất không nên cho anh ta biết.. Tên vô sỉ này mà đọc được suy nghĩ lúc này của tôi, đảm bảo sẽ không ngại dùng miệng dạy dỗ tôi thêm trận nữa đâu!

Chuyện cãi nhau với bố hờ tôi còn chưa có nói với anh ta nữa.. Chậc, có nên nói không ta? Nếu nói ra Trung Kiên có khi nào sẽ hỏi đến cùng là tại sao lại thế không? Anh ta sẽ không vô lý đến mức bắt tôi về nhà xin lỗi bố hờ chứ? Dù gì.. chuyện trong nhà tôi anh ta cũng không biết quá nhiều, hơn nữa cũng chẳng có gì hay ho để cho anh ta biết cả..

Nhưng nếu không nói ra thì lấy lý do gì để ở lại? Vả lại, khi Trung Kiên biết chuyện tôi bỏ nhà đi còn giấu anh ta, thế nào anh ta cũng giận..

“Em không về!” Suy đi tính lại, con đường nào cũng có thiệt có hơn, nhưng cuối cùng không phải thế nào anh ta cũng phát hiện sao, thôi thì nói thật cho nhẹ người vậy.. “Em bỏ nhà ra đi rồi!”

“...” Trung Kiên không đáp, chỉ ngẩn người ra nhìn tôi.

“Anh không cần tự trách, cũng không phải do anh!!” Tôi cúi mặt, bĩu môi nói nhỏ “Này, anh sẽ không nghĩ em là đứa con gái hư hỏng đấy chứ?”

“Cũng tốt!” Trung Kiên không vội dọn đồ nữa, vui vẻ ngồi xuống “Anh mong em hư-hỏng với anh còn không được đây này!”

“...”

“Thật ra, đi khỏi đó còn đỡ hơn là ở lại..” Anh ta thấy tôi cạn lời thì thôi không đùa nữa. Kì ghê, hôm nay nam phụ này có tâm gớm, kiềm chế không nói linh tinh mà nghiêm túc ngay được “.. Dù gì thì người trong nhà ấy, trừ Tuấn Anh ra cũng không có ai tốt với em!”

“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên nhìn qua. Trong nhà đó không có ai tốt với tôi? Trung Kiên.. anh ta biết hết sao??

“Ừm.. Em có tính báo cho Tuấn Anh không?”

“Anh thấy thế nào?” Đi cũng đã đi rồi,giờ báo cho anh trai cũng để làm gì, không khéo còn hại anh ấy đang đi công tác phải bỏ ngang trở về.

Tuấn Anh làm không xong việc chắc chắn sẽ là cái cớ cho hai mẹ con nữ chính cầm vào công kích địa vị của anh ấy ở công ty.. Chuyện đó chả quan trọng gì với tôi, nhưng với một người đàn ông như Tuấn Anh lại khác..

“Cậu ta sẽ cuống lên và chạy về đây!” Trung Kiên cười kiểu đểu giả, ung dung suy diễn “Việc đầu tiên làm là tìm anh đánh một trận, sau đó sẽ tìm bố em đấu võ miệng một trận nữa!”

“Cũng đúng..”

“Để củng cố và giữ vững địa vị ở công ty của Tuấn Anh, anh nghĩ vẫn là thôi đi!”

“Đúng ý của em!!”

“Này.. Tịnh Nhi..” Trung Kiên đột ngột ngọt ngào, quay sang nắm lấy tay tôi, đôi mắt đẹp với hàng mi dài gợi tình cực độ “.. Đêm nay.. Có muốn anh ở lại với em không?”

“Khỏi cần!!!” Tôi còn chưa bị điên đâu!! Đồ mặt dày!!! Phén ngay!!!

“Lạnh lùng với anh thế?” Anh ta tiếp tục phát huy bản chất nhây và lầy vốn có “Nghe nói, khu này trước có nhiều tai nạn giao thông lắm, đêm nào cũng có tiếng khóc, oán hồn vô kể...”

“Anh nói có thấy ngượng miệng không hả??” Tôi ném tập tài liệu qua, Trung Kiên đang làm mặt ngầu, đưa tay một cái đã có thể đỡ gọn lấy “Chỗ này chính anh giúp tôi mua!! Mua chỗ toàn ma quỷ có phải muốn tôi dẹp tiệm sớm không hả??”

“Dẹp tiệm thì về quản lý tài sản cho anh!” Ai đó không biết liêm sỉ, tiếp tục cứng miệng.

“Tôi không sợ đâu!! Anh về đi!!! Tôi muốn đi ngủ!!!”

“Oa A A a a a a~ Nhưng mà người ta sợ.. Tối thế này.. Người ta không dám về một mình đâu nha ~~”

“Anh...”

“Tịnh Nhi...”

“....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.