Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 20: 20: Sai Rồi




Tư Đồ Thuần như biết trước sẽ có chuyện này, động tác mang giày cũng nhanh hơn, trước khi đi còn để lại một câu.

- Thím kêu chú an tâm mà ngủ, chỉ là đám nhóc loi choi muốn quấy phá người khác ngủ thôi, để con đem chúng trở về, đến lúc đó chú không ngủ được cứ xuống đây chơi dạy dỗ đứa nhỏ này một chút.

Biệt thự bọn họ ở không phải ở trong thành phố, là khu ngoại ô xung quanh đều là cây cỏ, phía sau biệt thự mà là dãy núi rất cao, chính là nhầm phục vụ cho việc đám người phú đại nhị muốn leo núi nhưng chẳng muốn đi xa, tuy là ngoại ô nhưng khu này là khu nhà biệt thự duy nhất trong thành phố, tập trung không ít kẻ có tiền, chỉ cần bước ra khỏi nhà cũng có thể chạm mặt kẻ không nên trêu chọc, người nhặt rác trong tiểu khu ngoại ô này mỗi ngày kiếm được mấy ngàn, nhà của bọn họ cũng nằm ở trong tiểu khu này, nhặt rác chỉ là nghề phụ, cũng có vài ông bà lão bởi vì ở một mình không có con cháu mỗi ngày trò chuyện mới đi nhặt rác, gặp một người nói chuyện với một người, đơn giản chỉ muốn có người nói chuyện.

Tư Đồ Thuần không mang áo khoác, gió rét lạnh thấu xương thổi tới, cô có chút lạnh mà xoa vai, nhưng chân vẫn không dừng lại mà chạy thẳng lên núi.

Đèn điện thoại cũng không dám bật quá sáng, cô mò đường đi một lúc đến phía sau một cái cây cổ thụ lớn, nơi đây vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá, Tư Đồ Thuần ngó một chút liền thấy xung quanh có dấu chân vẫn còn mới, dưới gốc cây có chỗ đậm màu hơn những chỗ khác.

Tư Đồ Thuần cất điện thoại vào túi, mới trèo lên cây.

Gió đêm rất lạnh, còn có sương sớm đọng lại trên lá chỉ cần tuỳ tiện chạm vào như khiến hơi lạnh có cơ hội chen vào tận lỗ chân lông trên cơ thể, lại chui vào da thịt ngấm vào bên trong.

Gió thổi qua có chút buốt, Tư Đồ Thuần leo lên trên nhánh cây lớn nhất mà ngồi bên trên, trên đây đúng là có thể nhìn thấy nhà bọn họ, chẳng qua không thấy rõ.

Cô đánh một cái ngáp dài mà dựa vào thân cây, cố gắng không để hai răng vì lạnh mà đánh vào nhau.


Tư Đồ Thuần ngồi gần mười lăm phút, phía dưới mới truyền lên một tiếng loạt xoạt, chính là tiếng giày dẫm lên lá mà đi về hướng này.

Cô không vội leo xuống, mà nheo mắt lại nhìn người đàn ông đi tới bên góc cây, lấy trong túi ra một cái ống nhòm mà chĩa vào nhà bọn họ.

Tư Đồ Thuần còn muốn xem trò một chút nhưng đợi gần mười lăm phút, tâm trạng muốn xem trò cũng biến mất, gió đêm ở trên núi rất buốt, thổi vào mặt như muốn đem mặt người khác cào cho rách nát, chưa nói đến cô ăn mặc phong phanh như vậy, chịu được mười lăm phút đã đến giới hạn rồi.

Cô thuần thục mà nhảy xuống, không để người phía dưới phản ứng chân liền quơ hai cái, đều nhắm vào đầu đối phương mà đá tới.

Người dưới không lớn tướng, nhìn thế nào cũng là một cậu thiếu niên mới lớn, bị đá hai cái đầu có chút choáng, cậu theo bản năng phòng vệ mà đưa tay lên che đầu lại.

Tư Đồ Thuần tất nhiên không để đối phương có cơ hội phòng vệ rồi chạy trốn, thấy đối phương che đầu lại liền dồn sức vào chân đá vào eo đối phương.

Cô chỉ nghe một tiếng hự nhỏ, mới lấy trong túi ra hai sợi dây thắt rút mà buộc vào hai tay tên kia.

- Là con nhà ai sao lại lì như vậy? Buổi sáng không truy cứu ban đêm liền lộng hành đúng không? Tôi ở đây chờ cậu mười lăm phút rồi, tôi không lấy lại vốn lẫn lãi thì quá phí.

Cậu nhóc phía dưới bị đánh đến thở gấp, tuy mặt không bị sao nhưng dưới lớp áo tay chân đã bầm tím hết rồi.

Cậu nghe vậy liền lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt cũng rơi lã chả.

- Tôi biết sai rồi, chị tha cho tôi đi, là tôi ngu ngốc tham tiền mới để người khác thuê đi ném đá cửa sổ, người kia nói chỉ thù cái nhân, ném đá cửa sổ ba hôm mà thôi, căn bản không hại đến ai.

Tư Đồ Thuần cho đối phương thêm một đá mới nói tiếp:" Không hại đến ai? Ai nói không hại đến ai? Một chút nữa cậu đã hại chết người rồi, biết trong biệt thự đó có một người bệnh không? Hai hôm rồi người ta không ngủ ngon, không ngủ ngon sức khoẻ suy kiệt, người bên trong đã có tuổi rồi, người già thân thể không khoẻ mạnh, muốn ngủm lúc nào là ngủm đó có biết không?"
Cậu nhóc như nghe đã hiểu mà gật đầu, oan ức mà nhận thêm mấy cú đá của cô.

Tư Đồ Thuần đánh xong liền chống tay lên thân cây mà thở ra một hơi, dây trong tay cũng nắm chặt mà kéo đối phương từ dưới đất dậy.

Tân Tử ở phòng khách đợi một tiếng rưỡi vẫn không thấy Tư Đồ Thuần quay về liền liếc nhìn đồng hồ.


Hiện tại chỉ mới bốn giờ rưỡi, bên ngoài trời còn tờ mờ tối, đưa năm ngón tay có khi cũng chỉ thấy mờ mờ vẫn chưa thấy rõ.

Bên ngoài gió không nhỏ, làm mặt nước rung động mấy bông hoa Cẩm Tú ngâm trong đó cũng bắt đầu nhấp nhô lên xuống va vào nhau.

Tư Đồ Thuần cùng một người nữa trở về, trên miệng tên lúc nãy còn vương một chút máu ở khoé môi, là do cô dùng bạo lực mới thành công lôi người đi.

Tư Đồ Thuần vừa dẫn người về liền đem dây thừng nắm chặt, Tân Tử vừa thấy có thêm người lạ trong nhà định lên tiếng hỏi.

Nhưng cô không đợi hỏi đã lên tiếng.

- Tên nhóc này chính là người phá cửa sổ nhà chúng ta, thím Trần tính tổng cộng chi phí sửa cửa sổ hôm qua với hôm nay lại cứ để tên nhóc này bồi thường cho chúng ta.

Người ngồi dưới đất nãy giờ không lên tiếng, hiện tại nghe lời này liền khóc thút thít:" Chị ơi đừng mà, em chỉ là học sinh cấp ba thôi, lấy đâu ra tiền để đền cửa kính, nếu em có tiền thì sẽ không đi làm việc này.

"
Tư Đồ Thuần lúc này mới để ý tên nhóc phía dưới vẫn còn mặc đồ học sinh của trường tỉnh, bộ dáng còn non choẹt, bởi vì lúc nãy quá tối Tư Đồ Thuần chỉ có thể nghe giọng phân biệt tuổi tác mà thôi, cái gì cũng chưa thấy.

Đứa nhóc thấy cô không lên tiếng liền chữa cháy mà nói tiếp:" Chị nói trong nhà có người lớn tuổi còn bị bệnh không nhẹ, em muốn đi gặp người kia để xin lỗi, em biết em sai rồi.

"
Tân Tử nghe lời này tức khắc đen mặt.


Tư Đồ Thuần muốn đạp thêm cho tên nhóc này hai cước, nhưng thấy bản thân lúc nãy ra tay không biết nặng nhẹ liền kiềm cảm giác trong lòng xuống.

- Chuyện này không cần, nói cho chị biết ai thuê em làm? Là người nào?
Tên nhóc nghe hỏi liền lắc đầu:" Em không biết, người này chỉ nhờ người khác tìm giúp người làm việc, nói là có thù riêng chỉ cần ném đá vào cửa kính vào ban đêm, không ảnh hưởng tới tính mạng ai em mới dám làm, người trả tiền thuê cũng không ra mặt.

"
Tư Đồ Thuần khởi động cổ tay, tên nhóc liền che đầu cơ thể đều run rẩy mà cam đoan:" Em nói thật, em thật sự không biết là ai trả tiền thuê.

"
Hỏi thêm một lúc Tư Đồ Thuần liền thả đứa nhóc đi, suốt quá trình Tân Tử đều không hỏi thứ gì, đều ngồi bên cạnh mà nghe, nhưng nét mặt rất không tốt.

Tư Đồ Thuần còn muốn đem đứa nhóc này tới đồn cảnh sát, nhưng lại thấy có chút tội nghiệp mà không làm như vậy, dù sao cấp ba chính là tuổi nổi loạn, vừa nổi loạn vừa muốn kiếm việc làm để có tiền, chính là tuổi dễ bị người khác lợi dụng nhất.

Tên nhóc đó đưa cho bọn họ số người làm trung gian kia, rất nhanh sẽ biết được là ai làm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.