Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 60: 60: Dỗ Lão Bà




Đạo diễn bên kia buổi tối không có mặt để xem xét tiến độ, bởi vì bên phía khách mời đặc biệt đột nhiên huỷ show chương trình, còn không đưa ra lý do thoả đáng.

Ngày mai là quay chính thức, bây giờ muốn tìm người để đưa vào cũng không thể, cách duy nhất chỉ có thể lui cảnh ngày quay lại cho tới khi tìm được người làm khách mời đặc biệt.

Ông dựa lưng vào ghế đẩu mà xoay mi tâm.

Những nhân viên khác vừa nhận được tin cũng sốt ruột muốn chết, tuy ở đây phong cảnh đẹp thì có đẹp thật, nhưng nếu muốn lùi ngay quay lại chỉ sợ đoàn bọn họ sẽ không xử lí ổn thoả được.

Lùi ngày quay diễn viên vừa tới sẽ phải trở về đất liền, lần này ảnh đế Đàm Lôi đồng ý tham gia chương trình đều do công sức của bọn họ gửi lời mời tham gia đến chín lần, hiện tại nói huỷ là hủy chẳng phải chín lần đó đều không thu được gì hay sao?
Điện thoại đạo diễn trong túi reo lên, ông nhìn số lạ trên màn hình muốn ấn tắt, nhưng nhìn thấy mộy dãy số tứ quý liền nuốt một ngụm nước bọt mà nghe máy.

Số điện thoại tứ quý không phải nói mua là mua, nếu không phải người có địa vị, chỉ sợ trả cho nhà mạng mấy vạn cũng không lấy được, số tứ quý có giới hạn, không phải nói có liền có.

Đạo diễn nghe giọng nói đầu dây bên kia, tâm trạng không tốt liền bay biến, còn treo lên khoé miệng nụ cười lấy lòng, mặc kệ người bên kia không thấy.

Còn vâng vâng dạ dạ mấy câu.

Những người xung quanh nhìn thấy biểu cảm này của ông liền có chút tò mò, nhưng có người vẫn chìm trong hụt hẫng.

Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ có thể hợp tác cùng ảnh đế, lúc nhận được tin Đàm Lôi nhận lời tham gia tất cả mọi người còn cao hứng một lúc lâu.


Người chuyên nghiệp, ai không muốn làm việc cùng chứ?
Đạo diễn vừa ngắt máy, cả người như hồi phục sức sống còn nhảy lên một cái mới đứng dậy.

- Chuyện khách mời đặc biệt tôi đã giải quyết xong, người này so với khách mời của chúng ta còn đặc biệt hơn gấp nhiều lần.

Ông vừa dứt lời cũng có người tò mò lên tiếng hỏi.

- Thật sao? Còn nổi tiếng hơn khách mời đặc biệt của chúng ta? Hay ngài muốn đổi ảnh đế Đàm Lôi làm khách mời đặc biệt? Còn người kia thì tuỳ tiện mời vào để đủ số lượng.

Lời này vừa dứt cũng có người hùa theo.

- Tôi thấy như vậy cũng ổn mà, tuy trễ tiến độ một chút nhưng hiện tại chúng ta làm gì còn cách nào khác chứ? Cũng may chúng ta vẫn chưa đăng tin tuyên truyền.

Đạo diễn nghe lời này của bọn họ liền đá hòn sỏi dưới chân:" Cách của các cậu nghĩ ra cũng không tồi, nhưng đoàn chúng ta không đổi người cũng không cần quay lại, khách mời đặc biệt của chúng ta chính là chủ tịch Tân thị, Tân Tử, dù sao chương trình của chúng ta là show thực tế, đối tượng chúng ta mời đều là những người nổi tiếng với dư luận hay sao? Diễn viên, ca sĩ, người mẫu, doanh nhân, blog, chỉ cần có lượng fan ổn định đều là đối tượng chúng ta nhắm đến.

"
Dù sao đi nữa nội dung chính, chính là quảng bá những cảnh đẹp trên đảo, chỉ cần dư luận ngó một chút, lượt xem ổn định là được, bọn họ không nghĩ tới đem chương trình này đi tranh giải với những đạo diễn khác, dù sao cũng là show giải trí, tự cung tự cấp sẽ có những tai nạn xảy ra, bọn họ nào dám mạo hiểm làm nhiều mùa như vậy.

Nếu không phải chủ hòn đảo trả tiền muốn ông quay một chương trình về hòn đảo này thì ông tất nhiên cũng không biết nơi này.

Nhưng làm gì có ai chê tiền quá nhiều? Chưa kể ông làm đạo diễn đã ba năm, mỗi tác phẩm của ông chỉ có kha khá người xem, có lúc còn flop, vốn bỏ ra cũng lỗ đến thê thảm, hiện tại ông còn nợ ngân hàng 3 vạn, mà số tiền này chỉ cần quay một chương trình quảng bá kéo nhà đầu tư hay khách cho hòn đảo, ông sẽ nhận được 5 vạn, tiền trả nợ xong ông còn dư đến hai vạn, đến lúc đó ông sẽ đầu tư vào phim người khác để kiếm thêm chút lợi nhuận, lúc đó ông sẽ lần nữa tự sản xuất ra bộ phim do chính tay ông quay, biên kịch cũng tự làm.


Đối với ngành đạo diễn này ông có đam mê rất lớn, cho dù có bán nhà ông cũng phải thực hiện ước mơ này, dù sao đi nữa một người không có vợ không có con, ba mẹ cũng không còn, ông làm gì có thứ gì để mất chứ?
Không còn gì để mất nên ông mới muốn đánh liều hết tất cả, thu được về thì tốt còn không thì cứ ôm nợ rồi trả nợ, trên đời này còn rất nhiều cách để trả nợ, chỉ cần ông còn sống còn thở, tim còn đập ông nhất định vẫn sẽ theo đuổi con đường đạo diễn.

Tư Đồ Thuần cứ như vậy trằn trọc đến gần mười hai giờ, Hạ Nhi đã ngủ từ lâu, tư thế ngủ của y cũng vô cùng xấu, Tư Đồ Thuần ngó qua liền thu hồi tầm mắt.

Tên Tân Tử xấu xa.

Lựa Đông lựa Tây không lựa, tại sao lại lựa ngay ngày cô đi quay show thực tế mà để cô phát hiện ra chân hắn vốn dĩ hoàn toàn hồi phục?
Nhưng Tư Đồ Thuần nghĩ đi nghĩ lại, bản thân cô đáng lẽ phải nên cảm thấy vui mừng chẳng phải sao? Tân Tử lừa dối cô, Tư Đồ Thuần có thể dựa vào lý do này mà yêu cầu ly hôn.

Cô nghĩ một lúc liền ngồi bật dậy, vậy tại sao Tư Đồ Thuần lại cảm thấy không cam tâm?
Đúng vậy.

Dựa vào đâu? Dựa vào đâu Tư Đồ Thuần bị hắn lừa lâu như vậy mà vẫn không biết, còn khẳng định Tân Tử là người tốt, còn muốn tìm cho Tân Tử một người vợ ngoan ngoãn, không phản bội hắn.

Hừ.

Lừa người khác nhưng vẫn muốn có vợ ngoan ngoãn không lừa dối mình?
Đâu ra có chuyện như vậy.


Tư Đồ Thuần sẽ tìm cho hắn một người vợ không ngoan ngoãn, cả ngày chỉ biết lười biếng, sau này còn giành đồ chơi với con của hắn.

Cô mắng thầm trong bụng thêm một lúc không biết khi nào đã chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng đoàn phim đến tương đối sớm, chính là muốn quay phân cảnh mọi người bị gọi phải rời phòng.

Hai đội mỗi đội đều chia thành hai nhóm để vào hai phòng khác nhau, bên phía phòng nữ, những người khác gõ cửa mới đi vào.

Máy quay lia quay phòng xong rồi mới lia tới người đang nằm trên giường.

Dáng ngủ của hai người phụ nữ bên này rất xấu, Hạ Nhi không biết lúc nào lại nằm ngược đầu lại, cuối giường thành đầu giường còn đầu giường lại thành cuối giường.

Tư Đồ Thuần phía bên này ngủ, tay chân đều tung ra khỏi chăn, nằm thành hình chữ 大.

Nhân viên không để ý đến bọn họ, lúc quay xong liền cầm một cái loa, dùng loa để kêu bọn họ dậy.

Tư Đồ Thuần bị tiếng loa làm cho tỉnh, phòng bọn họ vốn dĩ không lớn, bây giờ lại dùng công suất như vậy nói chuyện, càng làm vang vọng lại trong lỗ tai, không muốn dậy cũng không thể.

Tư Đồ Thuần là người dậy đầu rồi mới tới Hạ Nhi, người cuối cùng là Đàm Lôi.

Bọn họ vệ sinh cá nhân xong mới tập trung ở dưới nhà.

Nhân viên thông báo khách mời đặc biệt đã đến rồi, đang đứng bên ngoài bến tàu, rất nhanh sẽ di chuyển vào đây thôi.


Đối với khách mời đặc biệt này Tư Đồ Thuần rất có hứng thú, càng giữ bí mật lại càng thú vị.

Bọn họ đợi thêm một lát, mới thấy bên ngoài cổng lấp loáng bóng da của một đôi giày da đen nhám, còn có vali màu trắng, trên người khách mời còn mặc một bộ đồ vest đen, tuy như vậy nhưng lại thấy không khoa trương chút nào, còn khiến người khác cảm thấy có chút hoang dã, bởi vì cúc áo phía trên không được mở tung ra.

Tư Đồ Thuần vừa nhìn thấy khuôn mặt của người này, cả cơ thể đều co rụt lại.

Số cô đúng là xui xẻo.

Tư Đồ Thuần còn tưởng bản thân chạy đến đảo thì bản thân đã thoát được một kiếp rồi, cho dù muốn đối mặt thì ba ngày sau sẽ đối mặt, không nghĩ tới người đã đến tận nơi.

Tân Tử gật đầu xem như chào hỏi bọn họ, không khách sáo mà kéo vali đi thẳng vào, còn đứng đối diện Tư Đồ Thuần.

- Tôi là Tân Tử, là khách mời đặc biệt của chương trình, vẫn là đầu tiên tham gia chương trình như vậy nên có sai xót gì mong mọi người đừng để ý.

Câu này tuy nghe qua là muốn nhận sự thông cảm, nhưng rõ ràng giọng điệu lại lạnh tanh, như có sai xót gì hắn cũng sẽ không để ý, mục đích Tân Tử đến đây khômg phải quay chương trình mà là dỗ lão bà nhà mình.

Hiện tại Tư Đồ Thuần muốn chạy, cũng không thể chạy, trừ khi cô huỷ bỏ show kéo vali rời khỏi đảo, nhưng Tân Tử biết cô sẽ không làm như vậy.

Tân Tử chào hỏi qua một lượt, Tư Đồ Thuần cũng phối hợp mà chào hỏi mấy câu, vô cùng lạnh nhạt lại có chút không được tự nhiên.

Qua phần chào hỏi xong liền tới cảnh quay phân loại đồ trong vali, những thứ không cần thiết sẽ bị tịch thu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.