Lâm Vi Vi còn chưa tan học, tin nhắn của mẹ Lâm đã gửi đến thỉnh người, không đi cũng không được.
Nàng luống cuống sắp xếp lại cặp sách, để lại vài lời di ngôn với chúng bạn rồi đạp lên nắng chiều về nhà mẹ già. Lâm Vi Vi về đến nhà là giờ cơm tối, vừa mở cửa nàng đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức bay đến.
"Mẹ, con về rồi đây"
Lời nàng vừa dứt, một con chó lông nâu đã nhảy từ trong nhà ra đè lên người nàng.
Kỳ Kỳ là con chó mẹ Lâm nuôi. Nhưng thực ra nó là do Lâm Vi Vi thấy ngộ ngộ nên ôm về từ triển lãm chó. Ngày đó nó mới hơn nửa tháng tuổi, người tròn một cục, đáng yêu không kể xiết. Nhưng sự thật chứng minh, Lâm Vi Vi là một đứa có mới nới cũ. Mới nuôi chưa được vài tháng đã ghét bỏ việc một ngày phải dẫn Kỳ Kỳ đi dạo hai lần, thế là nó liền bị nàng vứt về cho mẹ già. Nhiệm vụ của nàng bây giờ chỉ là, thi thoảng về ôm nó một tý, nghịch nó một tý, rồi rảnh thì cho nó đi dạo một tý.
"Nhớ mẹ không? Nhớ không? Mau gọi mẹ đi" Nàng vỗ vỗ đầu nó ra lệnh.
Kỳ Kỳ vẫy vẫy đuôi, "Gâu gâu"
Nàng sửa lại, "Mẹ chứ"
"Gâu gâu!"
"Mẹ"
"..."
Đùa với Kỳ Kỳ một lúc, bỗng sau lưng vang lên tiếng mẹ già, "Đến đúng lúc lắm, mau đi rửa tay, dọn bàn rồi chuẩn bị ăn cơm"
Lâm Vi Vi mắc lỗi nên trong lòng đang thấp thỏm lắm. Nghe mẹ già sai bảo thế liền không dám lề mề, ngoan ngoãn dạ một tiếng, vứt nốt cho Kỳ Kỳ cái bánh quy cuối cùng liền chạy đi rửa tay, sắp xếp bát đũa rồi nghiêm túc xới hai bát cơm. Lúc này, mẹ Lâm đã bê thức ăn ra, Kỳ Kỳ nối gót vẫy đuôi theo sau, không khí cũng được xem như là đầm ấm hài hòa.
Tên thật của mẹ Vi Vi là Thái Anh. Lúc còn ở trong nước đã là một giáo sư Piano ưu tú, nay đến nước Đức rồi cũng theo nghề cũ. Học viện âm nhạc Berlin là một ngôi trường khá tiếng tăm, để đứng vững gót chân ở đó chẳng dễ chút nào. Không chỉ cần năng lực, mà vận may cũng phải không thiếu. Trung Quốc có một nghệ sĩ nổi danh thế giới tên là Lang Lãng. Nhờ những chuyến lưu diễn vang dội của anh ta mà những người Đức ngoan cố mới thừa nhận việc, cứ trong mười người Trung Quốc thì có một người là nghệ sĩ Piano.
Tuy rằng sự nghiệp thuận lợi, nhưng hôn nhân của bà lại không trọn vẹn. Mười năm trước, bà đã ly hôn với chồng, một mình xa xứ hải ngoại. Mãi đến khi cuộc sống bên này của bà ổn định mới đón Vi Vi đến. Tuy rằng không nói, nhưng lòng bà vẫn luôn cảm thấy áy náy. Lúc đầu, khi Vi Vi đưa Dương Sâm về nhà, bà vui lắm, nghĩ con gái đã hạnh phúc hơn bà, tìm thấy người có thể phó thác cả đời. Không ngờ, chẳng bao lâu hai đứa đã đường ai nấy đi.
Đĩa thức ăn cuối cùng đã được đặt lên bàn, Vi Vi ngồi xuống đối diện, "Khai tiệc nào!"
Trước giờ học buổi chiều, nàng uống một viên aspirin, đầu mới đỡ đau hơn chút ít. Cả ngày mệt mỏi, bụng đã đói muốn dán vào lưng. Bây giờ nhìn thấy đồ ăn mẹ làm đều là món nàng thích nên vui vẻ không thôi.
"Thịt này mẹ mua đâu đấy, ngon lắm ý" Lâm Vi Vi đút một miếng thịt kho tầu vào miệng, nhồm nhoàm nói.
"Nhập khẩu từ Nga đấy", bà Thái Anh gắp thêm một miếng cho nàng, "Ngon thì ăn nhiều vào"
Vi Vi gật đầu, vừa ăn vừa không quên nịnh hót, "Sao con chẳng làm được ngon thế này nhỉ?"
"Vì cô có chịu học tử tế đâu"
Nàng bĩu môi, "Mẹ nhầm, vì cái ăn con nguyện ý trả giá"
"Thế sao ngày nào cũng là thằng bé Dương Sâm nấu cơm?"
Nhắc đến cái tên này, tay đang và cơm của Lâm Vi Vi khựng lại, cả giận: "Lúc ăn cơm mẹ cứ nhắc đến anh ta làm gì?"
"Đang yên đang lành sao lại chia tay với nó?" Vốn bà còn muốn đợi sau bữa tối mới nhắc đến chuyện này, nhưng lời để lâu trong lòng lại cảm thấy khó chịu, thế là liền đi thẳng vào vấn đề, "Thằng bé tốt như thế biết tìm đâu ra giờ?"
Ngủ với bạn nàng, còn làm cô ta mang thai, đây cũng coi là tốt ư? Cơm nghẹn lại trong họng, nàng bắt đầu ho sù sụ.
"Con bé này" bà Thái Anh đứng dậy rót cho con gái một cốc nước, vỗ vỗ lưng giúp nàng thuận khí.
Lâm Vi Vi đỡ lấy cốc nước uống vài ngụm sau đó cắn răng nói, "Tên đạo đức giả"
Bà Thái Anh không hiểu được nguyên nhân bên trong, chỉ cho là hai đứa xung đột, cãi nhau mãi liền chia tay. Nay thấy mặt con gái tức giận thế này, bà không kìm được giúp Dương Sâm nói vài câu, "Tính cô bộp chột thế này, trước giờ đều là nó nhường cô, lần nào cũng là nó đến chỗ bà già này dỗ cô về. Cô xem nó tốt như thế, đừng có giận dỗi nữa. Câu chia tay đừng có tùy tiện nói, nói nhiều rồi coi chừng rồi có ngày thành thật"
Lúc mẹ nàng nói những lời này, trong tay nàng đang gắp một miếng thịt kho. Đôi đũa bỗng run run rơi xuống đất cạch một tiếng. Kỳ Kỳ đang ở dưới gầm bàn chờ ăn liền chui ra, lưới cuốn một cái ăn mất miếng thịt. Kỳ Kỳ thấy Vi Vi nhìn nó liền thè lưỡi há mồm thở. Đôi mắt xanh biếc chớp chớp khiến nàng không khỏi nhớ đến Fritz.
"Vi Vi, mẹ nói cô có nghe thấy không?"
Lâm Vi Vi quay mặt lại, tay khảy cơm trong bát, rầu rĩ nói, "Mẹ nghĩ con muốn chia tay anh ta à?"
"Chả lẽ không phải?" Bà lườm nàng, không cho nàng cơ hội mở miệng, "Đêm qua nó còn gọi điện đến, nói là tình hình cô giờ không tốt, bảo mẹ phải trông chừng cô, kẻo cô lại làm chuyện dại dột. Không ngờ, cô lại dạt dột thật"
Lâm Vi Vi bất ngờ, "Bọn con chia tay rồi, anh ta còn gọi điện quấy rầy mẹ làm gì?"
"Đây không phải quấy rầy, đây là quan tâm. Nghe ra được nó rất để tâm đến cô đấy"
Lâm Vi Vi hừ một tiếng, không trả lời nữa. Nàng cắn đầu đũa, trong lòng không đoán ra được mùi vị. Hai người đã đi đến bước đường này, hắn còn vương vấn không dứt là muốn làm gì đây? Nếu thực sự quan tâm đã không làm tổn thương nàng hết lần này đến lần khác như vậy.
Bà Thái Anh không kìm được hỏi tiếp, "Hai đứa thật sự không còn hy vọng gì nữa à?"
"Không còn nữa" Nàng nói chắc như đinh đóng cột.
"Đàn ông khó tránh khỏi có lúc làm sai, chỉ cần không phải chuyện quá đáng thì đừng đưa nhau vào ngõ cụt"
Đây còn không phải chuyện quá đáng sao? Vì nàng không muốn để bà lo lắng nên vốn còn muốn giấu chuyện này vào tron lòng. Nhưng thật sự nàng đã không thể chịu nổi việc bà cứ nói giúp anh ta được nữa. Lòng đã không giữ được bình tĩnh, Lâm Vi Vi hét lên, "Mẹ, không phải con ngoan cố. Nhưng người ta đã một nhà ba người rồi, lẽ nào con còn quay lại chia rẽ người ta sao?"
Bà Thái Anh sững người, những lời đã ra đến miệng đều nuốt trở lại. Bà nhìn Vi Vi, nhất thời không biết nói gì.
Mũi Lâm Vi Vi cay cay, nhưng tổn thương cùng tủi thân trong lòng đã bốc lên cuồn cuộn, nhưng nàng vẫn cậy mạnh ngăn không cho nước mắt chảy ra, vùi đầu vào ăn cơm.
"Mẹ không biết nó lại..."
Lâm Vi Vi lấy đũa chọc cơm trong bát, giống như có thâm cừu đại hận, "Nghê Na đã mang thai 8 tuần, mà con với Dương Sâm mới chia tay được 2 tuần. Mẹ, mẹ có bênh anh ta nữa không?"
Đương nhiên là không rồi. Theo tư tưởng truyền thống Trung Hoa, phản bội là một chuyện sẽ trực tiếp bác bỏ nhân phẩm của một người đàn ông. Bà vẫn luôn có ấn tượng tốt với thằng bé Dương Sâm kia, giờ nhìn lại chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi. Bà Thái Anh thở dài, thầm nghĩ cũng may hai đứa nó chưa kết hôn.
"Thôi không nói nữa, ăn cơm đi"
Nghĩ đến người kia, tâm trạng Lâm Vi Vi không khỏi rầu rĩ, bỗng nhiên không còn khẩu vị nữa. Sau khi giúp mẹ thu dọn bát đũa nàng liền chạy ra phòng khách tìm vài bộ phim hài xem. Kết quả là kênh nào cũng đang chiếu mấy bộ drama tình yêu. Ngọt ngào trước mặt một kẻ thất tình như nàng thì có khác gì lấy kim đâm vào lòng nàng đâu? Thế là Lâm Vi Vi liền tắt phụt TV không xem nữa.
Nàng buồn chán nằm ườn trên sofa, người vẹo một cái đã trượt xuống đất. Kỳ Kỳ nằm sát cạnh nàng chớp đôi mắt xanh biếc, thò mấy cái móng vuốt cào cào nàng vẫy đuôi.
Ngày xưa lúc nàng cùng ăn cơm với Dương Sâm, hắn ta cũng nào cũng như vậy, không thèm để ý đến hình tượng mà ngồi dưới sàn lấy đồ ăn đùa với chó. Tuy rằng cô là người nuôi Kỳ Kỳ, nhưng người nó thân thiết hơn lại là hắn ta, thân tựa như hắn ta mới là chủ nhận của nó vậy.
Tùy nàng trách hắn thay lòng đổi dạ nhưng trong đầu vẫn không quên được hắn. Dù sao nàng và Dương Sâm cũng đã ở bên nhau 3 năm, nói dài không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn, chí ít hai người đã từng có rất nhiều ký ức về nhau. Lâm Vi Vi không hiểu, hai người đã từng ngọt ngào đến vậy, sao hắn có thể nhẫn tâm nói bỏ là bỏ chứ?