Nam Quân Nữ Gả

Chương 1



Cô tên là An Hoà, năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp đại học Quân Y - XX của Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân Trung Hoa, hiện đảm nhiệm bác sĩ chủ trị khoa ngoại của tổng viện quân khu.

Mấy ngày gần đây, bệnh viện của An Hòa mỗi năm một lần lại nghênh đón đỉnh điểm những tai nạn tổn thương.

Đầu sỏ gây ra chính là mệnh lệnh khẩn cấp của bộ tư lệnh quân khu: Bắt đầu tiến hành diễn tập đối kháng hàng năm.

Từ lúc bắt đầu quân diễn, An Hòa đã không ngủ không nghỉ mấy ngày mấy đêm, mặc dù rõ ràng “Là chiến tranh thì nhất định sẽ có bị thương đổ máu”, nhưng nhìn vào khu điều trị nội trú, những binh lính bị thương trên giường tai nạn cũ vết thương mới giống như nước chảy ở ngã ba sông tuôn trào, người luôn yêu thích hòa bình như An Hòa cũng không khỏi mỗi ngày phải nghiến răng ‘Ken két’.

Phương thức ‘Tử trận’ rõ ràng có nhiều loại, nhưng đám người kia chính là như vậy, giống như không làm gãy chân gãy tay thì họ không chịu!

Đau! nhẹ! xong!... An Hòa đơn giản mà tàn nhẫn tổng kết.

Cho tới nay đối với uy lực mạnh mẽ của vị nữ đồng chí này, toàn bộ trên dưới bệnh viện đều biết rõ ràng. Nhưng y thuật ‘Cải tử hoàn sinh’ của người đẹp họ An càng làm cho người ta tâm phục khẩu phục hơn, cho nên, khi An Hòa lần lượt mãnh liệt mà ‘tàn phá’ người bị thương, thì đám người có liên quan cũng chỉ biết đứng một bên mà mỉm cười thân thiện, khám trị liệu cho bọn họ xong, sau khi làm cho họ cảm thấy đau đến thiếu chút nữa rơi nước mắt thì mới dịu dàng mở miệng nói với đám người bị thương : “Có câu nói ‘Thuốc đắng dã tật tốt cho bệnh’, đồng chí, kiên nhẫn một chút!”.

Những người bị thương nước mắt tràn mi, nhưng cũng chỉ có thể nhe răng nhếch miệng cố nuốt trở về những tiếng kêu rên muốn bật ra ngoài.

Mẹ nó! Rõ ràng là một nữ bác sĩ xinh đẹp ‘như hoa như ngọc’, ra tay cũng quá mạnh đi!

Khuôn mặt thiên sứ, năng lực ma quỷ, đây chính là hình ảnh giống hệt Vương Chiêu Quân trong Tôn Nhị Nương phải không?

Tuy là nói như vậy, nhưng bác sĩ An trước mắt này, thật không phải là mỹ nữ đẳng cấp bình thường!

Thân hình kia, eo nhỏ kia, khuôn mặt kia… Xinh đẹp động lòng người, còn mang theo vài phần ‘anh khí’, dung mạo xinh đẹp cũng thấy nhiều, nhưng xinh đẹp giống như An Hòa, hấp dẫn như vậy thực sự là rất ít.

Không đợi đám người bị thương phát sinh ‘hoa si’, ngoài phòng bệnh y tá nhỏ đã lảo đảo xông vào.

“Bác sĩ An, nhanh, có người bị trọng thương!”.

Thật là một khắc cũng không cho người ta ngừng nghỉ! An Hòa nhíu đôi mày thanh tú lại, đối diện với y tá miệng thở không ra hơi kia nghiêm mặt nói: “Người ở đâu! Đưa tôi tới!”.

“Cộc cộc cộc cộc….”. Trong hành lang Tổng viện Quân khu vang lên một chuỗi tiếng bước chân giòn giã.

“Toàn thân trên dưới gãy xương bảy chỗ, còn có hai chỗ bị trật, trong đó có ba chỗ bị gãy xương nặng, ngoài ra bệnh nhân còn bị rạn xương sọ não và chấn động nhẹ.” Thấy An Hòa đi tới, bác sĩ bên cạnh vội vàng báo cáo kết quả kiểm tra.

Nghe mỗi một câu, mặt An Hòa trầm xuống mấy phần, cô nhận lấy bệnh án y tá đưa tới, lại liếc mắt nhìn quân hàm cùng quân phục của người nọ, ánh mắt khẽ xao động, trong lòng An Hòa đã hiểu rõ.

Chẳng trách liều mạng như vậy……Hóa ra là Trung đội trưởng của Đại Đội Đặc Chủng Bộ binh Trung Quốc, hai gạch một sao - đồng chí thiếu tá.

Tầm mắt của An Hòa rơi trên khuôn mặt anh tuấn của người nọ. Giờ phút này, trên trán anh ta bao phủ bởi một tầng mô hôi mỏng, sống mũi cao thẳng tắp cũng rịn ra một tầng mồ hôi hột. Phiến môi mỏng mím lại thật chặt thành một đường thẳng, sắc mặt nhợt nhạt tái xanh làm cho các bác sỹ, y tá bên cạnh không kìm được lo lắng.

Lính đặc chủng…Tâm trí An Hòa như rơi vào mê sảng, đồng thời lẩm nhẩm ba chữ kia, trái tim chợt thắt lại, bỗng xẹt qua một tia thiêu đốt đau đớn.

“Bác sĩ An…”. Một bác sĩ bên cạnh khẽ gọi An Hòa còn đang bàng hoàng.

“Xin lỗi…” An Hòa nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó ra dấu tay cho mọi người bắt đầu tiến hành động tác một cách lưu loát để chẩn đoán nối xương cho người bị thương trên giường bệnh.

=== ====== ==== đường phân cách (tác giả)=== ====== ======

Ngủ mê man suốt một buổi sáng, sau buổi trưa, trên giường bệnh, Hứa Úy rốt cuộc cũng tỉnh lại.

“Lão đại, Anh đã tỉnh!”. Binh lính trẻ tuổi mang biệt hiệu ‘Cuồng Phong’ kích động nhào tới trước giường.

“Hí……..Bà ngoại cậu đấy!!!”. Bị tên ‘Cuồng Phong’ to con kia bổ nhào tới, khiến cho Hứa Úy đau đến hít cả ngụm khí lạnh. “Thằng nhóc không biết nặng nhẹ, cậu không biết mình nặng bao nhiêu sao? Giở trò phải không?!”.

Cuồng Phong nghe vậy, “Xoạt…”, nhảy ra xa ba thước, gãi đầu mở miệng cười hì hì hai tiếng nói: “Lão đại, anh xem em đây không phải là kích động quá sao……Lại nói trận thắng này đánh rất đẹp! Anh sau cùng đánh bọc sườn lại rẽ đường nhỏ bắn hạ cả tên trinh sát Đoàn Nhi kia thật quá con mẹ nó hả giận! Anh không nhìn thấy, Triệu đoàn trưởng kia mặt đen….giống y như đít nồi cháy!”.

“Cút xéo!”. Hứa Úy cau đôi mày anh tuấn lại, sắc mặt chìm đi mấy phần: “Còn không phải là tổ của các cậu sao? Mặt mũi của tôi bị mất sạch! Cố gắng kiên trì không để bị thương đến cuối cùng, thế nhưng lại bị trinh sát mai phục! Trận đánh bị phá hoại như thế, tiểu tử cậu còn dám ở đây huơ tay múa chân với tôi, cậu nói không biết xấu hổ tôi nghe cũng thấy ngượng! Trở về mỗi người hít đất 10 tổ, một tuần 5km vượt dã, thiếu 1 dặm lão tử cho rút hết lông của các cậu!”.

(1dặm = ½ km).

“Vâng.” Cuồng Phong thu hồi cợt nhả lúc trước, hướng về phía Hứa Úy làm một quân lễ tiêu chuẩn.

“Có điều…”. Sắc mặt Hứa Úy hơi hòa hoãn, môi mỏng anh khí khẽ cong, trên mặt là nụ cười tràn đầy trong nháy mắt: “Tổng kết lại mà nói biểu hiện so với năm ngoái tiến bộ không ít, thông báo toàn đội tối nay thêm bữa ăn, chi phí ăn uống cứ trừ vào phí ăn uống của tôi!”.

“Vâng.” Cuồng Phong hô một tiếng, âm thanh hùng hồn trong nháy mắt kinh động đến một hàng chim sẻ đang đậu trên bệ cửa sổ.

“Trong bệnh viện cấm la lối ầm ĩ.” Một giọng nói trong veo, êm tai lại mang theo chút lãnh ý nhàn nhạt vang lên.

Hứa Úy giương mắt, đối diện với người mặc áo khoác trắng vừa vào cửa, An Hòa.

“ Còn có tinh thần huyên thuyên hăng hái như vậy, không bằng giữ lại sức lực mà nghỉ ngơi dưỡng sức xuất viện sớm một chút!”. Giọng điệu An Hòa dường như cũng không khách khí như vậy.

“Bác sĩ, tình hình đội trưởng của chúng tôi như thế nào? Nhìn thấy ‘chuyên gia’ xuất hiện, thái độ của Cuồng Phong lập tức cung kính không ít.

“Gãy xương trật khớp chấn động não cái gì cũng có, không chỉ có danh mục đông đảo, số lượng cũng rất khả quan.” Một tay An Hòa cầm bệnh án, tay kia bận ghi chép: “Cậu nói anh ta có thể tốt được sao?”.

“Hả? Nghiêm trọng như thế?!”. Cuồng Phong nhất thời có chút mơ hồ: “Lão đại, không thể mang tính mạng ra chơi như vậy được, mất mạng đấy! Thật coi mình là Tiểu Bá Vương à?!”.

Không liệu trước được sẽ bị khiển trách, lần đầu tiên Hứa Úy phá lệ không phản pháo, ánh mắt rét lạnh lại như có chút sững sờ dừng ở trên người An Hòa.

“Hiện tại cảm thấy thế nào?”. An Hòa khép lại bệnh án, giương mắt nhìn người đối diện trên giường bệnh.

Một giây….hai giây. Vẫn chưa khôi phục lại.

An Hòa cau mày, lại thấy ánh mắt người kia đang vững vàng rơi trên người mình, không hề có ý rời đi.

Thấy dáng vẻ này, Cuồng Phong đứng bên cạnh đã sớm trợn mắt há miệng. Anh ta nhìn một chút khuôn mặt tràn đầy thâm ý của lão đại nhà mình, lại nhìn một chút khuôn mặt lộ rõ vẻ lúng túng của vị bác sĩ xinh đẹp , sau khi phát giác chuyện gì đang diễn ra, anh ta bỗng nhiên rút ra một kết luận kinh thiên động địa — giữa lão đại và người đẹp họ An này, tuyệt đối có ‘gian tình’ (JQ).

Có câu nói rất hay, làm trễ nải người ta nói chuyện yêu đương sẽ bị lừa đá (trước mắt trường hợp bị Lão đại đá có thể dự đoán được lớn hơn >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.