Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 13



Lạ ở chổ đáng nhẽ tôi sẽ không thể thấy mặt hắn bởi trên đây hoàn toàn không có đèn đuốc gì cả, vậy mà tôi vẫn nhìn rõ được mặt hắn.

Tôi liền xoay đầu sang một bên, liền lúc đó ánh trăng sáng ngời pha vào mắt tôi vừa sáng lại vô cùng hiền hòa.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh trăng nào đẹp như vậy, không ngờ rằng trăng ở thời cổ đại đẹp hơn ánh trăng ở thời của tôi như vậy.

Không kiềm chế được, tôi liền thốt lên một cách vô thức:

"Đẹp quá..."

Hắn liền đỡ tôi ngồi dậy, chưa để hắn chạm vào người tôi một lần nữa, tôi vội lao đến cái khung cửa nhỏ có hình vuông vừa đủ tôi có thể nhìn thấy mặt trăng và vô số những ngôi sao kế cận.

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao nơi này gọi là Nguyệt Tú cung, bởi nơi này nằm ở phương hướng khá lý tưởng để ngắm trăng, nếu có một chiếc kính viễn vọng nữa thì tuyệt cú mèo.

Nơi này có thiết kế khá đặc biệt cho nên vẫn giữ được khô ráo khi trời mưa nhưng vẫn ngắm được trăng mà không bị che khuất.

Hôm nay trăng tròn vô cùng, xung quanh còn tỏa ánh hào quang ngũ sắc tuyệt đẹp, không phải lúc nào trăng tròn cũng có hào quang để mà thưởng thức. Đúng là dịp may hiếm có.

Làm sao hắn có thể biết rõ là hôm nay vậy nhĩ? 

Tôi chợt giật mình, lưng tôi đã áp vào ngực hắn lúc nào không hay.

Hắn ôm nhẹ vai tôi, tôi vẫn nghe rõ tiếng thở của hắn, từng dòng hơi thở nóng phả vào cổ tôi:

"Lúc còn nhỏ, ta thường trèo lên đây ngắm trăng"

"Làm sao Người biết được nơi đây....?"

"Là Mẫu hậu..." Nghe đến đó, tôi quay phắt sang, ngướng cổ lên nhìn hắn, dưới ánh trăng, trong hắn mang một vẻ đẹp vô cùng thanh nhã "Người hay cùng ta lên đây, nhưng từ khi phụ hoàng mất thì người cũng chẳng còn thú vui ấy nữa..."

"Thì ra trước kia Thái Hậu cũng có những thú vui tao nhã như vậy..."

"Nguyệt Tú Cung này do phụ hoàng ta đã cho người xây dựng theo ý của Người để tặng cho mẫu hậu ta..."

Tôi chợt cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể mình, luồng khí đi ngang qua trái tim tôi khiến nó vô cùng thổn thức và hơi nhói.

"Vậy..." Tôi bắt đầu không phát âm chuẩn " Tại... tại... sao Hoàng thượng lại để... thần thiếp ở Nguyệt Tú cung này?"

Tôi vừa dứt lời, ánh mắt điềm đạm của hắn liền chuyển sắc sang một ánh mắt mang một cảm xúc khác, tôi cũng không rõ là như thế nào nhưng thực tế thì tôi sẽ không tin những gì hiện giờ tôi nghe và cảm nhận.

"Bởi ta... thích nàng..."

Không có chuyện một vị Hoàng đế phong lưu đa tình lại chịu khuất ngã trước một nữ nhân, huống hồ mỹ nhân trên thế gian nhiều vô số kể. Có thể bây giờ hắn cho rằng tôi là đại mỹ nhân thì sau này cũng sẽ có người thay tôi vị trí đại mỹ nhân, núi cao còn có núi cao hơn, tôi không hề trông mong vào những điều bình dị từ hắn.

Tôi tuyệt đối tin vào cảm nhận của mình! Không sai vào đâu được. Kể ra kẻ này thật nguy hiểm, tôi sẽ cố giữ cho trái tim mình không bị hắn quyến rũ, nếu không thì hậu quả không thể lường trước được.

Tôi lại chìm đắm trong những suy nghĩ không đâu rồi, khi định thần lại thì đã không thấy hắn đâu nữa, tôi bắt đầu cảm thấy sờ sợ...

"Hoàng thượng... Hoàng thượng...."

Tôi khẽ gọi đủ để những con muỗi cách tôi với bán kính mười mét còn nghe thấy được.

Vẫn im lặng, chẳng có động tĩnh gì.

Tôi vội lồm cồm bò xung quanh xem xem, lòng thầm rủa tên chết tiệt này đã bỏ đi đâu rồi, làm tôi lại nghĩ đến một... hồn ma giả dạng thành.

"Hoàng...hoàng thượng... Người... Người đừng dọa thiếp chứ?"

Tôi nói mà thanh quảng cứ run run như nghẹn lại, mắt tôi ngân ngấn nước.

Tôi cố bò đến chỗ cầu thang ban nãy, chỉ cách cầu thang chừng ba bước thì hắn xuất hiện từ bên dưới cầu thang.

Tôi giật mình bật người ra sau liền sau đó là tiếng la của tôi vang vọng khắp hoàng cung.

"Ta đây... nàng cũng biết... sợ ma à?"

Giọng hắn vô cùng trầm tĩnh

"Sao... sao... Hoàng thượng lại ở đó chứ, tự dưng... lại biến mất...."

"Ha ha ha" Hắn cười vô cùng sảng khoái, điều này làm tôi tức điên cả người, muốn tống cho hắn một đạp té lộn cổ xuống đó, nhưng thôi! Tôi không muốn bay đầu đâu!

Chợt từ bên ngoài Nguyệt Tú cung có tiếng quan binh rầm rầm đi tới, tôi hoảng hồn bò đến nép vào người hắn như phản xạ.

Tiếng gõ cửa rầm rầm phía bên ngoài

"Có chuyện gì?" Tiếng của hắn vô cùng điềm đạm nhưng toát lên khí chất vô cùng oai dũng, khác với chất giọng mỗi khi nói chuyện với tôi.

"Hoàng Thượng và nương nương có sao không ạ? Ban nãy chúng thần có nghe..."

Hắn chợt đưa mắt sang nhìn tôi như kiểu "Nàng gây ra đấy, giải quyết đi!"

Tôi vội lấy lại bình tĩnh, cố giữ giọng thật trong rồi hét lớn

"Ta không sao, chỉ là có một con gián dám cả gan làm ta kinh động, vì thế ta đã đạp chết nó rồi..."

Hắn quay sang nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên vô cùng, chính tôi cũng ngạc nhiên trước thái độ của mình nữa là.

"Vậy chúng thần không làm phiền nương nương và Hoàng thượng... nghỉ ngơi..."

Hai từ sau cùng làm tôi sỡn gai óc, nhìn hắn thì có vẻ như rất chi là bình thường.

Bất chợt một con muỗi đáng ghét chui vào váy và ghim cây kim sắt lẹm của nó vào chân tôi hút máu không thương tiếc, tôi vội quay người sang đập nó, vừa quay sang định đưa tay lên thì mất đà...

" ÁÁÁÁ..."

Rốt cuộc tôi ngã nhào xuống cầu thang với độ cao ba mét, không xong rồi, tôi phải chết thật sao?

Bất ngờ hắn ôm lấy tôi, khoảnh khắc xẩy ra "tai nạn" chỉ trong gang tất nhưng tôi cảm giác như hàng thập kỷ, thật đáng sợ.

Tôi mở mắt ra, cảm thấy cơ thể mình vẫn bình an vô sự, lòng vô cùng mừng rỡ.

Nhưng hình như tôi đang ngồi lên thứ gì đó...

Tôi cúi đầu xuống

"Hoàng Thượng..." Hắn nằm trên đất bất động.

Trời ạ! Hắn đã đỡ lấy tôi, sau đó lại lấy thân mình che chở để tôi không bị thương.

Hay là chỉ là vô ý tôi ngã rồi đè lên hắn?

Không xong rồi, tôi phạm phải tội giết vua rồi. Chết làm sao không chết, chết gì mà lãng nhách vậy hả?

Muốn chết thì phải chết một cách kiêu hùng chứ? Sao lại để Mỹ nhân đè chết như vậy được? Đồn ra thì thiên hạ sẽ cho rằng tôi là một con heo nặng một tạ cho mà xem, thanh danh của tôi sẽ bị hủy hoại mất.

"Hoàng... hoàng thượng... Người tỉnh lại đi mà..."

Tôi vả nhẹ lên má của hắn, nước mắt tôi dâng lên tới mí, sau đó tràn ra khỏi và vô tình rơi trúng vào má của hắn...

"Làm ơn tỉnh lại đi mà. Thần thiếp không cố ý..." 

Nếu hắn không tỉnh lại thì tôi sẽ chết không toàn thay mất.

Ơ khoang đã nào, tôi đã quá nóng vội! Sao lại không có máu? Vậy ra máu tụ trong não sao? 

Tôi định sẽ vả cho hắn vài "bạt tay" mạnh thật mạnh nữa thì hắn chợt chụp lấy tay tôi, khiến tôi giật bắn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.