Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 16



"Nương nương, người xem, cô ta thật quá đáng với người vậy mà người có thể để cô ta làm càng như thế được sao?" Giọng của Vân Vân vang lên, đoạn Ngữ Ngữ cũng phản ứng theo ý kiến của Vân.

"Cứ mặc cô ta đi, cô ta là loại người không đáng để ta bận tâm đâu... Từ giờ trở đi, ta hy vọng các ngươi không nhắc gì đến Thục Phi nữa..." Đoạn tôi quay sang nhìn hai tiểu nha đầu với ánh mắt nghiêm túc pha chút tinh nghịch.

"Nhưng..." Giọng của một trong hai đứa hạ âm lượng xuống, sau đó thì im bặt.

Tôi vội quay lưng bỏ đi thì thấy phia sau Ngữ Ngữ và Vân Vân là Huệ Phi đang nhàn nhã bước đến chỗ tôi với nụ cười trên môi.

Tôi vội đi nhanh đến chị ta, cảm thấy nếu trở về Nguyệt Tú cung thật ngột ngạt, tôi muốn cùng chị ta tản bộ đâu đó, với thân phận Quý Nhân, tôi chẳng thể nào có quyền để đi hết cả hoàng cung này, may ra Huệ Phi có chức kha khá cao nên chắc sẽ không thành vấn đề gì to tác.

"Hay quá! Tỷ đây rồi... muội định cùng tỷ đi dạo trong cung"

"Dạo?" Mắt chị ta tròn xoe kinh ngạc nhìn tôi " Ý muội là?"

"Muội muốn biết trong Hoàng cung này rộng đến nhường nào mà mỗi vị phi tử lại được 

"cấp" cho một căn phòng rộng rãi và được đặt tên riêng như vậy, chắc hẳn hoàng cung này rất thú vị..."

Tôi nói mà ánh mắt cứ lóe sáng một cách đầy hứng thú, không đế ý đến mắt chị ta đổi sắc có phần khó chịu.

"Muội à! Hoàng cung không phải là tiên cảnh để muội thưởng ngoạn đâu! Tỷ khuyên muội nên bỏ ngay ý định ấy đi..."

Tôi chau mày lại nhìn chị ta một cách bức bối

"Ý tỷ là sao đây? Tỷ không muốn có đúng vậy không?"

Tôi khoanh tay lại giận dõi

"Ý ta không phải! Hoàng cung bảo vệ nghiêm ngặc, không phải là nơi để muội du ngoạn đâu..." Chân mày chị ta chau lại như muốn tôi phải nghe theo.

Đằng nào chị ta đã từ chối thì tôi cũng không muốn nài nĩ nữa.

Tôi chợt mỉm cười khua khua tay

"Thôi thôi! vậy muội không ép tỷ nữa... Biết có nói cách mấy tỷ vẫn không chịu thì thôi vậy"

Chị ta tỏ mặt vui vẻ vô cùng, đập nhẹ vào vai tôi: "Vậy mới là tỷ muội tốt chứ"

Chợt chị ta né sang chủ đề khác, hai chúng tôi cùng đi vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, phía sau là những cung nữ hầu hạ chúng tôi, bọn họ cũng trò chuyện rơm rã như chủ tử của họ vậy.

"Tỷ bấy lâu giường không chiếc bóng, không như muội, ngày nào cũng được gặp Hoàng Thượng, tỷ thật ghanh tị với muội..."

Nội dung của chị ta vừa nói đến làm tôi hơi sỡn da gà.

Tôi đáp lại bằng một nụ cười, ngoài ra chẳng biết nên nói gì, nhưng rồi một ý nghĩ vô cùng táo bạo lọt tỏm vào não tôi lúc nào chẳng rõ:

"Hay muội khuyên Hoàng Thượng đến thăm tỷ thường xuyên hơn? Dù gì muội gặp Hoàng Thượng mãi cũng chán"

Vừa dứt lời, chị ta ngoảnh mặt sang nhìn tôi đầy ngạc nhiên pha lẫn khó tin

"Thật không? Nhưng mà... câu sau của muội làm tỷ khó tin rồi đó, muội chán Hoàng Thượng sao? "

"Hì hì! Xem như muội đùa đi" Tôi không hơi nói thêm nữa, tôi hơi khác họ, những vị phi tần trong hoàng cung. Bởi tôi không ham thích địa vị, tiền bạc, ở thời của tôi, dù không có địa vị nhưng tiền bạc tôi không thiếu, cuộc sống ăn sung mặc sướng tôi đâu phải chưa từng biết, huống hồ thứ tôi cần là tự do tự tại, thích làm gì thì làm, cái mà trong hoàng cung này mãi mãi không thể cho tôi được.

Chúng tôi chia tay nhau, tôi thì trở về Nguyệt Tú, còn Huệ Phi thì tôi không rõ, thì hẳn chị ta phải về Ngọc Cẩm rồi.

Vừa về đến, khi đứng trước căn phòng phía trên có để một bản lớn ghi tên của Nguyệt Tú cung dù tôi không hiểu từ nào với từ nào, tôi chỉ biết nó ghi là Nguyệt Tú cung, thì có một tên thái giám đã đứng thu lu ở trước cửa trên tay cầm một cái khây đựng quần áo, cũng không rõ là quần áo như thế nào, nhìn rõ là màu trắng.

Tôi nhận ra rồi! Đó đích thị là Tiểu Khải, thái giám thân cận tên Hoàng đế ấy.

Tiểu Khải cúi đầu hành lễ với tôi:

"Vừa rồi Hoàng Thượng đã đến đây?" Tôi che miệng lại, nói khẽ với hai cung nữ thân cận.

Họ cũng đi cùng tôi nên thành ra cũng lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết, tôi sực nhớ:

"À! Ta xin lỗi, ta quên mất các ngươi đi theo ta cơ mà..."

"Không đâu ạ, nương nương đừng nói vậy, Hoàng Thượng mà nghe được thì chúng nô tì sẽ chịu tội lớn..."

Tôi quên mất, không thể tuỳ tiện "xin lỗi" cung nữ như vậy, nhưng đó là phép lịch sự cần có mà.

"Đây là... " Tôi nhìn Tiểu Khải

"Thưa nương nương, Hoàng Thượng lệnh cho thần giao cho nương nương bộ y phục này... Đây là lễ phục"

"Để làm gì?"

"Đêm nay là đêm thị tẩm của người nên..."

Tôi phất tay ra lệnh hắn dừng nói, hiểu rồi, lại là từ đó, tôi đoán chắc cũng là một thứ lễ nghi kỳ quặc nào đó của cặp "vợ chồng" mới cưới.

Tôi ra hiệu cho hai cung nữ bưng khây y phục vào, Tiểu Khải cũng cúi đầu chào tôi rồi huých mông chạy mất dạng. Tôi sặc cười với bộ dạng của Tiểu Khải, thậm chí Tiểu Nô còn phải học hỏi nhiều dáng đi của Tiểu Khải.

Cuối cùng thì mặt trời cũng lặn xuống mất dạng, còn mặt trăng lại lên cao toả thứ ánh sáng hiền hoà như ngày nào, hôm nay trăng cũng tròn, chắc ngày mai trăng sẽ khuyết!

Bọn cung nữ vội kéo tôi vào bồn tắm kỳ kỳ cọ cọ như lợn sắp được đem lên lò quay, thậm chí họ đã đổ thứ tinh dầu có mùi thơm nứt xuống bồn tắm, thứ mùi thơm vô cùng dịu nhẹ.

Mọi thứ đâu vào đấy, thay xong bộ y phục màu trắng tinh khiết mỏng manh chỉ hai lớp áo, thậm chí tôi có hỏi rằng không mặc... yếm ư? Họ liền lắc lắc đầu, sao lại kỳ lạ vậy, thật đáng nghi ngờ, như thế thì mỏng quá còn gì.

Thật ra nhìn xa thì không thấy gì nhưng để ý sẽ thấy những nếp áo cứ xô lại tạo ra những đường nét mà khiến người nhìn thấy mà tưởng như tôi có mặc cũng như không mặc gì.

"Có ổn không vậy? Tí nữa Hoàng Thượng sẽ đến thật sao?"

Tôi lo lắng nhìn họ, trong khi đó bọn Vân Vân và Ngữ Ngữ khúc khích cười:

"Ổn mà thưa nương nương, chẳng phải người và Hoàng Thượng đã từng... rồi sao, Người còn ngại gì"

Từng cái gì chứ? Hẳn là bọn nha đầu này suy nghĩ đen tối, cứ nghĩ hôm qua tôi với hắn đã gì gì gì đó với nhau mà không biết rằng nửa đêm bị tôi làm tức tối mà bỏ về.

"Yên tâm đi nương nương, Hoàng Thượng sẽ không chê đâu, thậm chí sẽ rất thích mà..." Vân Vân xen vào làm câu chuyện thêm sinh động hơn.

Tôi cảm thấy tay mình nổi cộm gai ốc, giờ thì lên tận cổ rồi.

Sau đó họ búi tóc tôi thật công phu hơn bình thường, trang điểm cũng đậm hơn, nỗi bật là đôi môi đỏ mộng như quả anh đào, tôi không thể nhận ra đó là chính mình trong gương nữa.

Sau đó họ bảo tôi ngồi trên giường đợi hắn đến, riêng tôi thì cảm thấy khó hiểu vô cùng, thị tẩm là thứ gì vậy? Có phải chạy đến ngắm nghía rồi chạy về không?

Trong phòng chỉ còn mình tôi, bọn cung nữ đều ra ngoài hết rồi. Thật buồn chán, Hoàng Thượng à, mau đến nhanh nhanh đi, tôi chán sắp chết đi đây! 

Chợt giọng nói eo ẻo hôm nào vẫn hay vang lên rốt cuộc cũng đã "phát thanh":

"Hoàng Thượng giá lâm..."

Tôi hồi hợp khi nghe tiếng cửa mở ra, sau đó thì đóng lại, tiếp theo là tiếng bước chân đang nhàn nhã tiến đến, vì quá buồn chán khi đợi gần suốt hai tiếng đồng hồ, tôi bật dậy khi thấy bóng hình của hắn, ánh mắt vô cùng hoan hỷ.

Nhưng ánh mắt tôi phải chuyển sang ngạc nhiên vài phần khi thấy hắn đang mặc trên người là bộ Trường bào màu trắng thanh thoát trùng với bộ y phục tôi mặc, tất cả từ đầu đến chân " tông suyệt tông", đằng trước được thêu hình rồng bằng chỉ trắng nhưng vẫn nổi bật rõ. Trông hắn ta anh tuấn hơn hẳn mọi lần, dù mọi lần hắn cũng không xấu.

"Hoàng Thượng à! Cuối cùng cũng đến, thần thiếp đang buồn sắp chết mất rồi...."

Hắn vẫn nhàn nhã đi đến đỡ lấy vai tôi ngồi xuống bên cạnh:

"Khi chỉ có hai ta, thì hãy gọi ta là Thiệu Anh"

Tôi tròn mắt ngơ ngác, tôi nghe nhầm ư? 

"Nhưng tại sao?"

"Ta thích vậy..." Hắn trả lời gọn

"Thiếp hiểu rồi...!" Tôi bật cười nhìn hắn

Không thể hiểu được hắn nghĩ gì mà tùy tiện cho người khác biết tên mình như vậy chứ, ừ thì phải, tôi đã là vợ hắn rồi mặc dù chỉ với chức vị không cao.

"Ta không ngờ nàng lại háo hức như vậy"

Chợt Thiệu Anh đổi chủ đề khác

"Ơ thì! Buồn chán quá nên gặp được Người thì Thần thiếp vô cùng vui rồi... À nè! Thị tẩm là thế nào vậy?"

Chợt hắn tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi, tôi nói gì sai sao hả? Sao hắn nhìn tôi ghê gớm vậy, thần sắc của tôi bị giảm đôi chút về mức độ háo hức.

Chợt hắn nhớ ra gì đó, cho nên chợt cong miệng cười với tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.