Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 20



Đúng như suy đoán của tôi, mặt Đăng tướng quân đanh ra ngơ ngác, sau đó liền thay đổi thần sắc trở lại ôn hòa.

"Nương nương, xuất cung không phải là chuyện đùa đâu"

"Rốt cuộc ngươi có chịu giúp không?" Tôi gằn giọng với anh ta, gương mặt tỏ ra tức giận.

Thấy sự phẫn nộ trên mặt tôi, anh ta cũng phải yếu thế vài phần, nhưng vẫn giữ nguyên lập trường.

"Thưa nương nương, đó là điều không thể, nếu Hoàng Thượng biết chuyện, thần e sẽ mất đầu."

"Thì ra ngươi tham sống sợ chết..."

Đoạn anh ta im lặng không nói gì, nói quá trúng rồi còn gì nữa phải cãi lại.

Tôi bất giác cảm thấy lòng tự trọng mình bị tổn thương nghiêm trọng, rõ ràng về chức quyền thì mình cũng thuộc hạng "vợ vua", anh ta thì chỉ là thần tử dưới chân vua, tức là tôi ít nhiều cũng lớn hơn, thế mà dám ngang nhiên từ chối. Đúng là một kẻ cố chấp.

"Được! Ta sẽ bảo kê"

Đoạn khoanh tay lại dạo xung quanh hắn một vòng với tư thế vô cùng nhàn nhã, nhưng cái tên họ Đăng này đúng thực là lì số dzách.

"Thưa nương nương, không phải vì tham sống sợ chết mà thần lại không đồng ý nhưng nhỡ nương nương có gặp bất trắc, không chỉ thần bị chém đầu thậm chí các cung nữ bên cạnh người không tránh khỏi liên lụy"

"Tại sao?" Tôi dừng bước, nhìn châm châm vào hắn

"Vì tội không...trông chừng nương nương tốt"

"Ta sẽ có cách, ngươi không cần lo cho bọn họ"

Mặt anh ta bắt đầu tái xanh, hệt như tôi đang đẩy anh ta vào đường cùng, tôi bật cười khẩy:

"Vậy ngươi còn sợ gì?"

"Không được" Nói tóm lại anh ta không đồng ý.

Chết tiệt, tên khốn này, nhìn đẹp trai mà lì thật.

Tôi để ý dưới đất bên cạnh có chiếc bình hoa bằng sứ, vội lao đến đập vỡ bình hoa trước con mắt ngỡ ngàng của anh ta.

Tôi vội cầm lên một mảnh vỡ sắc nhọn dí vào cổ mình.

Anh ta hốt hoảng vội lao đến định giật lấy mảnh vỡ nhưng vì tôi có thái độ cương quyết nên anh ta chỉ dám đứng một khoảng cách.

Tôi vội lùi lại để tránh anh ta nhào đến đoạt lấy mảnh vỡ trong tay tôi.

"Nương nương, xin Người đừng làm khó hạ thần nữa..."

Anh ta quỳ xuống van nài tôi

"Ta vốn dĩ không ưa thích chốn cung cấm này, cớ sao ông trời lại để thân thể ta trôi dạt vào đây cơ chứ? Thà để ta chết trên biển, làm mồi cho cá vẫn hơn không?"

"Người..." Anh ta tròn mắt ngạc nhiên trước câu nói của tôi. "Không lẽ! Nương nướng chính là... vị mỹ nhân bị trôi dạt vào Hoàng Cung được đồn đại này cách đây hơn ba tháng trước sao? "

"Sao hả? Đồn đại cái gì?" Tôi lập tức sững người, đồn đại? Từ khi nào? Tại sao tôi không nghe nói gì đến vậy? Đáng lẽ ra tôi phải là người nắm bắt rõ nhất chứ.

Anh ta khẽ cúi đầu xuống im lặng:

"Xin nương nương đừng như vậy nữa, hạ thần sẽ không gánh nỗi tội danh này đâu..."

"Vậy nếu ta chết tại đây thì ngươi sẽ gánh ngay tội danh giết phi tần Hoàng đế..."

Anh ta lập tức ngước mặt lên kinh hãi, vội đứng dậy, theo phản xạ, tôi liền lùi lại:

"Đừng qua đây..." Tôi ấn mạnh mảnh vỡ vào cổ, cốt để cổ mình phải chảy ra một ít máu từ đó mới làm "bằng chứng" thuyết phục anh ta phải tin rằng tôi thực sự muốn chết:"Thà là ta chết, còn hơn phải ở lại đây, ta không muốn phải làm đồ vật mua vui cho tên Hoàng đế khốn kiếp ấy..."

Tự dưng không hiểu sao tôi lại thốt ra được câu này, hệt như đã ăn sâu vào não bộ của tôi lúc nào.

Chợt tôi cảm thấy cổ mình ran rát, cảm nhận cơn đau vừa nhói lên rồi bị dập tắt, sau đó lại nhói lên tiếp, cảm nhận thân áo trên ướt ướt, nhìn xuống, tôi đã thấy dòng máu đỏ tươi chỉ nhỏ bằng giọt máu đang lăn dài xuống ngực rồi thấp qua lớp áo tôi đang mặc.

Phút chốc sững người, không nghĩ lại có máu, thậm chí nhiều hơn mình nghĩ, tôi đỉnh bỏ ngay mảnh vỡ xuống nhưng rồi lại thôi.

Ngước lên nhìn tên họ Đăng kia, tôi liền thấy sắc mặt anh ta trắng bệch ra, trong lòng tôi tự dưng nghĩ có khi nào anh ta sock quá rồi chết đứng luôn không?

Tôi vội gằn giọng to:

"Rốt cuộc ngươi có chịu giúp ta?"

Chợt anh ta chen vào nói:

"Người ghê sợ Hoàng Thượng đến vậy sao?"

"Ta không rỗi để trả lời những câu này, ta hỏi một lần nữa, nếu không thì..." Tôi lùi thêm vài bước nữa tay cầm mảnh vỡ đưa lên với tư thế chuẩn bị... cắt.

Anh ta im lặng tiếp.

Trời ạ, định để tôi chết thế này sao hả tên đần kia? Không lẽ tôi lại chết một cách lãng xẹt như vậy sao hả? Nói gì đi tên ngốc kia, gì cũng được, bằng không tôi phải tự kết liễu đời mình như lời đã nói.

Tay tôi bắt đầu run run mất kiểm soát, đang chờ khẩu hình miệng anh ta mở ra.

"Được... được...." Anh ta nói với giọng không hoàn chỉnh:" Thần đồng ý, chỉ cần nương nương bỏ thứ đó xuống..."

Lập tức như phản xạ, tôi ném mảnh vỡ xuống đất thật nhanh, tiếng động của nó làm tôi nhói cả tai.

Vội đi đến... bắt tay với hắn, nào ngờ vừa đi đến vấp phải những mảnh vỡ ban nãy của chậu hoa, khốn thật, tôi trượt người nhào về phía trước như mất kiểm soát.

Xẹt ngang qua ý nghĩ của tôi chính là: không lẽ mình xui xẻo đến vậy sao? Quả báo đến có nhanh quá không?

Bất chợt thân người có bờ vai vững chãi, ôm lấy tôi, gương mặt tôi áp vào ngực anh ta, thậm chí nghe rõ nhịp tim của anh ta đang nhảy nhót lung tung như sắp thoát khỏi lòng ngực.

Liền sau đó tôi nghe có tiếng đồ vật bị vỡ, tiếp theo sau là tiếng bước chân vội đi đến:

"Nương nương" tiếng của Ngữ Ngữ, tôi giật mình đẩy anh ta ra, sửa lại tư thế chỉnh chu.

Nhìn vào gương mặt đang sững sốt của Ngữ Ngữ:" Ta không sao, đừng hiểu lầm, ta chỉ sơ ý trượt chân..."

"Nương nương, người phải đi đứng cẩn thận chứ, trong người của nương nương đang mang Long..." Tôi liền nhào đến chụp lấy miệng của nha đầu này.

"Suỵt, không biết thì đừng nói... Ta nói không có, sao ngươi cứ tin vậy?"

Tôi liền quay sang nhìn Đăng tướng quân cười cười, tôi quay sang Ngữ Ngữ, cô ta gật gật.

Định buông tay ra thì tôi thấy ánh mắt Ngữ Ngữ kinh hãi, khóe mắt giật giật nhìn vào cổ tôi, liền lúc đó tôi buông tay ra.

Lập tức nhớ tới vết máu, tôi vội dùng hai tay chéo lại che đi, vì phần tay áo khá dài nên sẽ không thấy.

"Không có gì đâu, siro đó mà... ha ha" Tôi cười lớn " Trước kia ta hay tập kịch rồi đổ lên làm máu cho giống thật ấy mà... Ban nãy ta đang nói chuyện với Đăng tướng quân về tuồng kịch..."

"Siro?" Cô ấy ngơ ngác.

"À, tức là giống nước, pha màu giống máu rồi đổ lên thôi! Ý ta là vậy..." Còn siro là thứ để uống chứ không phải là đồ để dùng trong "sự nghiệp" tạo hiện trường giả.

"Thật sao nương nương?"

"Thật" Tôi gật gật, gương mặt cô ta bớt căng thẳng. "Đợi ta..."

Tôi vội đi nhanh đến Đăng tướng quân:

"Nhớ đấy, không được nuốt lời... bằng không..." Tôi đưa bàn tay lên xẹt qua cổ để ra hiệu "giết". Ý tôi là anh ta không giữ lời, tôi sẽ chết trước mặt anh ta. 

"Nương nương, có cần gọi Thái Y..." anh ta nói hơi nhỏ, chắc rằng Ngữ Ngữ không nghe thấy.

Tôi lại kích động trước câu này:

"Không!" Liền cười cười, nét mặt ôn hòa "Chuyện nhỏ, không chết được đâu... Nhớ, tối nay, tại đây! Không gặp, không về" Tôi nắm tay thành nắm đấm với động tác vô cùng quyến rũ nhưng chứa phần hăm dọa.

Rồi vội xoay người cùng Ngữ Ngữ trở về Nguyệt Tú.

Khi về đến nơi, tôi liền thừa nhận tôi gạt Ngữ Ngữ, cô ta đã khóc bù lu bù loa, vậy mà cứ tưởng giả, ai ngờ là thật, vậy mà cô ấy lại dững dững không lo lắng gì.

Cứ thế mà khóc. Ôi trời, tôi lại phải mất một thời gian dỗ cô ấy nín. Dù sao so với tuổi tác thì cô ấy độ 15 16 là cùng, tôi cũng gần 18 rồi còn gì.

"Được rồi, khi ta xuất cung trở về, ta sẽ mua cho ngươi kẹo, được không?"

Cô ấy tròn mắt nhìn tôi:

"Nương nương, Người xuất cung? Bằng cách nào?" Tôi tưởng cô ấy sẽ nhảy cẩn lên và ngăn tôi lại, ai ngờ dễ dàng yên đẹp như vậy sao?

Thật ra, lần này xuất cung, tôi không muốn trở lại nữa, chỉ cần bịa ra tôi lỡ chân rồi ngã xuống sông, sau đó thì mất xác không thể tìm ra.

Tốt thôi, bất quá Thiệu Anh sẽ buồn bực vài ngày thì sẽ hết thôi.

"Ta đùa thôi, ta không muốn bị trách tội đâu, ta biết rõ mình không thể trốn khỏi đây"

Mặt Ngữ Ngữ có vẻ xịu xuống hơi thất vọng, điều này làm tôi bất ngờ, nhưng cũng hiểu thôi, từ nhỏ Ngữ Ngữ đã vào cung, đến nay cũng hơn 10 năm, ký ức về những đồng quê nông thôn, chợ búa tắp nập ở ngoại thành đã quá xa vời trong ký ức của cô ấy.

Nhưng như nghĩ được gì đó, cô ấy vội cười tươi lên với tôi:

"Vậy cũng tốt, nếu Hoàng Thượng biết được người trốn ra khỏi cung, thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối, huống hồ trong bụng người đang mang long thai..."

"Nè!" Tôi quát "Ngươi có bớt linh tinh không? Ta nói là không có, sao cứ nhắc mãi những chuyện nhảm nhí đó vậy! Ta nói là lão thái y đó hồ đồ rồi chẩn sai, thông thường phụ nữ mang thai không thể có kinh kỳ được, ngốc à!" Tôi làm một tràng muốn nín thở.

Chợt thấy Ngữ Ngữ im bặt, tôi vội dịu giọng xuống: "Ta hy vọng, ngươi không nhắc chuyện này thêm lần nào nữa..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.