Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 61



"Hoàng Thượng, Nguyên Phi vẫn chưa..." đột nhiên bà ngưng một lát, hẳn do đó là những từ ngữ không tốt "Dầu sao, Hoàng Thượng làm vậy là không được, đây là luật lệ của Hậu cung bấy lâu nay"

Thiệu Anh đưa tay ra hiệu cho quan viên im lặng rồi nói tiếp:

"Trẫm nghĩ đã đến lúc sửa đổi những quy định này"

Đột nhiên tôi nghe có ý đồng tình từ các quan viên lớn tuổi, theo tôi thay đổi một chút cũng không có gì quá đáng, chỉ là tôi cảm thấy nó quá bất ngờ với mình, vì mình mà chàng thay đổi quy tắc sắc phong phi tần sao?

"Nguyên Phi sẽ trở thành Hoàng Hậu Nam Quốc, hiệu Nam Phong Cao Hoàng Hậu"

Chàng quay sang xem thần sắc của Thái Hậu, hồ như bà cũng không muốn phản đối, hẳn cũng đồng tình như các quan viên khác.

"Thiệu Anh" Tôi khe khẽ gọi chàng, nhưng người đang nhìn chầm chầm tôi lại là Thái Hậu, lúc này tôi chỉ biết im bặt.

Nhưng tôi thoáng thấy cái gì đó lóe sáng chiếu vào mắt tôi, không tin vào những gì mình cảm thấy, tôi đưa mắt tìm xem, hy vọng mình chỉ nhìn lầm.

Tôi trợn mắt kinh hoàng, một quan viên đứng cách Thiệu Anh chừng bốn năm bước chân, đang cằm cán một con dao sắc lẹm, mũi dao hướng vào trong tay áo.

Không thể nào! Tôi vội đảo mắt tìm Tuấn Kiệt nhưng chưa được nháy mắt thì đã nhận ra con dao chói sáng ấy đang thẳng tiến đến nơi Thiệu Anh đứng, chàng vẫn không hề hay biết.

Mũi dao ấy đang dí thẳng đến chàng, mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi không thể hô toáng lên được, không còn cách nào, tôi bổ người sang...

Một cơn đau buốt nhói lên từ tim tôi, vội đưa tay sờ lấy vết thương, một dị vật cứng cứng đang dính trên ngực tôi, còn mũi dao sắc nhọn đã thấu vào ngực tôi.

Cảm nhận thứ dịch lỏng nóng hổi tràn khỏi vết thương ướt đẫm áo.

Tôi mơ màn nghe được vô số âm thanh, lẫn trong đó là tiếng gọi của Thiệu Anh, chàng đang gọi tôi?

"Thiên Tuệ!... Mau truyền ngự y" Tôi có thể nghe tiếng quát của chàng nhưng hồ như tôi đã không thể phản ứng được.

Trước mắt đã nhìn thấy gã quan đại thần đó đã nằm dưới đất với một bên cách tay bị chặc đứt ứa máu động thành một vũng to.

Mọi thứ trở nên mờ dần trong mắt tôi, chìm dần vào bóng tối.

Không, tôi phải tỉnh lại, nếu tôi ngủ, thì sẽ mãi mãi không tỉnh lại được nữa...

Tôi cố gắng mở to mắt ra, tôi thấy gương mặt Thiệu Anh đã nhợt nhạt dần, chàng điên cuồng ôm lấy tôi chạy thật nhanh, tôi không biết chàng đưa tôi đi đâu, có thể là Nguyệt Tú cung.

"Đừng buồn nữa, nếu thiếp không thể sống ở bên chàng! Đừng bao giờ khóc nếu chàng thật sự vô cùng đau khổ, đừng tự giam mình để nỗi cô đơn giày vò chàng, hãy vì các hoàng nhi, hãy vì Nam Quốc! Và đừng bao giờ tự đỗ lỗi cho mình vì đã thay đổi luật của Hậu Cung, đây chỉ là một tai nạn thôi chàng." Hồ như chỉ thấy chàng thoáng đưa mắt nhìn tôi rồi nói gì đó, rồi chàng vẫn ôm chầm lấy tôi mà chạy, tôi cảm thấy tai mình nghe được vô số âm thanh, mọi giác quan bắt đầu hỗn loạn không theo trật tự nữa.

Tôi mệt, tôi cảm thấy mắt mình díu lại, vô cùng mệt mỏi, lại vô cùng buồn ngủ.

Tôi cố gắng mở mắt to ra để nhìn chàng rõ hơn, tôi muốn đưa tay lên sờ vào má của chàng, nhưng không hiểu sao tôi không thể cử động được thân người nữa, không cảm thấy hơi ấm nữa, hàn băng đang bao quanh lấy thân thể này chăng?

Cảm giác mí mắt trĩu nặng như quả núi cố kéo mình chìm vào giấc ngủ, chỉ thoáng một ý nghĩ buông xuông, tôi đã không thể làm chủ mình.

Tôi chìm vào cơn mê, bóng tối đang che lắp tầm nhìn của tôi, những cái bóng trăng trắng đang hiện dần trước mắt tôi, là quỷ sai?

Các bóng trắng to dần to dần, tiến gần đến bên tôi, giờ đây thân thể tôi nhẹ tênh, không còn cảm giác khó chịu, đau đớn hay nặng trịch của một cơ thể bằng xương bằng thịt nữa.

Tôi chạy thật nhanh để tránh "bọn họ" tôi chạy và chạy, đâm sầm vào một bức tường sương trắng xóa mà tôi chưa kịp nhận thức được.

Tôi lại chìm vào một vòng xoay vô tận, mắt nhắm tịt, bên tai lại nghe một thứ tiếng kỳ lạ như tiếng ve sầu đang gọi nhau.

Tôi bật dậy mở mắt ra, trước mắt là một căn phòng trắng xóa, mọi thứ đều màu trắng, bàn, dụng cụ y tế!

Dụng cụ y tế?

Đưa tay lên, bàn tay gầy guộc chỉ còn xương bộc da, là của tôi? Sao tôi lại như thế này?

Trên tay vẫn đang ghim tiêm truyền dịch, đưa bàn tay xương xẩu lên sờ vào các góc cạnh của gương mặt, đúng là một nỗi kinh hoàng ám ảnh tôi, những chiếc ống đã được gắng thông qua mũi tôi, đến cổ họng.

Tôi cố lấy tay gỡ nó ra, đột nhiên có hai người mặc blu trắng kéo tay tôi lại ấn tôi nằm xuống giường:

"Bỏ ra..." Tôi cố gào nhưng hồ như chỉ là âm thanh khàn khàn không rõ âm tiết

Bên ngoài có một nhóm người xông vào, tôi nhận ra... người phụ nữ gương mặt tiều tụy mang những nét quen thuộc vô cùng, là mẹ tôi!

Không thể như thế được, tôi còn sống?

Tôi cố vùng vẫy trong vòng kìm kẹp của họ.

Cảm thấy tay mình nhoi nhói, tôi nhìn sang bên cạnh, họ đang tiêm thứ gì đó vào cơ thể tôi.

Đột nhiên một cơn buồn ngủ khủng khiếp kéo đến nhấn chìm tôi vào bóng tối.

Sau hàng loạt giấc mơ nửa thực nửa hư tồn tại trước mắt tôi, tôi từ từ được kéo trở lại ánh sáng, mắt tôi nhấp nháy vì ánh đèn của bệnh viện

"Con tỉnh rồi" Giọng nói vui mừng của mẹ vang bên tai tôi, ánh mắt tôi bị hút theo giọng nói đó.

Bên cạnh là anh hai, chị ba của tôi, họ nhìn tôi với vẻ vui mừng xen lẫn lo lắng

"Em đã hôn mê hai năm rồi" Chị hai nói với tôi

"Hai... năm?" Cơ lưỡi tôi bị đông lại, nhất thời phát âm vô cùng khó nhọc.

Thì ra đó chỉ là một giấc mơ, giấc mơ dài, tôi cứ nghĩ rằng trên đời này thực sự có chuyện xuyên không sang thời cổ đại, thì ra chỉ là giả thuyết của con người đặt ra.

"Con đã đập đầu vào mạn thuyền và ngã xuống biển, mẹ cứ tưởng không thể nhìn thấy con được nữa! Tốt rồi, con đã tỉnh, hai năm qua cả gia đình mình lo lắng cho con rất nhiều" Mẹ nói mà không giấu được nước mắt.

Tôi cố đưa bàn tay xương xẩu của mình áp vào má của mẹ gạt giúp mẹ nước mắt.

Hai năm chỉ sống bằng truyền dịch, sự chăm sóc đặc biệt từ người thân, nên thân thể tôi tiều tụy đến kinh khủng, tôi không nhận ra chính mình nữa.

Hẳn tôi chỉ còn khoảng hơn 35kg.

1m60 nặng 35kg? Thật kinh hoàng!

Nhưng dù sao, tôi còn sống, "gặp lại" gia đình mình là điều mà tôi cứ nghĩ mãi mãi không thể.

Thực chất những điều mà tôi chứng kiến chỉ là một giấc mơ dài, một giấc mơ vô thực.

Hai năm, tôi đã 19 tuổi? Trong khi ở giấc mơ đó, tôi đã hơn 25 tuổi, thật kinh hoàng! giấc mơ đó ám ảnh tôi một cách khủng khiếp, tôi vẫn nhớ rõ gương mặt vị Hoàng Đế đó, nhớ rõ gương mặt của những con người trong giấc mơ đó như tôi đã từng gặp ở đời thực.

Nó đã in sâu vào não tôi một cách vô thức như vậy.

Tôi cảm thấy trái tim mình quặng đau, như rằng không thể nào gặp được người mình yêu thương nữa. Tôi phải cố gắng trấn tỉnh lại, thực chất chỉ là một giấc mơ! Một sự ám ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.