Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 69



Một luồng cảm xúc kỳ lạ trào dâng trong trái tim tôi, dồn dập như nhịp tim của tôi, nước mắt tôi rưng rưng rơi khỏi khóe mi:

"Ơ kìa, sao ngươi lại khóc? Ta không hề trách tội ngươi mà?" Hiếu Nam tỏ ra lúng túng.

Tôi vội quẹt nước mắt cười cười:

"Không có gì đâu thưa Thái Tử, chỉ là nô tì bỗng dưng nhớ nhà, nô tì cũng có... một người anh tên giống như Thái Tử"

"Vậy, còn Hiếu Thuận Điện Hạ đâu rồi ạ?" Tôi sực nghĩ đến hoàng nhi của mình, Hiếu Thuận, thằng bé hẳn cũng đã mười chín tuổi, còn Hiếu Nam đây cũng hai mươi mốt, đã đến tuổi nạp phi rồi.

Có lẽ Hiếu Nam vô cùng lấy làm lạ trước những câu hỏi mà tôi thốt ra, ánh mắt cậu ta nhìn tôi có chút kỳ quặc, nhưng cũng đáp lại:

"Ta đoán chắc là đang ở Thừa Thiên cùng Phụ Hoàng ta, nhưng sao ngươi biết Hiếu Thuận?"

"À, nô tì chỉ là hỏi lung tung thôi, thật thất lễ với Thái Tử Điện Hạ, nô tì xin phép cáo lui" Tôi khụy người lui dần, rồi vội quay lưng đi nhanh.

"Khoang đã" tiếng Hiếu Nam gọi tôi từ phía sau, tôi lập tức đứng lại:

"Điện Hạ có gì sai bảo nô tì?" Tôi cúi người quay sang.

"Chỉ là... trông ngươi quen quen, giống một người. Ý ta là thái độ của ngươi" Đôi mắt suy tư của Hiếu Nam nhìn tôi.

"Trên thế gian này người giống người không thiếu mà Điện Hạ" Tôi mỉm cười lại rồi bỏ đi, để lại Hiếu Nam đứng đờ đẫn ở đó.

Tôi muốn chạy đến ôm Hiếu Nam vì nhớ nó, nhưng lại không thể, khác biệt bây giờ là quá lớn, tôi: cũng nữ, Hiếu Nam: Thái Tử, tôi: mười sáu, Hiếu Nam: hai mốt. Thực chất nói đến tình mẫu tử thì chỉ khiến thiên hạ cười bò thôi.

Tôi cứ thế mà khóc ròng chạy về phòng, mặc cho các cung nữ gặn hỏi mãi cũng không muốn nói, chỉ qua loa là nhớ nhà thôi.

Đêm hôm khuya khoắc, đột nhiên có một quan thái giám truyền chỉ triệu gấp tôi vào Thừa Thiên cung của Thiệu Anh.

Tim tôi như ngừng đập khi nghe đến sự việc khó hiểu này, bọn cung nữ ngủ cùng phòng cũng một phen chao đảo:

"Thục Nữ, có lẽ nào Hoàng Thượng gọi cô đến sủng hạnh không?" Họ nhìn tôi đầy ghen tị lẫn tò mò.

"Tôi không rõ" Tôi cười cười lại, vốn dĩ đáp cho có lệ, thực chất không quan trọng mình nói gì.

Tôi vui mừng vì sắp gặp lại Thiệu Anh, nhưng lại vô cùng bối rối với hình hài mới của mình trước mặt chàng.

Nhưng vô cùng vô cùng khó hiểu tại sao Thiệu Anh lại triệu tôi đến gặp lúc này, quái lạ, nghe nói giờ đây chàng là một người lạnh lùng, ra tay không hề nhân nhượng với kẻ phạm tội, dù cho là nam nhân hay nữ nhi.

Có lẽ nào Ngân Hương đã nói gì đó với chàng? Không đâu, chàng là một minh quân, không thể làm ra những chuyện không đâu được.

Bên ngoài có một vị thái giám chờ sẵn, tôi vội đi theo sau ông ta:

"Hẳn Hoàng Thượng đã để mắt đến ngươi, ta nghĩ ngươi nên chiều theo ý Người, không thì khó tránh hậu quả" Ông ta nói với tôi, trước mặt tôi chỉ thấy mỗi cái lưng của ông ta.

"Nô tì hiểu rõ" Tôi đáp lại.

"Nếu may mắn được Hoàng Thượng sắc phong phi tần, ngươi không được quên Thái công công này đấy, chính ta đã đưa ngươi đến gặp Hoàng Thượng"

Tôi nhếch môi, lão ta là đồ xấu xa lộ ra mặt, rõ ràng muốn hưởng lợi nhuận đây mà, đừng có mà mơ, tôi nên công minh một chút.

Tôi cười sau lưng ông ta, mặc ông ta có thái độ thế nào đi nữa, tôi kìm lại đáp:

"Nô tì biết rồi"

Vừa lúc đó đã đến trước cửa Thừa Thiên cung, nơi mà tôi đã gặp Hiếu Nam lần đầu tiên.

Bên ngoài là hai bên cận vệ đứng gác, lão Thái vội đẩy cửa bước vào, tôi cũng lũi thũi chạy theo, mặt cúi gầm xuống như các cung nữ hay làm khi gặp Hoàng Đế.

"Lui ra" Giọng nói có phần lạnh nhạt nhưng vô cùng uy nghi, tôi không khỏi bần thần trước giọng nói này, quen thuộc đến từng âm từng từ.

Tay tôi đột nhiên run run, môi muốn nói nhưng lại không dám mở.

Sau lưng chỉ nghe được tiếng đóng cửa do lão công công ban nãy đóng lại, hơi thở tôi có phần nặng nề hơn.

"Ngước mặt lên để Trẫm xem mặt" Giọng nói lạnh lùng băng giá đó khiến tôi không tin được người đó là Thiệu Anh, tôi khe khẽ nhíu mày ngẩng mặt lên.

Thiệu Anh vẫn như vậy, không hề thay đổi nhiều, chỉ là có phần đỉnh đạt hơn, hàng ria mép tôn lên khí chất quân vương rạng ngời của chàng, ngoài ra không khác gì trước đây. Thật khiến tôi ngỡ ngàng, trông chỉ như hơn ba mươi.

Bên cạnh Thiệu Anh là hai Hoàng nam, cả hai nhìn tôi trân trân.

Rốt cuộc chàng đang dở trò gì vậy Thiệu Anh?

Tôi to mắt, không hiểu được.

"Hoàng Thượng gọi nô tì đến đây có gì sai bảo?"

Nhưng chàng không nói gì, nhìn sang đã thấy Hiếu Nam nhìn chàng với ánh mắt kỳ lạ như là một dấu hiệu gì đó truyền qua cho Thiệu Anh, bên cạnh nữa là... Hiếu Thuận, nó khôi ngô tuấn tú, trông hệt như "tôi" ở kiếp trước, ba bốn phần giông giống Thiệu Anh.

"Ngươi tên là gì?" Thiệu Anh hỏi tôi

"Tâu Hoàng Thượng, nô tì là Nguyễn Thị Thục... Lo..a... Nữ" Tôi gần như đã sắp nói ra tên thật nhưng nhớ ra mình vào cung với danh nghĩa của chị mình cơ mà?

"Thục Nữ?" Thiệu Anh lập lại "Ngươi mười tám?" 

"Dạ" Tôi khẽ gật

Tôi nhận ra đầu mày chàng chau lại gay gắt, Hiếu Nam ghé vào tai Thiệu Anh, dùng tay che lại nói gì đó, tôi nhận ra gương mặt chàng đanh lại trông thấy.

"Được rồi, cho ngươi lui ra" Thiệu Anh với thần sắc không vui phẫy tay cho tôi lui, dầu sao được nhìn thấy chàng, thấy hai hoàng nhi của mình khôn lớn chững chạc tôi đã hạnh phúc lắm rồi, cũng chẳng còn mong gì hơn.

"Phụ Hoàng" Tiếng đồng thanh của hai hoàng nhi có vẻ hoảng hốt khiến tôi giật mình quay lại, thì thấy hai hoàng nhi đỡ lấy Thiệu Anh, tay chàng đặt trên thái dương, thần sắc có vẻ mệt mỏi.

Không hiểu sao lại có một thôi thúc nào đó, tôi vội chạy đến đỡ lấy chàng:

"Thiệu Anh" Tôi nhất thời lỡ lời đã thốt ra câu mà mình không nên thốt ra.

Ở thời này, gọi tên húy của Hoàng Đế là trọng tội, có thể chém đầu cả chín đời.

Lập tức Thiệu Anh lẫn hai hoàng nhi sững mắt nhìn tôi, lúc này tôi đã nhận ra sai lầm trầm trọng của mình, chỉ biết cầu phật để thoát khỏi kiếp nạn này.

Thiệu Anh cố đứng vững, rồi ra lệnh cho hai hoàng nhi lui ra, để lại tôi đối mặt với chàng. Tôi nuốt nước bọt, vội dìu chàng đến giường ngồi xuống.

Rồi vội lùi lại quỳ xuống, mặt úp xuống nền đất:

"Hoàng Thượng tha tội cho nô tì vô lễ, nô tì chỉ là buộc miệng"

"Ta không trách ngươi, nhưng... làm sao ngươi biết tên húy của ta?"

"Nô... nô tì..." Tôi không thể tìm ra một lý do hợp lý, tôi phải nói sự thật rằng kiếp trước tôi đã biết, bởi tôi là vị cố Hoàng Hậu mà chàng ngày đêm mong nhớ?

Mỗi khi có dịp, tôi lại tuông lệ, cái tật mít ướt cả ngàn năm nay không thể thay đổi được.

"Trên thế gian này, ngoài Mẫu Hậu, các hoàng nhi và... Nam Phong Cao Hoàng Hậu, thì không ai có thể biết tên húy của ta. Ta tin chắc các hoàng nhi không thể nói tên húy của ta bừa bãi cho bọn cung tì như ngươi biết được, nói! Ngươi hẳn có quen biết Hoàng Hậu?" Đoạn cuối, giọng của chàng giận dữ.

"nô nô tì... nô tì chỉ vừa tròn mười tám, trong khi Hoàng Hậu mất đã mười sáu năm, tính ra khi đó nô tì chỉ vừa tròn hai tuổi thì làm sao..." Tôi hơi ngước lên đáp lại, nhưng không dám ngẩng mặt nhìn chàng.

Đột nhiên tôi thấy tà áo chàng thỏng xuống, chàng đứng dậy bước đến chỗ tôi, đỡ vai tôi dậy, tôi vẫn còn run người, lệ còn chưa khô trên má, tôi nhướn mày:

"Điệu bộ này, những giọt lệ này, phong thái này... ta không thể lầm lẫn!" Như chàng đang tự nói với chính mình, rồi lại nhìn tôi gây gắt

" Ngươi nói láo, ngươi không thể mười tám tuổi được, tốt nhất là khai thật, không thì đừng trách ta"

"Tiện nữ..." Tôi lại bật lệ, quỳ xuống, sau một lúc trầm ngâm, đành phải cắn răng khai thật "Tên thật là Nguyễn Thị Thục Loan, làng của tiện nữ ở phía Đông Long Thành, tiện nữ chỉ vừa tròn mười sáu. Do chị sắp đến ngày xuất giá nhưng do lệnh của Triều đình, cực chẳng đã tiện nữ đã giả danh chị vào cung làm cung nữ thay chị"

"Ra là vậy!" Chàng lại kéo tay tôi đứng dậy "Tại sao ngươi biết Hoàng Hậu mất đã mười sáu năm trong khi đó chỉ có vài quan triều đình hôm đó biết và một số nô tài có mặt ở đó biết, nhưng ta đã cho bọn họ về quê, còn những tiện dân như ngươi thì không thể nào biết được... Tất cả không thể chỉ là trùng hợp được"

"Nô tì..." Thiệu Anh như muốn dồn tôi vào đường cùng, tôi muốn thoát khỏi khung cảnh này, chẳng lẽ chàng muốn tôi phải khai thật sao? Thượng đế, sao người không cho con mất đi ký ức vẫn tốt hơn hay sao? Sao cứ mãi làm con lao đao khổ sở thế này?

Tôi chỉ ôm đầu, lùi lại, mắt đẫm lệ:

"Nô tì cầu xin Hoàng Thượng đừng hỏi bất cứ câu hỏi nào về Nam Phong Cao Hoàng Hậu nữa, nô tì không biết gì cả, xin Người đừng hỏi nô tì"

Tôi vội nhấc chân lên vội bỏ đi thì chàng lao đến ôm chầm lấy tôi, tôi cố gắng đẩy ra nhưng chàng nhất quyết không bỏ ra:

"Ta biết, chính là nàng, tuy gương mặt không giống, nhưng con người này, từ thái độ, cử chỉ đều quen thuộc với ta! Nàng có biết ta ngày nhớ đêm mong nàng hay không? Ta chỉ có thể mong nàng trong giấc mộng, hy vọng rằng mộng đó sẽ biến thành sự thực, nhưng rốt cuộc khi tỉnh giấc, chỉ có mình ta đối diện với màn đêm u ám"

"Hoàng Thượng, Người lầm rồi, tôi không phải Hoàng Hậu" Tôi gào lên, nhưng chàng vẫn ôm tôi.

"Tôi?" Thiệu Anh lập lại, khiến tôi sững người, tôi không được phép xưng hô như vậy "Chỉ có Thiên Tuệ mới dám xưng hô với ta như vậy, nàng còn chối? Nàng chính là kiếp sau của Thiên Tuệ"

"Hoàng Thượng... Người là một minh quân tài đức, sao lại có thể tin vào những chuyện vô căn cứ như vậy?" Tôi bất lực, thực chất không muốn hoàng cung đại loạn, tôi không thể để hai hoàng nhi giờ đã hơn tuổi tôi lại gọi tôi bằng mẫu thân, thật khó chấp nhận sự thật trớ trêu này.

"Phải, ta chưa bao tin bất cứ chuyện mê tín nào, chỉ trừ nàng ra, có một người đã từng nói cho ta bí mật này, rằng nàng sẽ quay trở lại với hình hài của một cung nữ, giờ thì ta đã thật sự tin"

Tôi cố vùng vẫy khỏi vòng tay của chàng:

"Chàng hãy bỏ thiếp ra" Ôi không, nhất thời luống cuống, tôi lại tự đào huyệt chôn mình.

"Nàng còn chối? Chỉ có Thiên Tuệ mới có thể nói chuyện với ta như vậy, nhưng lời lẽ nàng nói luôn mang một lý trí rõ ràng"

"Phải, là thiếp... chính thiếp" Tôi gào lên vô vọng

Như được giải tỏa uất ức, chàng buông tôi ra nhìn tôi khẽ mỉm cười, mắt chàng đã ngấn lệ từ lúc nào, tôi không tin, chàng khóc vì tôi?

Thôi thì đành phải chấp nhận mối quan hệ ngang trái này vậy, tôi nhướn chân lên ốm lấy cổ chàng.

"thiếp xin lỗi, chỉ là... bất đắc dĩ..."

"Ta không cần nàng xin lỗi, chỉ cần nàng trở lại với ta thì dù có bao nhiêu tuổi ta cũng không quan trọng, dầu sao nàng chỉ tròn mười sáu thôi mà"

Thiệu Anh ôm chặt lấy tôi.

Chưa bao giờ có một niềm hạnh phúc nào to lớn đến như vậy trong trái tim tôi, mối tình này quả là vĩ đại đối với tôi, tôi càng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được chàng ôm mình như vậy.

***

Bên ngoài Thừa Thiên, có hai chiếc bóng đen của hai nam tử đang the thé cửa nhòm vào, môi mấp mấy đầy xúc động, từ khi nào, cả hai đã không kìm được nước mắt mà bật khóc, trong trái tim lân lân một niềm hạnh phúc khó tả, như đã tìm ra thứ đã mất đi cách đây mười sáu năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.