Nam Sủng Của Vương Gia Bá Đạo

Chương 15: Tìm kiếm



Sau khi Sở Lăng trở về tẩm cung, giương mắt liền thấy được vẻ mặt dịu dàng của Đoan Mộc Mộng.

Lúng túng một chút, Sở lăng hiện tại tuy là vua,Sở Du mặc dù đang bị giam giữ vào trong đại lao nhưng hắn và Đoan Mộc Mộng luôn có chút lung túng không biết nên đối mặt như thế nào.

Đoan Mộc Mộng đi tới,vỗ tuyết trên người hắn xuống, mỉm cười nói:“Sở đại ca, tại sao trễ như vậy còn đi ra ngoài?”

Sở Lăng ảm đạm cười, đối với động tác của nàng không quá thích ứng, nhưng vẫn nói:“Chẳng qua là đi ra ngoài một chút.” Chần chờ một chút lại nói:“Hoàng huynh… Thế nào?”

Động tác của Đoan Mộc Mộng dừng lại, sau đó có chút thương cảm nói:“Hắn… thần trí đã không rõ ràng.”

Sở Lăng nhíu mày.

Đoan Mộc Mộng nói:“Nhưng mà luôn gọi tên Vân Tiên.”

Tâm tình không khỏi bế tắc,Sở Lăng nói:“Nàng về nghỉ ngơi đi.”

Đoan Mộc Mộng không nói chuyện lại đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn.

Cánh tay mềm mại ấm áp ôm lấy hắn, hắn nên vốn hoài niệm chuyện cũ  nhưng giờ phút này cảm giác gì cũng không có, trong đầu thoáng hiện ngược lại là khuôn mặt thản nhiên của Vân Tiên.

“Sở đại ca…” Đoan Mộc Mộng thấp giọng nói,“Chúng ta rốt cục có thể cùng một chỗ.”

Chậm rãi gỡ tay nàng ra, Sở Lăng xoay người nhìn nàng nói:“Trở về không được, ta không phải Sở Lăng năm đó, nàng cũng không phải Đoan Mộc Mộng năm đó.”

Sắc mặt Đoan Mộc Mộng có chút kinh ngạc, đôi mắt phiếm hồng, bộ dạng nàng rất ủy khuất nói nhỏ:“Huynh chung quy chỉ thích Vân Tiên…”

Sở Lăng trầm mặc, trong lòng lại vẽ lại đường cong bề ngoài của mặt Vân Tiên.

“Muội đã sớm nên biết, lòng của huynh sẽ không bao giờ …  ở bên muội nửa.” Cười khổ một tiếng,Đoan Mộc Mộng chậm rãi sải bước đi ra ngoài.

Nhìn xa bóng dáng của nàng, đáy lòng Sở Lăng phát ra một tiếng thở dài, đây là nữ tử hắn yêu chín năm. Năm đó cầu mà không được, hiện tại có thể được đến nhưng hắn đã không còn yêu.

Trong lòng xẹt qua gương mặt tái nhợt của Vân Tiên và bàn tay lạnh như băng, đúng là vẫn còn lo lắng thân thể hắn, hắn rất nhanh hướng “Vân Tiên Các” Đi đến.

Vừa đi đến trước hết nhìn thấy chính là vũng máu lớn ở trên tuyết.

Tâm chợt trầm xuống,Sở Lăng trước nay chưa có lo lắng, hắn chạy nhanh lên lầu các.

Không có ai,một người cũng không có.

Đàn ngọc vẫn còn, y phục vẫn còn, chăn vẫn là hỗn độn.

Hắn chạy nhanh sang nơi khác, sau đó tìm khắp nơi.

Trong phòng chỉ có vài bộ y phục cũng dính toàn máu

Sở Lăng ảo não muốn giết chính mình, hắn tại sao lại không phát hiện, hắn có bệnh  nha?

Đại lao.

Sở Lăng chưa từng nghĩ tới ca ca mình lại có bộ dáng tiều tụy như thế nào, rồi lại mang theo điên cuồng, khi thấy hắn tới huynh ấy còn hung tợn nhìn chằm chằm.

Sở Lăng kêu nhỏ một tiếng:“Hoàng huynh…”

Mắt Sở Du có chút phức tạp, đột nhiên liền vọt lại đây, kéo y phục hắn lớn tiếng nói:“Sở Lăng, Sở Lăng, ngươi là Sở Lăng?”

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Sở Lăng có áy náy.

Sở Du tiếp tục nói:“Ngươi không phải là rất sung sướng sao? Có phải hay không? Vân Tiên đâu? Vân Tiên ở đâu? Hắn vì sao không đến nhìn trẫm? Chẳng lẽ hắn thật sự chán ghét trẫm như vậy sao?” Hắn cười, cười ra nước mắt,“Trẫm đến tột cùng có điểm nào không tốt bằng ngươi? Hắn vì sao muốn ta cho ngươi tự do,mà cam tâm ở bên trẫm ba năm? Ha ha ha ha…”

Nhìn hắn cười điên cuồng,tim Sở Lăng như bị xé rách.

Hiểu lầm, thì ra thật là hiểu lầm…

Hắn không phải vì vinh hoa phú quý…

Hắn không phải vì một bước lên mây…

Hắn không phải vì nổi danh thiên hạ…

Hắn chỉ là vì cứu chính mình…

Hối hận thật sâu khắc vào trong mắt hắn. Hắn nghĩ đến đêm hôm đó sau khi công thành, hắn thế nhưng còn đi nhục nhã hắn… Hắn thế nhưng còn tàn nhẫn trừng phạt hắn…

Sở Du còn đang nói liên miên cằn nhằn, Sở Lăng cũng không còn lòng dạ nào nghe tiếp, lúc này chuyện phải làm chính là đi tìm Vân Tiên.

Tìm được hắn mới có thể yêu thương hắn thật nhiều.

Nghĩ đến vết máu trên tuyết kia, lòng hắn lại đau đến không thể ức chế.

Bệnh rất nguy kịch mới có thể phun ra nhiều máu như vậy.

Vậy hắn lúc này, có thể hay không đã…?

Lắc đầu thật mạnh,Sở Lăng kéo tay Sở Du ra chạy như điên ra ngoài.

Thiên hạ tuy rằng lớn nhưng hắn nhất định phải tìm được hắn!

Tìm không thấy người của hắn, cũng phải tìm được … Thi thể!

Gió lạnh gào thét thổi qua,Sở Lăng giật mình một cái sau đó bắt đầu bình tĩnh.

Vân Tiên không có thân nhân nào,hắn hình như cũng không có bằng hữu…

Ánh sáng hiện lên,Sở Lăng hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hắn có bằng hữu, hắn có một bằng hữu tốt nhất.

Đoạn Dạ Thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.