Cảnh Bình tháng sáu năm thứ hai mươi ba, trước sinh thần của Hoàng thượng một ngày.
Mưa xuân kéo dài liên tục vài ngày cuối cùng cũng kết thúc, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây buông xuống hoàng thành, ánh nắng đầu tiên của mùa hạ mang theo một tia nóng rực, so với mùa xuân càng ấm áp, làm cho lòng người càng nóng.
Đại điện to lớn trong hoàng cung, bắt đầu lâm triều đã thật lâu, vài vị đại thần lớn tuổi có chút không chịu nổi, đứng lâu hơn nữa lại đói bụng, có điểm lung lay sắp đổ, nhưng như trước cố gắng kiên trì.
Hôm nay chủ yếu thảo luận về công việc trù bị thọ lễ, vốn này hẳn đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng là bị án của Ngụy Dũng liên lụy, vài đại thần phụ trách chuẩn bị sinh thần đại lễ bị biếm, người mới lên thay thế không quen việc, thế cho nên mới kéo dài đến hiện tại.
Ngày mai chính là sinh thần của Hoàng thượng, nhưng hôm nay cư nhiên còn không có chuẩn bị tốt, hiệu suất làm việc thực tại có chút thấp, làm cho người ta bất đắc dĩ.
Thật vất vả thương lượng hết thảy, nhưng lại xuất hiện vấn đề khác, lễ mừng nên tổ chức ở nơi nào? Nguyên bản là định ở Ngự hoa viên, nhưng vài ngày mưa to liên miên, hoa thảo trong Ngự hoa viên đều bị mưa tàn phá rơi đầy đất, nơi nơi đều là nước đọng, không thích hợp cử hành lễ mừng.
Thảo luận đến thảo luận đi, nhất thời không có cách nào khác giải thích.
Đang lúc bầu không khí chìm trong trầm mặc, có người lên tiếng đánh vỡ.
Đứng ra là một vị hoàng tử trẻ tuổi ước chừng khoảng mười chín, mặc lục sắc cẩm y, khuôn mặt hơi ngăm đen, có lẽ là do nhiều năm chinh chiến, trên người Nhị hoàng tử mang theo tia trầm ổn cùng tự tin của quân nhân, đây là thứ các hoàng tử khác không có được.
Thẳng tắp đứng ở đó, như một khối trụ vững chãi vĩnh viễn không ngã.
Các đại thần trong điện nhìn Nhị hoàng tử đều khẽ gật đầu, có lẽ chiến trường thật sự là địa phương làm người ta trưởng thành, Nhị hoàng tử tiểu thí hài nhiều năm trước nay đã trưởng thành thành một nam nhân, nhìn dáng người, nhìn khí thế, cùng Hoàng thượng năm đó giống nhau như đúc.
"Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần có cái đề nghị, không biết có nên nói hay không?" Nhị hoàng tử cung kính nói, thanh âm vang vọng hữu lực.
"Nguyên nhi cứ nói đừng ngại!"
Đối với nhị nhi tử của mình, Hoàng thượng thực vừa lòng, không có sự lỗ mãng của hoàng tử, đủ trầm ổn, có tầm nhìn xa, năng lực quân sự phi thường mạnh, nhưng đáng tiếc quá nặng cảm tình.
Người như vậy thích hợp làm tướng quân, không thích hợp làm Hoàng đế, bởi vì Hoàng đế vĩnh viễn không thể xử trí theo cảm tình.
"Nhi thần cho rằng nếu trong cung không thích hợp tổ chức lễ mừng, như vậy vì sao không ở ngoài cung cử hành? Phụ hoàng đại thọ hẳn là khắp chốn mừng vui, cùng dân chúng cộng nhạc có thể ổn định lòng người, thứ hai hướng dân chúng chứng minh Nam Tấn chúng ta quốc thái dân an, ca múa mừng cảnh thái bình, không cần lo lắng kẻ thù bên ngoài xâm phạm, Hoàng thượng sẽ vĩnh viễn bảo hộ thần dân."
Lời Nhị hoàng tử mang đến oanh động thật lớn cho triều thần, Nam Tấn kiến quốc ba trăm năm qua, chưa từng ở ngoài cung tổ chức lễ mừng quá, lịch đại các đời cũng chưa bao giờ có hành động này, thật sự rất kinh hãi thế tục.
Cách Ca vụng trộm nhìn Hoàng thượng có chút đăm chiêu cùng vài vị trọng thần liếc mắt một cái, vui một mình không bằng cùng vui, hằng năm cũng chỉ có vài người tham dự, có gì hay.
Tựa như các chương trình tết âm lịch sau này, hiện trường chỉ có vài người xem, thật là quá lãng phí a, nhân dân cả nước cùng xem mới gọi là ý nghĩa, mọi người cùng hoà nhập vào bầu không khí, hân hoan đón chào năm mới.
Không có truyền hình, hiện trường trực tiếp vẫn là có thể.
Hoàng thượng cẩn thận suy nghĩ, tuy nói ở ngoài cung không thể nào an toàn, nhưng cùng dân chúng cộng nhạc hình như rất có ý nghĩa, không có gì hơn so với có thể nhìn thấy dân chúng mừng vui, càng làm cho Hoàng thượng có cảm giác thành tựu, có lẽ có thể suy xét.
Lại là một phen thảo luận kịch liệt, cuối cùng Hoàng thượng quyết định đem lễ mừng thọ dời đến ngoài cửa chính hoàng cung, ngoài cửa cung có một khoảng sân rất rộng, có thể chứa nhiều người cùng nhau xem lễ mừng, hơn nữa lại dễ dàng an bài thị vệ, không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Sau khi lâm triều kết thúc, ngoài đại điện có không ít đại thần bắt đầu hướng Nhị hoàng tử bắt chuyện, người thông minh đều nhìn ra đến từ sau khi xảy ra án của Ngụy Dũng, Hoàng thượng liền vắng vẻ Thái tử, vừa rồi Hoàng thượng lại đối Nhị hoàng tử thêm tán thưởng, xem ra hấp dẫn a!
Thái tử lạnh lùng nhìn Nhị hoàng tử được các đại thần vây quanh, bất mãn hừ một tiếng, thứ của ta ai cũng không được lấy! Khoé miệng gợi lên một chút ý cười tàn nhẫn, xoay người nhanh chóng rời đi.
Tam hoàng tử nhìn cũng chưa nhìn Nhị hoàng tử, vội vàng theo Thái tử rời đi.
Đêm, Nhị hoàng tử phủ, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử bốn vị hoàng tử cùng tiến đến bái phỏng, ăn mừng Nhị hoàng tử trở về.
So với Thái tử khí thế bức người, khắp nơi giết hại huynh đệ, Nhị hoàng tử trọng tình trọng nghĩa càng được các hoàng tử khác hoan nghênh, từ nhỏ liền cùng nhau ngoạn, mọi người cảm tình phi thường tốt.
"Nhị ca, nhiều năm không gặp, chúng ta rất nhớ ngươi!" Lão ngũ uống không ít rượu, trong men say mông lung lôi kéo tay Nhị hoàng tử, vừa khóc vừa nói.
Trước đây, hắn bị Thái tử khi dễ, khắp nơi bắt nạt hắn, nếu không có nhị ca hỗ trợ, tháng ngày cũng không dễ chịu.
Nhưng là từ vài năm trước nhị ca đi biên quan, Thái tử lại bắt đầu khi dễ bọn họ, cuộc sống lại bắt đầu khó khăn, thật sự thập phần tưởng niệm nhị ca a!
"Đúng vậy đúng vậy! Những ngày không có ngươi, lão đại lại càng khi dễ chúng ta." Lão tứ cũng đi theo nói.
Nhị hoàng tử nhìn chúng huynh đệ, nâng lên chén rượu một hơi uống hết, liên tục uống năm chén rượu mới dừng lại, trầm giọng nói: "Nhiều năm như vậy mọi người cùng nhau nhẫn nhịn, khổ cực rồi."
Lão lục uống một chén rượu nói: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều."
Cách Ca vẫn ngồi ở một bên uống trà, yên lặng nhìn các ca ca sầu mi khổ kiểm, không nói gì, tựa như mười năm trước trong tiểu viện tử kia, các ca ca ở một bên than thở, nàng cũng không có hé lời.
Mọi người không thèm nhắc lại, phi thường ăn ý cùng nhau uống rượu, uống mãi đến khuya, chờ lúc mọi người đều say gục xuống, Nhị hoàng tử ghé vào trên bàn đột nhiên ngồi dậy, không hề giống bộ dáng người đã uống rượu.
"Đêm nay an bài tốt chưa?" Nhị hoàng tử hướng Cách Ca một mình ngồi chỗ kia nhìn nước trà ngẩn ngơ hỏi.
Cách Ca cúi đầu nhìn chén trà, nước trà trong chén tĩnh lặng như mặt gương, thời điểm Nhị hoàng tử nói, nước trà hơi hơi dao động, loáng thoáng nhìn đến bên trong giống như có một nữ tử đang khóc.
Yên lặng gật đầu.
Nhị hoàng tử nhìn Cách Ca gật đầu, nở nụ cười, nhìn ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua màn đêm tăm tối nhìn hướng hoàng cung, nhẹ nhàng nói: "Về sau chúng ta sẽ không bao giờ bị khi dễ nữa, không bao giờ!" Nương, rốt cuộc không còn ai có thể khi dễ nhi tử người nữa, rốt cuộc không còn ai có thể khi dễ người nữa!
Cách Ca ngẩng đầu nhìn hướng hoàng cung ngoài cửa sổ, thống khổ nhắm mắt lại.
Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!
Lúc này trong hoàng cung, đêm nay Thái tử điện hạ tâm tình không tốt cùng Tam hoàng tử uống rất nhiều rượu, men say mông lung, mơ mơ hồ hồ được hạ nhân của mình đỡ lên dìu về.
Tâm tình không tốt thì làm cái gì? Có, bản cung có thể làm cho một người thống khổ cả đời, đừng trách ta, đều là các ngươi bức! Muốn trách thì trách lão nhị tên kia.
Trải qua một tháng tĩnh dưỡng, bóng ma trong lòng rốt cuộc tiêu tán, nay cuối cùng cũng có thể sinh hoạt phu thê bình thường, Tô Tích Thủy nữ nhân kia lấy về đã lâu như vậy, nên hảo hảo hưởng thụ một phen.
Sai hạ nhân mang mình đến nơi Thái tử phi ngụ, quẹo trái quẹo phải, không biết đi bao lâu, rốt cuộc cũng tới.
Thái tử lung lay đứng bên ngoài phòng, nhìn bóng dáng người trong phòng theo ánh đèn hắt lên cửa sổ, một nữ tử đang thay y phục, Thái tử mắt say lờ đờ nở nụ cười, một phen đẩy ra hạ nhân, nghiên ngả xoay người đẩy cửa ra, đi vào, nhân tiện đóng lại cửa phòng.
Trong phòng, nữ tử kia vẫn đang thay y phục, giống như thoát một nửa, lúc này một cái bóng đen vồ đến, ôm cổ nữ tử, hai cái bóng dáng rất nhanh sáp lại nhau, nữ tử liều mạng giãy dụa, nhưng là không giãy ra được.
"Cứu mạng a~~" Trong phòng truyền đến thanh âm cầu cứu, theo sau chúc đăng tắt, bên trong một mảnh tối đen, không biết đã xảy ra cái gì.
Hạ nhân yên lặng nhìn hết thảy, chờ đèn tắt, khoé miệng gợi lên chút ý cười kỳ quái, lúc này mới xoay người rời đi.
Dưới ánh trăng, lờ mờ có thể thấy được bộ dáng người này, này chẳng phải chính là hạ nhân tân hôn ngày đó cấp Thái tử đưa tới canh giải rượu hay sao!
- ---****----
Ed: Ta edit gần hết rồi, tự dưng mạng lag, bị văng ra, vào xem lại thì thấy công sức làm mất hết cả, chỉ còn lại có vài chữ đoạn đầu, phải đi làm lại, bực vl.
Mấy nay tới khoảng thời gian thi giữ kì thuyết trình các kiểu, deadline ngập đầu, ta mệt mỏi quá.
????