Ngày thu, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong sân, gió nhẹ thổi qua mang đi sự nóng bức của ngày hè, trong tiểu viện mát mẻ nhẹ nhàng khoan khoái thập phần thích hợp hưu nhàn nói chuyện phiếm, đương nhiên nếu có thể có thêm một ly kem thì còn gì bằng.
Tại bàn đá trong đình, Mộ Dung Tuyết Ngân cùng Khuynh Thành bốn mắt nhìn nhau thật lâu, nước trà trên bàn tản mát ra một tia nhiệt khí, dần dần nhiệt khí biến mất, nước trà chuyển lạnh, hai người như trước không nói gì.
Tại một góc cách đó không xa, Hoa nhi một bên cắn hạt dưa một bên say mê thưởng thức cao thủ quyết đấu, dưới đất vỏ hạt dưa đã chất thành một núi nhỏ, hiển nhiên người nào đó đã rình coi thật lâu, tiết tháo gì đó đã sớm bị Hoa nhi xem thành hạt dưa ăn sạch.
Nói, tiết mục gia đình hôn nhân đại chiến, bà tức* nội chiến, tiểu tam cùng nguyên phối đấu đá đoạt vị xác thực rất hấp dẫn, tình tiết cao trào kích thích, kịch tính biến chuyển không ngừng, bất quá nếu có càng nhiều nhân vật tham gia vào thì càng tốt.
* Mẹ chồng nàng dâu.
Hoa nhi nói thầm trong lòng, nhìn hai người trong đình như trước bốn mắt nhìn nhau trầm mặc không nói, nàng gấp muốn chết rồi, sao lại không đánh nhau mắng nhiếc nhau a? Còn không mau động thủ đi a, không thấy người xem đã vội muốn chết rồi đây sao? Lão nương muốn xem tuồng vui phấn khích hoả bạo a ~~~
Thật lâu sau đó, hai người tưởng như hoá đá trong đình rốt cuộc có động tác, chỉ thấy Mộ Dung Tuyết Ngân cùng Khuynh Thành đồng thời cầm lấy chén trà trên bàn, mặc kệ nước trà trong chén đã lạnh, cứ như vậy trực tiếp uống xuống, sau đó hai người phi thường ăn ý buông chén trà, tiếp tục bốn mắt nhìn nhau trầm mặc không nói.
Ni mã! Hoa nhi vẫn đang cắn hạt dưa rốt cuộc nhịn không nổi muốn chửi thề!
Lúc này Cách Ca lén lút đi đến bên cạnh Hoa nhi, vỗ nhẹ bả vai nàng ấy, Hoa nhi cũng không ngoảnh đầu lại nhanh chóng nhấc mông xích ra một bên, chừa ra một cái vị trí.
Ngươi nào đó thấy thế liền đặt mông ngồi xuống, tiện tay cầm lấy hạt dưa Hoa nhi đưa cho há miệng cắn, chủ tớ hai người phi thường ăn ý tiếp tục thưởng thức hoả bạo tuồng trước mặt.
"Hoa nhi ~ Vừa rồi lúc bổn hoàng tử đi nhà xí có bỏ qua tình tiết phấn khích nào hay không a?" Cách Ca chân bắt chéo dáng vẻ lưu manh nói.
"Có ~" Hoa nhi mặt không chút thay đổi nói.
Cách Ca nghe thấy vậy liền mừng rỡ, phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, một mặt kích động hỏi: "Các nàng chửi nhau hay không? Có động thủ hay không? Có lột y phục hay không? Có lăn lộn trên đất hay không? Có...?"
Hoa nhi thấy Cách Ca hai mắt loé tinh quang miệng nói không ngừng liền ném cái xem thường, bĩu môi nói: "Điện hạ còn có tiền đồ hay không, liền chút trường hợp nhỏ đó thì có cái gì hảo kích động? Nhớ kỹ, chúng ta đều là người đã chứng kiến qua biết bao nhiêu sự kiện kinh thiên động địa, có cái gì chưa thấy qua, bộ dáng hấp tấp của người thực làm mất mặt nhóm "rình coi song sát" chúng ta!"
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tai sai rồi! Ngươi cứ tiếp tục nói a!" Cách Ca hướng Hoa nhi nịnh nọt, từ khi gia nhập vào đội của Hoa nhi, Cách Ca phát hiện trình độ rình coi của người nào đó thực sự đạt đến hàng nhất lưu, nàng liền mặt dày đi theo, vừa đi chính là vài ngày.
Hoa nhi thập phần vừa lòng gật đầu, biểu hiện bây giờ của điện hạ không tồi, lần sau có mỹ nữ tắm rửa, nha hoàn tư hội yêu đương vụng trộm linh tinh gì đó nhất định phải mang theo điện hạ cùng đi thưởng thức một phen, để cho điện hạ hiểu được chân chính đại trường hợp là như thế nào.
"Vừa rồi, hai người bọn họ uống trà!" Hoa nhi nói xong tiếp tục cắn hạt dưa, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết Ngân cùng Khuynh Thành, một chút chi tiết thêm cũng không nói.
Cách Ca ở một bên đợi nửa ngày, cũng không đợi được câu kế tiếp, cứng ngắc nhìn Hoa nhi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó gì?" Hoa nhi khó hiểu hỏi.
"Chính là các nàng uống trà xong đã xảy ra cái gì? Đánh nhau? Cào mặt? Xé y phục linh tinh này nọ..." Cách Ca khẩn cấp nói.
"Không có sau đó a!"
"Cái gì?!"
"Điện hạ người hiện tại đang xem không phải là sau đó hay sao!"
"Nà ní!"
Cách Ca nhìn hai người trong đình như trước bốn mắt nhìn nhau liền khiếp sợ không thôi, không thể nào! Này đều sắp một canh giờ, hai người các nàng cư nhiên một câu cũng không nói, trúng tà hay gì?
Xa xa trong đình, Mộ Dung Tuyết Ngân dư quang liếc nhìn bên này một cái, đối Khuynh Thành cười nói: "Hỗn đản kia nhìn lén thực lâu, xem ra là luyến tiếc ngươi a!"
Khuynh Thành không chút nào để ý nói: "Kia cũng không nhất định, ngày hôm qua lúc người nào đó đến phòng của ta thay y phục, hình như cạnh cửa sổ có tên nhìn trộm, đã quên nói cho ngươi mà thôi!"
Cái gì? Mộ Dung Tuyết Ngân nhìn bộ dáng lãnh đạm của Khuynh Thành liền nghiến răng nghiến lợi, phát hiện tên hỗn đản kia nhìn lén mà ngươi cư nhiên không nói cho bản công chúa một tiếng, chết tiệt! Đáng giận yêu tinh!.
Chương mới nhất tại _ .
n et _
Mộ Dung Tuyết Ngân hừ lạnh một tiếng, đối Khuynh Thành cười lạnh nói: "Sáng nay bản cung cũng tình cờ phát hiện cửa sổ dục phòng* bị người chọc thủng, không biết là tên hỗn đản nào lộng phá, may mắn dục phòng không có người, bằng không..."
* Nhà tắm.
Khuynh Thành sắc mặt khẽ biến, trên mặt không biết từ khi nào đỏ bừng lên, nàng có thói quen tắm rửa mỗi sáng sớm a, hỗn đản chết tiệt!
Nhìn thần sắc Khuynh Thành thay đổi, khoé miệng Mộ Dung Tuyết Ngân lộ ra một chút ý cười đắc ý.
Từ sau đêm đó, quan hệ giữa nàng và Khuynh Thành trở nên phi thường phức tạp, không hẳn là thân mật, nhưng lại quen thuộc hơn rất nhiều.
Giữa hai người giống như thêm một chút gì đó mơ hồ không rõ, giống như khuê mật, lại giống như tỷ muội, ai cũng nói không rõ.
Thanh Vũ đi rồi, rốt cuộc không có người bồi Mộ Dung Tuyết Ngân đấu võ mồm, cuộc sống nhất thời trở nên vô vị.
Hỗn đản Cách Ca kia gần đây không biết lại đang làm cái gì, cả ngày cùng Hoa nhi thần thần bí bí, nếu không thì biến mất không thấy tăm hơi, Tình nhi cũng trở nên kỳ lạ hơn rất nhiều, ngày trôi qua quá mức nhàm chán.
Vài ngày trước thấy Cách Ca cùng Khuynh Thành ở trong hoa viên gặp nhau sau, Mộ Dung Tuyết Ngân cũng không biết chính mình vì cái gì lại chạy tới tìm nữ nhân lạnh như băng này nói chuyện phiếm, lúc bắt đầu hai người luôn mắt lạnh nhìn nhau, trải qua vài ngày ở chung hơn nữa đêm đó dù sao cũng đã từng cùng hầu hạ một người, quan hệ giữa hai nàng cuối cùng cũng có phần dịu đi.
Bất quá Khuynh Thành luôn trưng ra khuôn mặt lạnh như băng, này làm cho Mộ Dung Tuyết Ngân cảm thấy thực mất mặt, không có việc gì liền cố ý chọc giận đối phương, mỗi lần Khuynh Thành sinh khí, trong lòng Mộ Dung Tuyết Ngân liền đặc biệt thoả mãn.
Hừ! Ai bảo ngươi cướp phò mã của bản công chúa! Nói cho ngươi biết, bản công chúa nhưng là chính thất, ngươi bất quá là cái tiểu tam mà thôi, cho dù thú vào cửa đi chăng nữa cũng phải xếp sau nữ nhân Thanh Vũ kia, bưng trà rót nước gì đó đều phải hảo hảo hầu hạ bản cung cùng Thanh Vũ, dám không cho mặt mũi bản cung liền đem ngươi đuổi ra khỏi nhà.
"Đúng rồi, ngươi không phải tính ra ngoài du ngoạn sao, vì sao đến bây giờ còn chưa đi?" Mộ Dung Tuyết Ngân nhìn Khuynh Thành nói.
"Đã hủy bỏ rồi, thế nào, không được sao?" Khuynh Thành thản nhiên nói, khiêu khích nhìn Mộ Dung Tuyết Ngân.
Nàng vốn dĩ tính lập tức rời đi Nam Tấn, nhưng là không biết vì sao lúc gần đi trong lòng đột nhiên cảm thấy ê ẩm, là luyến tiếc hay là không muốn? Mỗi lần nhìn thấy Cách Ca, trong lòng nàng luôn có cảm giác là lạ, ngoại trừ phẫn nộ, còn có một tia dao động.
Không phải tính quên đi chuyện này, quên đi nàng, quên đi Nam Tấn sao? Vì cái gì trong lòng lại cảm thấy chua sót? Rõ ràng phi thường hận nàng, nhưng vì sao lại không nỡ rời đi? Chẳng lẽ trong lòng ta đã...!
Khuynh Thành đánh chết cũng không muốn thừa nhận nguyên nhân khiến mình lưu lại chính là vì Cách Ca, nhất định là do Mộ Dung Tuyết Ngân nữ nhân này suốt ngày cùng nàng đối nghịch, làm cho nàng tâm tình khó chịu cho nên tạm thời không muốn rời Nam Tấn quay về Đại Minh, nhất định là như vậy!
Mộ Dung Tuyết Ngân nhìn ánh mắt khiêu khích của Khuynh Thành liền tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nói, chờ Thanh Vũ trở lại ta nhất định để nàng thu thập ngươi yêu tinh này! Hừ hừ ~
Thanh Vũ ngươi đến khi nào mới trở về? Có yêu tinh đến đào góc tường của ngươi kìa, vạn nhất người kia bị câu đi rồi thì cũng đừng trách ta!
Xa xa, Cách Ca cùng Hoa nhi thấy hai nữ nhân kia ngầm đối chọi nhau gay gắt hai mặt nhìn nhau, không biết bọn họ đang nói cái gì? Không đánh nhau cũng không mắng chửi nhau, thực không thú vị!
Di? Không đúng a! Hậu cung hài hoà, bổn hoàng tử không phải nên cảm thấy cao hứng sao? Như thế nào lại muốn nhìn các nàng đánh nhau đâu, này không phải tự chuốc khổ vào người sao! Không lẽ bổn hoàng tử có khuynh hướng thích chịu ngược?
Hỡi thần linh, hãy ban cho ta cái bác sĩ tâm lý đi a, bất luận nam nữ, tuổi tác, giàu nghèo, chỉ cần là bác sĩ tâm lý là được! Nhu cầu cấp bách! Thỉnh mau mau ban cho ta đi a, đa tạ!
Đang lúc Cách Ca phi thường thành kính hướng thần linh cầu nguyện là lúc, vương phủ quả thực có người bái phỏng.
Tiểu Thái mang theo rương lớn đầu đầy đại hãn chạy tới Hoài An thành Cửu vương phủ, nhìn biển hiệu khắc ba chữ Cửu vương phủ phía trên đại môn, trong lòng Tiểu Thái thở phào nhẹ nhõm, hơn mười ngày mười đêm bôn ba, chạy đến chết năm con khoái mã, hắn rốt cục an toàn đến được Hoài An thành.
Trong phòng nào đó ở vương phủ, Cách Ca thần sắc trầm trọng tiếp nhận chìa khoá từ tay Tiểu Thái, nhìn rương lớn ngũ ca ngầm sai người đưa tới trước khi chết trong lòng liền phức tạp.
Tiểu Thái cao hứng phấn khởi thấy nhiệm vụ hoàn thành, chuẩn bị hồi Thục cùng Ngũ hoàng tử hội họp, lại bị Cách Ca ngăn lại, Cách Ca cho Tiểu Thái một số tiền bảo hắn rời đi Nam Tấn sống mai danh ẩn tích, cưới vợ sinh con, từ nay về sau không cần quay về Nam Tấn.
Tiểu Thái nhìn Thất hoàng tử sắc mặt trầm trọng, lại nghĩ đến Ngũ hoàng tử, tựa hồ hiểu được cái gì, âm thầm mang theo bạc ly khai vương phủ, từ đó về sau rốt cuộc không còn ai thấy hắn một lần nào nữa.
Cách Ca sai người đem rương khiêng đến thư phòng sau, cho lui tất cả hạ nhân, đóng cửa thư phòng lại.
Thật cẩn thận mở rương ra, Cách Ca vốn dĩ tưởng rằng trong đó sẽ là thứ gì đó rất trọng yếu, không thể tưởng được đập vào mắt lại toàn là xuân cung đồ cùng một số vật dụng gì đó, Cách Ca một đầu đầy hắc tuyến.
Trước kia lão ngũ luôn tự xưng mình là người thu thập đẳng cấp nhất Nam Tấn, toàn bộ những thứ gì có liên quan đến hoan ái, nam nữ cũng được, nữ nữ cũng thế, thậm chí nam nam hắn đều có tất cả.
Lúc đó Cách Ca cùng lão tứ đánh chết cũng không tin, kiên trì cho rằng lão ngũ tự thổi phồng, nay nhìn đến một kho tàng này, Cách Ca xem như bị hắn đả bại.
Lão ngũ làm được đến cảnh giới này quả thực không dễ dàng! Nếu lão ngũ không phải là hoàng tử Nam Tấn, như vậy hắn nhất định sẽ là một cái truyền lưu thiên cổ đại dâm tặc!
Cách Ca thật cẩn thận đem đống tiểu ngoạn ý tinh phẩm này phóng tới một bên, khinh thủ khinh cước, rất sợ vạn nhất không cẩn thận làm rơi hỏng thì thực tiếc, nga không đúng, là thực xin lỗi một phen tâm ý của ngũ ca.
Tìm kiếm một hồi, Cách Ca rốt cuộc trong một đống xuân cung đồ tìm được chân chính đồ vật lão ngũ muốn giao cho nàng, đó là một quyển sách không có gì nổi bật, cùng những quyển sách bình thường không khác.
Mở sách ra, Cách Ca vừa nhìn đến nội dung bên trong liền sợ ngây người, nhìn từng hàng tên người có quen có không kia, từng con số, từng sự kiện làm cho nàng rợn cả người, trên trán bất tri bất giác toát ra mồ hôi.
Cách Ca vẫn luôn nghĩ rằng, trong triều đình lương tâm những người này vẫn không bị vấy bẩn, nhưng khi nhìn đến sổ sách này, nàng biết mình sai lầm rồi, trách không được Ngụy Dũng phải chết, Thái tử phải chết, ngũ ca vô tội cũng phải chết, nguyên lai đều là do bản sổ sách này gây hoạ.
Nếu sổ sách nằm trong tay dân chúng, vậy thì nó cùng những loại sách bình thường không khác, nhưng nếu nó rơi vào tay một phe cánh bất kỳ nào đó, thì nó chính là một thanh đao vô hình, gây nên một hồi huyết tẩy, thậm chí có thể làm điên đảo Nam Tấn.
"Nó, khiến cho các ngươi điên cuồng như thế, vậy thì bổn hoàng tử liền làm cho toàn bộ Nam Tấn điên cuồng!" Cách Ca nhìn sổ sách lạnh giọng nói, trong hai mắt cất giấu thật sâu hận ý cùng phẫn nộ!
Cùng lúc đó, Thanh Vũ dắt ngựa chậm rãi bước vào hoàng thành.
Trong hoàng cung, lão lục quỳ gối trước long sàng của Hoàng thượng âm thầm cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng, không người phát hiện.
Ngoài Tấn Dương điện, bá quan văn võ lặng lẽ quỳ trầm mặc không nói, ba người dẫn đầu là đương triều Tể tướng Từ Du, Ngụy Thái sư, Lý tướng quân ba người mặt không chút thay đổi, ai cũng không biết bọn họ đang âm thầm tính toán cái gì.
Nam Tấn nổi lên phong ba bão táp.
- ---****----