Mùa đông, Cảnh Bình năm thứ hai mươi ba.
Tuyết trắng thật dày đem hoàng thành bao phủ, phóng tầm mắt phía xa xa, cả đất trời ngoại trừ màu trắng chói mắt thì không còn màu sắc nào khác, toàn bộ hoàng thành tựa như biến thành vương quốc băng tuyết.
Gió lạnh thấu xương thổi qua, trong không trung bông tuyết nổi lên cuồn cuộn giống như một con rồng tuyết đang rống giận, tiếng thổi vù vù từ đông thành xuyên qua tây thành, toàn bộ sinh vật ven đường đều trốn vào một góc tường run rẩy, không dám chạm vào rồng tuyết uy nghiêm.
Tuyết đọng thật dày tại ngã tư đường, một đội tuần thành binh vẫn phải như cũ làm nhiệm vụ, bọn lính một bên mắng thời tiết khắc nghiệt, một bên không thể không nhấc lên tinh thần chú ý có tặc nhân phạm tội hay không, nhưng thời tiết như này đừng nói đến mấy tên ăn trộm ăn cướp, ngay cả quỷ cũng không muốn xuất môn đâu.
Một trận gió lạnh thổi qua, bọn lính miệng thở ra nhiệt khí trong nháy mắt biến thành những tinh thể băng rơi xuống nền tuyết, đoàn người run lập cập, trường thương trong tay thiếu chút nữa rớt xuống dưới.
Tiểu đội trưởng đi dầu dáng người nguyên bản đứng thẳng uy nghiêm trong nháy mắt co rúm lại, cổ không biết từ khi nào đã rụt vào trong áo bông, vẻ mặt oán giận thời tiết, tiểu đội trưởng mũi ửng đỏ lên vội vàng mang theo thủ hạ hoàn thành nhiệm vụ hôm nay để có thể mau chóng trở về.
Bóng dáng đoàn người rất nhanh biến mất phía cuối đường, trên nền tuyết hai hàng dấu chân hỗn độn dần dần bị tuyết rơi xoá lấp rồi biến mất hoàn toàn.
Trong phòng, phía trước nhuyễn tháp đặt một hoả lò, ngọn lửa trong đó đang tí tách cháy, trong phòng nhờ vậy mà trở nên phi thường ấm áp, so với băng thiên tuyết địa bên ngoài thật giống như hai thế giới trái ngược.
Trên nhuyễn tháp, một công tử trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ lười nhác nằm ở phía trên, ánh mắt dừng trên người vị công tử thanh y ngồi phía dưới.
Hình ảnh minh hoạ nhuyễn tháp
Lục hoàng tử nhìn Lạc Lăng Phong, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, mở miệng thản nhiên nói: "Mọi việc đã chuẩn bị xong chưa?"
Lạc Lăng Phong vẫn yên lặng nhìn hoả lò nên không thấy nét trào phúng trong mắt Lục hoàng tử, nghe thấy Lục hoàng tử hỏi mới ngẩng đầu nhìn hắn trầm giọng nói: "Đã chuẩn bị tốt, chỉ là như vậy có hay không..."
"Đủ rồi, chúng ta đã không còn đường lui, bản cung cùng lão tứ, chỉ một người có thể sống sót, nhân từ nương tay sẽ khó thành đại sự!" Lão lục không chút khách khí đánh gãy lời Lạc Lăng Phong.
Trong phòng nhất thời trở nên dị thường im lặng.
Một lát sau, Lục hoàng tử nhẹ giọng nói: "Lúc sáng bản cung có đi hoàng cung một chuyến, thân thể phụ hoàng so với ngự y chẩn đoán còn muốn kém hơn, thời gian còn lại của bản cung không còn nhiều, đêm nay là cơ hội cuối cùng của chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất!"
Lạc Lăng Phong ngẩng đầu, nhìn ánh mắt tàn khốc điên cuồng của lão lục, trong lòng bất giác dâng lên một tia kinh hãi, thầm hít một hơi thật sâu áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, từ lúc hắn phản bội chính mình phụ thân, chính mình muội muội, nói cho Lục hoàng tử biết thứ đó ở trong tay Lạc Ngưng một khắc kia, hắn cũng đã không còn đường lui.
Trong đầu hiện ra ánh mắt phức tạp mà phụ thân nhìn hắn trước khi uống thuốc độc, còn có tiểu muội muội Lạc Ngưng từ nhỏ luôn đi theo sau hắn nãi thanh nãi khí gọi ca ca, nhớ tới sau đêm đại hoả đó ở trong đống phế tích thấy được cỗ thi thể vô cùng thê thảm kia, Lạc Lăng Phong tâm một trận quặn đau.
Từng có áy náy cùng hối hận, nhưng mỗi khi sự áy náy cùng hối hận dâng lên trong lòng, trong đầu lại bất giác hiện lên khuôn mặt mỹ lệ khuynh thành đó, trong nháy mắt hắn cái gì cũng không quan tâm, chỉ cần có thể có được nàng, Lạc Lăng Phong ta chấp nhận trả giá hết thảy.
"Lão đại đã chết, lão nhị ở biên quan, lão tam đã phế, lão ngũ cũng đã chết, tiểu thất không đủ gây uy hiếp, nay chỉ còn lại lão tứ cùng bản cung tranh, chỉ cần qua đêm nay, hết thảy đều là của bản cung, rốt cuộc không còn ai có thể từ trong tay bản cung cướp đi nó! Những năm gần đây ẩn nhẫn cùng trả giá đều đáng giá, bản cung nhất định phải khiến cho phụ hoàng tận mắt nhìn thấy, bản cung mới là người chiến thắng cuối cùng, bản cung mới là người mạnh nhất trong bảy huynh đệ, Nam Tấn chỉ có thể đặt dưới sự thống trị của bản cung mới có thể trở nên càng ngày càng cường đại, cuối cùng tiêu diệt Đại Sở thống nhất thiên hạ! Ha ha ha ~"
Lục hoàng tử càng nói càng kích động, đứng phắt lên hướng Lạc Lăng Phong điên cuồng quát, nhiều năm ẩn nhẫn trong khoảnh khắc này bùng nổ, tưởng tượng đến ngày mai hắn ở trong ánh mắt kinh hãi của phụ hoàng đi lên Thái tử vị, cuối cùng ngồi trên long ỷ hoàng đế Nam Tấn, hắn rốt cuộc nhịn không được điên cuồng cười to.
Lạc Lăng Phong cúi đầu không dám nói lời nào.
Nửa ngày sau, lão lục ngừng cười, vẻ điên cuồng trên mặt trong nháy mắt biến mất, trở về bộ dáng cũ, chậm rãi ngồi lại trên nhuyễn tháp, tiện tay cầm lấy một quyển sổ sách để bên cạnh nhuyễn tháp, mỉa mai nói: "Không thể ngờ lão ngũ cư nhiên có nhiều tiền đến thế, bản cung trước kia thực sự là xem nhẹ hắn."
Lạc Lăng Phong không dám nhìn lão lục, cúi đầu cung kính nói: "Phần lớn sản nghiệp của Ngũ hoàng tử ở hoàng thành đã bị chúng ta chiếm lấy, bất quá có chút sản nghiệp liên lụy quá sâu, chúng ta tạm thời không thể động, trước mắt là đang tiếp nhận sản nghiệp ở các châu phủ, dự tính trong vòng nửa năm sẽ hoàn thành, đến lúc đó trong tay điện hạ sẽ nắm giữ số tiến liền ngay cả quốc khố cũng không thể so sánh."
"Ha ha ha ~ Hảo! Những thứ lão đại cùng lão tam cất giấu cũng phải mau chóng lấy được, chờ sau khi thành sự, chuyện đã đáp ứng ngươi bản cung tuyệt không nuốt lời!" Lão lục thoải mái cười to.
Trên mặt Lạc Lăng Phong hiện lên sự mừng rỡ, vạn phần kích động nói: "Điện hạ yên tâm, thuộc hạ tuyệt không cô phụ sự tín nhiệm của điện hạ!"
Lão lục nhìn Lạc Lăng Phong, trong ánh chợt loé lên một tia khác thường, cẩu chỉ có cho chút xương mới có thể khiến nó càng thêm trung thành, bất quá cẩu vĩnh viễn là cẩu, muốn làm muội phu của hắn quả thực là si tâm vọng tưởng!
Không bao lâu sau, Lạc Lăng Phong đứng dậy cáo lui.
Lão lục nhìn ngọn lửa trong hoả lò, đột nhiên nở nụ cười, ám vệ thật đúng là dùng tốt, đáng tiếc tiểu thất tên kia có mắt không tròng, bất quá nếu đã rơi vào trong tay bản cung, vậy bản cung liền không khách khí!
Không biết sau này tiểu thất biết được con bài chưa lật cuối cùng của hắn lại là người của bản cung thì sẽ có cảm tưởng gì đây? Ha ha ha, thật sự quá thú vị!
Lão lục từ trong lòng lấy ra một thiết bài tử, cùng thiết bài Khinh Vũ đưa cho tiểu thất năm đó giống nhau như đúc, bất quá, nhìn màu sắc lại có vẻ so với cái của Cách Ca càng thêm cao cấp.
Phương bắc, hoàng thành tuyết rơi đầy trời, Hoài An thành ở phía nam ngoại trừ thời tiết rét lạnh cũng không có một tia bông tuyết, toàn bộ dân chúng Hoài An thành giống như năm rồi trông mong hướng lên trời thỉnh cầu, Hoài An thành đã thật nhiều năm không có tuyết rơi, rất nhiều người đã muốn quên mất tuyết là như thế nào rồi đâu.
Trong Cửu vương phủ, Cách Ca cùng Hoa nhi đứng ở một đoạn hành lang thật dài, hai tay chắp sau lưng ngẩng đầu nhìn trời, tiện thể nói thêm, hành lang này chính là nơi mà Khuynh Thành cùng Mộ Dung Tuyết Ngân chắc chắn đi qua mỗi ngày.
"Hoa nhi a ~ Ngươi có biết điều hạnh phúc nhất trên thế gian này là gì không?" Cách Ca ngẩng đầu nhìn trời trang mô tác dạng* nói.
* Làm bộ làm tịch.
Hoa nhi nhanh mồm nhanh miệng nói: "Quá đơn giản, điều hạnh phúc nhất trên thế gian chính là mỗi ngày có một đám mỹ nam hầu hạ lão nương, muốn bọn họ làm gì bọn họ liền làm cái đó, không có mệnh lệnh của lão nương thì không được phép nghỉ ngơi, tốt nhất nếu toàn bộ nam nhân trên thế gian đều thuộc về lão nương vậy thì quá hạnh phúc rồi!"
Hoa nhi theo bản năng liếm nước miếng bên khoé miệng, ánh mắt toả sáng lấp lánh, vừa nghĩ đến tất cả mỹ nam đều thuộc về mình, Hoa nhi nhất thời dục hoả đốt người, thật muốn ngay bây giờ có thể nhào vào trên người mỹ nam, hai tay kìm lòng không đậu ở trên người mình sờ loạn, miệng rên rỉ không ngừng.
Cách Ca dư quang thoáng nhìn qua động tác của Hoa nhi, trên mặt đầy hắc tuyến, ni mã, ngươi đây là đang tự an ủi sao?!
Cho xin đi đại tỷ, ban ngày ban mặt, thỉnh ngươi tiết chế một chút được không, ngươi lại còn ư a, người không biết còn tưởng bổn hoàng tử làm gì ngươi, ngươi khiến cho bổn hoàng tử còn biết giấu mặt đi đâu được nữa!
Cũng may Hoa nhi cũng là một người có tự chủ, Cách Ca mãnh liệt ho khan rốt cuộc cũng làm nàng tỉnh lại, đối với Cách Ca quấy rầy Hoa nhi thập phần bất mãn, lầm bầm làu bàu không để ý đến Cách Ca.
Cách Ca lén lút lau mồ hôi lạnh trên trán, thấy Hoa nhi dừng lại liền kiềm không được thở phào nhẹ nhõm, vừa nghĩ đến Hoa nhi dùng gương mặt này rên rỉ ư a, còn là một bộ mê đắm, tâm Cách Ca liền co rút thành một đoàn, thiếu chút nữa chịu không nổi mà bỏ chạy!
"Ngoại trừ mỹ nam, trên thế gian làm gì còn có cái gì hạnh phúc!" Hoa nhi dỗi nói.
Trong mắt của nàng, mỹ nam chính là hết thảy, cuộc sống nếu không có một đám mỹ nam vây quanh còn không bằng đi tìm chết.
"Hoa nhi a ~ Ngươi có thể có chút tiền đồ được hay không, đám công tử ca lần trước ngươi còn chưa ăn no sao, không cần cả ngày trong đầu chỉ toàn là mỹ nam, tục tằng có biết không? Ngươi như vậy làm cho bổn hoàng tử thực mất mặt!" Cách Ca bất đắc dĩ nói.
Hoa nhi rầm rì hai tiếng tỏ vẻ bất mãn, bất quá nghĩ đến mấy ngày trước điện hạ cho nàng cái gọi là "thưởng cuối năm", Hoa nhi trong lòng không ngừng thèm thuồng, vạn phần chờ mong "thưởng cuối năm" năm sau.
"Hoa nhi a ~ Ngươi nói thời điểm tối bi thảm trên thế gian là gì?" Cách Ca khẽ hoạt động thân thể vì đứng lâu mà có điểm cứng ngắc, tiếp tục ngửa mặt lên trời trang mô tác dạng nói.
"Mỹ nam chết hết!" Hoa nhi còn đang ảo tưởng về phần "thưởng cuối năm" của năm sau, không quay đầu lại nói.
Khoé miệng Cách Ca không ngừng co rút, mạnh mẽ nuốt lại ngụm máu đã muốn trào lên tới cổ, thản nhiên nói: "Lúc ngươi nhận ra những thứ mà mình cực khổ vất vả mới giành được kỳ thật là thứ người khác không cần, lúc ngươi nhận ra ngươi luôn cho rằng chính mình là người thắng cuối cùng, kỳ thật ngươi lại chỉ là tiểu sửu nhảy nhót trong mắt người khác mà thôi.
Ngươi nói xem có phải thực bi thảm hay không?"
Nhìn thiên không, khoé miệng Cách Ca gợi lên chút quỷ dị tươi cười, chợt loé rồi biến mất.
Hoa nhi xoa xoa mắt, lại nhìn về phía Cách Ca, điện hạ nhà mình vẫn là một bộ cười nói thực vô tâm vô phế kia, vừa rồi nhất định là mình nhìn nhầm, bất đắc dĩ nói: "Đúng rồi, điện hạ, chúng ta rốt cuộc đang làm gì a?"
Gió lạnh thấu xương thổi qua, Cách Ca y phục đơn bạc bay phấp phới, toàn thân không ngừng run lên, thật lâu mới phun ra hai chữ: "Diễn ~ a ~"
Người ta đều nói nữ đại thập bát biến*, Cách Ca cũng không ngoại lệ.
* Thành ngữ, ý chỉ thiếu nữ trong độ tuổi dậy thì, dung mạo tính cách thay đổi rất nhiều.
Thiếu niên lúc còn ở hoàng thành dáng người gầy yếu sắc mặt tái nhợt, nay đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, so với nửa năm trước, hiện tại Cách Ca chẳng những không còn ốm yếu, thân thể cũng cường tráng lên rất nhiều, lúc trước còn thấp hơn Mộ Dung Tuyết Ngân cùng Tình tỷ tỷ một chút, không thể tưởng được chưa đến nửa năm đã bắt kịp, thậm chí cao hơn nửa cái đầu.
Khuôn mặt vốn tuấn mỹ phối hợp với dáng người thon dài, hơn nữa bên ngoài mặc y phục tinh mỹ hoa lệ, hôm nay Cách Ca thực làm cho người ta loá mắt, nhất là ý cười thản nhiên trên mặt nàng, càng làm cho người ta vạn phần mê muội.
Cách Ca vì hôm nay chuẩn bị thật lâu, y phục này, bộ dáng này, chính là nàng mỗi ngày đứng trước gương đồng luyện tập rất lâu, để xem bổn hoàng tử hôm nay còn không thu phục được đám yêu nghiệt các ngươi sao!
Bất quá lão thiên thực không cho mặt mũi, hắt xì ~ hình như có chút lạnh a, hắt xì ~ có nên mặc thêm chút y phục hay không đây? Hắt xì ~
Cách Ca hắt xì liên tục, đến khi chịu không nổi nữa, vừa mới chuẩn bị trở về phòng mặc thêm một ít, kết quả Hoa nhi đột nhiên hô to: "Đến rồi, đến rồi!"
Cách Ca không thể không cố gắng đứng lại, hai tay bắt sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, chính thức diễn.
Thân ảnh của Khuynh Thành cùng Mộ Dung Tuyết Ngân xuất hiện ở góc hành lang, hai nàng vừa nói vừa cười hướng bên này đi tới, tựa hồ là đang nói tới cái hỗn đản nào đó, hai nàng đồng loạt nở nụ cười, dung nhan khuynh quốc khuynh thành động lòng người.
"Nơi nào đông phong truyền truyện cười,
Cách hoa lầu các mỹ nhân gia."*
*Cái này có ai có thể dịch lại cho mượt giùm ta đc ko ????
Bên kia hành lang đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, hai nàng theo hướng phát ra thanh âm nhìn lại, nơi đó có một bạch y công tử hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, nhẹ giọng ngâm thơ.
Trong khoảnh khắc đó, tâm Khuynh Thành cùng Mộ Dung Tuyết Ngân rung động thật sâu.
- ---****----
Ed: Mn thấy ta edit có ổn ko? Có j góp ý để ta sửa nhé????