Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 6



Ta ý thức sâu sắc rằng, thân là một nha hoàn, một nha hoàn đúng tiêu chuẩn, một nha hoàn đúng tiêu chuẩn đến từ thế kỉ hai mốt, ta có nghĩa vụ nhịn đói đi theo hầu hạ chủ tử của ta ăn cơm.

Lúc chúng ta tới, trên bàn đã có một người ngồi đó từ trước. Oánh Lộ nhỏ giọng “Hừ” một tiếng không dễ phát hiện rồi ngồi xuống vị trí đối diện nàng kia. Ta an phận đứng ở bên cạnh lơ đãng nhìn xung quanh, chủ yếu là để quan sát.

Ta nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt một cái. Tóc đen như mun, mày liễu thanh thanh, lông mi đen dày phủ xuống đôi mắt hạnh có chút lạnh lùng, cánh môi hồng nhạt khẽ mở, vừa nhìn là biết ngay đây là một chủ nhân lãnh ngạo. Nàng cũng không để ý tới Oánh Lộ, im lặng uống trà, Tam Nhi phía sau thường thường ở bên tai nàng nói cái gì đó, sau khi nói xong liền thấy ánh mắt nàng hơi hơi nhu hòa.

Ta rất khách quan, nếu nói hoàng tỷ là đóa mẫu đơn nở rộ, kinh diễm tuyệt mỹ thì vị trước mắt này chính là một đóa tuyết liên khoe sắc giữa trời đông, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, làm cho người ta muốn ngắt lấy. Ngược lại, Oánh Lộ rõ ràng đối với tiểu mỹ nhân này không có một chút ý tốt nào. Nàng một tay nghịch nghịch cái muỗng sứ Thanh Hoa trắng muốt, lâu lâu lại nhìn ra cửa, chờ mong cái gì đó không rõ lắm.

Chậc chậc, nha đầu kia cùng biểu tiểu thư rõ ràng không cùng một đẳng cấp.

Nhìn Tam Nhi đứng bên cạnh tiểu mỹ nhân, tóc mái ngắn ngủn ở trên trán, ánh mắt linh động hơi hơi cười, thật giống hình ảnh của nữ chính đơn thuần đáng yêu trong truyện tranh tình cảm a. Ta không thích đọc truyện tranh, dùng tiếng Bắc Kinh mà nói chính là “Không muốn nhìn”. Mọi người có thể hiểu là ta không muốn nhìn Tam Nhi, còn về phần biểu tiểu thư kia ta còn đang xem xét.

Đối với tiểu thúc trong lòng Oánh Lộ ta vẫn rất tò mò. Ta luôn suy nghĩ không biết người có thể làm điên đảo một cô gái như Oánh Lộ sẽ trông như thế nào? Vị tiểu thúc kia cho dù không phải là một công tử phong lưu phóng khoáng thì chắc cũng là một người tuấn tú tao nhã nho nhã đi?

Lúc này ta mới sâu sắc cảm nhận được ta quả nhiên là nông cạn, hơn nữa cũng rất là tầm thường.

Tiểu thúc của Oánh Lộ cùng thiếu gia từ cửa bước vào, điều đầu tiên ta cảm thấy chính là, oa, người này thật là Trương Phi a a……Ừ, rất Man.( Đàn ông)

Ánh mắt sáng ngời cùng râu quai nón, thân thể tinh tráng cường lực. Nhìn thân hình thiếu gia thon dài đứng bên cạnh hắn thật giống như cây trúc tinh tế yêu kiều mảnh khảnh duyên dáng.

Ngũ gia [ tiểu thúc ] bước đến cạnh bàn ngồi xuống, thản nhiên nói:“Oánh Lộ cùng Như Nhứ đều đến rồi, vậy mang đồ ăn lên đi.”

Thiếu gia tao nhã ngồi xuống, cầm lấy ly trà mở miệng trêu chọc:“Có thể không đến sao, có người rất nóng lòng muốn gặp thúc.”

Oánh Lộ hung hăng trừng mắt thiếu gia một cái, không nói gì.

Ánh mắt Ngũ gia cứng rắn nghiêm nghị thoáng chốc nhu hòa, nhìn Oánh Lộ nhẹ nhàng nói: “Thúc từ Giang Nam tìm được một đầu bếp tay nghề rất tốt, cháu phải cẩn thận nếm thử xem đồ ăn có hợp với khẩu vị của cháu hay không.”

Ánh mắt Oánh Lộ vốn có chút tức giận lập tức liền nổi lên vui sướng, khóe miệng nhịn không được nhướng lên nhưng nàng cố kiềm chế, cực kỳ đơn giản trả lời, “Dạ”

Thiếu gia như có nhưng không nhìn nàng cười một cái, tầm mắt hắn đột nhiên di chuyển chăm chú dán lên người ta, đáy mắt đen như vực sâu.

Ta đứng thẳng, không hề phản ứng.

Ngũ gia còn nói thêm:“Như Nhứ, quà thúc tặng cháu lần trước cháu có vừa ý không?”

Như Nhứ biểu tiểu thư trên môi nở nụ cười làm băng tan chảy, chói mắt không thôi,“Cám ơn tiểu thúc, ta rất thích.”

Những lời này vừa nói ra, con ngươi vị chủ nhân của ta bên cạnh liền trầm xuống.

Ta liên hệ chuyện vài ngày trước lúc Oánh Lộ phát hỏa lớn, xem ra có liên quan với chuyện Ngũ gia tặng quà cho Như Nhứ biểu tiểu thư. Bộ dáng của nàng khi đó nghiến răng nghiến lợi, cái bình bảo bối bị đập bể nàng cũng không đau lòng. Hôm nay tiểu thúc nói câu đầu tiên làm cho nàng mặt mày hớn hở, câu sau liền mây đen kéo đầy trời.

Ta nhún nhún vai, quả nhiên vẫn là một đứa con nít.

“Tiểu thúc tặng Oánh Lộ cái gì vậy?”  Thiếu gia nhướng lông mày hỏi.

Sắc mặt Ngũ gia trầm xuống, nét mặt Oánh Lộ có chút tức giận, đáy mắt còn có một tia uất ức.

Ta nắm tay, ngươi nha, chuyên gia gây khó khăn cho người khác, sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao? Vậy mà hắn còn không biết xấu hổ, thản nhiên liếc bọn họ một cái rồi lại quay sang nháy mắt với Tam Nhi. Tam Nhi khẽ cong đôi môi đỏ mọng, tức giận xoay đầu.

A ôi, cái này là liếc mắt đưa tình a.

Ngũ gia không trả lời, cũng may đồ ăn vừa vặn được mang lên. Thiếu gia cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, chậm rãi cầm lấy đôi đũa giục mọi người ăn cơm.

Ăn không nói, ngủ không nói, những lời này được quán triệt trong các gia đình giàu có.

Ta nhàm chán đứng một bên nhìn bọn họ dùng cơm, nghe tiếng chén đũa chạm nhau lạch cạnh ta cảm thấy năng lực áp chế của chính mình thật sự lớn.

Khoảng mười lăm phút sau, một nha hoàn bưng cái chén sứ màu lam tiến vào. Nhìn nhìn Như Nhứ biểu tiểu thư cùng Oánh Lộ một cái rồi nhẹ nhàng đi tới chỗ Như Nhứ biểu tiểu thư.

Oánh Lộ nha đầu kia nhất định là trong lòng tức giận uất ức, đôi đũa trong tay không nặng không nhẹ đặt lên bàn, ánh mắt nhìn thẳng cái chén trên tay nha hoàn nói:“Ta ăn xong rồi.”

Cho dù nha hoàn kia không có đầu óc cũng hiểu được ý tứ của nàng, lập tức đứng lại. Phân vân không biết làm thế nào, đi qua trái không được, đi qua phải cũng không xong.

Không khí nhất thời lạnh xuống.

Ngũ gia nhăn đôi mày rậm,“Oánh Lộ.”

Oánh Lộ chớp mắt, nhẹ giọng rõ ràng mang theo châm chọc hỏi:“Tiểu thúc, sao vậy, ngay cả món tráng miệng ta cũng không thể ăn trước nàng sao?”

Thiếu gia thú vị nhìn bọn họ. Như Nhứ biểu tiểu thư lạnh nhạt mở miệng nói: “Tiểu thúc, để Oánh Lộ dùng trước đi.”

Ngũ gia nhìn nàng một cái lại nhìn Oánh Lộ nói:“Oánh Lộ, đây không phải dành cho cháu.”

Oánh Lộ cắn chặt răng, cao giọng hỏi:“Không phải cho ta? Vậy cái gì cho ta đây?”

Ngũ gia có chút bất đắc dĩ,“Như Nhứ trong người không được khỏe, đây là thuốc bổ thúc đặc biệt mang theo từ bên ngoài đến.”

“Đặc biệt?” Oánh Lộ hừ lạnh một tiếng,“Nàng ta là ai mà phải khiến thúc lo lắng như vậy? chẳng qua chỉ là một kẻ nghèo túng đến ở nhờ nhà người khác, thật sự cho mình là Mạnh tiểu thư sao?”

Như Nhứ nghe vậy sắc mặt lạnh hơn, thân thể cứng đờ.

Ngũ gia cũng cao giọng,“Oánh Lộ!”

Oánh Lộ lớn tiếng hướng tới nha hoàn kia nói:“Mang đến đây cho ta!”

Nha hoàn chớp chớp mắt, sắc mặt khó xử.

Tam Nhi đột nhiên kêu lên,“Tiểu thư, tiểu thư, người bình tĩnh, từ từ thôi.”

Nhìn lại liền thấy, thì ra Như Nhứ đang lên cơn suyễn, sắc mặt tái nhợt.

Ngũ gia thấy thế càng tức giận,“Cháu quậy đủ chưa, tiểu Như, mau đưa thuốc bổ cho biểu tiểu thư.”

Nha hoàn nghe vậy bước nhanh như bay, đặt chén thuốc xuống liền rời khỏi phòng.

Vành mắt Oánh Lộ từ từ chuyển hồng, nhìn chằm chằm Ngũ gia. Ta có thể nhìn thấy hai tay nàng buông xuống nắm chặt, móng tay như muốn kháp sâu vào thịt.

Trên bàn thiếu gia vẫn như trước thần sắc không rõ, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình.

Biểu tiểu thư rũ mắt xuống, có phần vô lực yếu đuối. Tam Nhi ở bên vừa trấn an tiểu thư nhà mình vừa căm giận nhìn Oánh Lộ vài lần.

Trận này thật căng thẳng a.

“Tiểu thư.” Ta ngây thơ mở miệng, trong lúc không khí yên lặng như vậy có vẻ vang dội, làm mấy người kia đều hướng tầm mắt về phía ta.

Oánh Lộ không nói gì, chỉ hơi hơi nghiêng mặt, có chút nghi hoặc nhìn ta.

Ta còn nói thêm:“Tiểu thư, ăn cái này.”

Oánh Lộ theo tầm mắt của ta nhìn mâm đồ ăn,“…… Nấm?”

“Vâng.” Ta nhìn không chớp mắt trả lời:“Ăn ngon.”

Oánh Lộ hình như bị ta nói cho hồ đồ rồi, dựa theo lời ta nói: “Ngươi làm sao mà biết ăn ngon?”

“Ăn rồi.”

“…… Ăn rồi?” Oánh Lộ không hiểu.

Ta sao có thể không biết nàng không hiểu cái gì. Đầu bếp này không phải là mới tới sao? Vì thế ta thực thành thực trả lời,“…… Ăn vụng.”

Thiếu gia buồn cười cười ra tiếng, mắt phượng hẹp dài chớp động lóe sáng.

Oánh Lộ cũng nhịn không được nhướng môi, “Giỏi cho ngươi nha đầu hỗn láo này, xem ta trở về như thế nào xử ngươi.”

Ta thực nghiêm túc lập lại một lần,“Thật sự ăn ngon.”

Ta không phải tiên nữ, phun phun nước miếng một chút là có thể hóa giải không khí bén nhọn lạnh như băng giữa bọn họ lúc này. Chỉ có thể lừa Oánh Lộ ngồi xuống một lần nữa cầm lấy đôi đũa, ánh mắt chuyên chú gắp lấy món ăn mà ta khen ngon kia.

“Ăn ngon.” Nàng nhìn ta cười sáng lạn, khuôn mặt giống như ánh mặt trời.

Ta nhìn nàng một miệng sung sướng nhai đồ ăn, nhìn vẻ mặt Ngũ gia có chút bất đắc dĩ, nhìn biểu tình bí hiểm của thiếu gia, nhìn Tam Nhi có chút thương hại nhìn trộm lại đây cùng khuôn mặt lạnh lùng của biểu tiểu thư, trong lòng buồn cười.

Bọn họ cũng biết Oánh Lộ đang giả vờ, nhưng khuôn mặt cũng không động thanh sắc. Oánh Lộ biết mình không thể gạt được bọn họ, nhưng lại không thể không cười.

Oánh Lộ là đứa nhỏ quật cường. Nàng quật cường ăn đồ ăn, quật cường duy trì tươi cười, quật cường ở lúc không khí lạnh băng như vậy nói “Ta ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ dùng.” Sau đó, quật cường thẳng lưng đi ra ngoài.

Ta là nha hoàn của nàng, cho nên phải làm tròn bổn phận chạy theo nàng ra ngoài. Bên ngoài gió có chút lạnh, ta nhìn cành lá xanh biếc không ngừng lay động mà nghĩ, thì ra bây giờ là mùa hè.

Oánh Lộ tiểu thư của ta giống như mấy đồng chí cảm tử quân, đâm đầu đi về phía trước. Lúc về đến phòng cũng không nói một tiếng, chui vào trong chăn rồi không có động tĩnh gì nữa. Ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến bên giường ngồi xuống. Ta không thấy mặt nàng chỉ thấy thân hình nàng hơi hơi rung động.

Oánh Lộ đột nhiên nắm tay đấm thật mạnh vào đệm, nghiến răng nghiến lợi căm hận hỏi:“Vì sao vì sao vì sao! Vì sao!”

Đè nén đau khổ, tuyệt vọng khóc thầm. Đầu óc ta đột nhiên tái nhợt trong nháy mắt, trường hợp như vậy, giống như đã gặp qua.

“Không vì sao cả.” Ta nghe được chính mình lạnh lùng mở miệng.

Oánh Lộ ngẩng đầu nghi hoặc hỏi:“Vì sao không?”

Oánh Lộ ánh mắt sắc bén, vươn chân đá ta.“Không cần ngươi dạy bảo ta!”

Ta lui về sau từng bước, tránh được một cước của nàng.“Tiểu thư, đó không phải là của người.”

Không phải của ngươi, cho nên không nên ép buộc, không nên hy vọng xa vời.

Oánh Lộ sửng sốt một chút, cầm cái gối ném ta, “Ai nói không phải của ta! Đó rõ ràng là của ta! Tiểu thúc của ta, ca ca của ta, phụ thân của ta, nhà của ta! Nàng ta dựa vào cái gì mà muốn tranh với ta!”

Ta mặc kệ nàng phát tiết giống như một đứa trẻ ngây thơ, thờ ơ.

Oánh Lộ đột nhiên dừng lại động tác, hai mắt đỏ hồng uất ức hỏi ta,“A Lam, vì sao bọn họ không thương ta?”

Ta không biết mình có thể trả vấn đề thâm thúy như thế này hay không. Cho nên ta chỉ đi lên phía trước nhìn chằm chằm nàng.

Con ngươi của nàng dần dần tối lại, vươn tay ôm ta, giống như lần trước.

Áo trên cổ bị nước mắt làm ướt nhẹp, ta cảm thấy mình có chút khó thở —- loại cảm giác này thật lâu chưa từng có.

Ta ôm lấy Oánh Lộ, từng chút từng chút nhấm nháp ưu thương cùng khổ sở của nàng.

Oánh Lộ, ngươi nói bọn họ không thương ngươi, nhưng ngươi biết không, thương yêu của người khác đều như hoa trong gương, trăng trong nước, không thể đòi hỏi quá đáng, có được chưa chắc đã an toàn.

Trên thế giới này, người có thể yêu ngươi, chỉ có mình ngươi.

Nhìn tổng thể sự việc, Oánh Lộ quả thật làm sai. Hành vi của nàng tùy hứng vô lễ, thái độ kiêu ngạo không biết hối cải, nhưng ta không trách cứ nàng.

Trên đời người tỉnh táo hiểu chuyện nhiều lắm, ta thích cái thái độ cực đoan chân thật hiếm thấy này.

Ta là người cực kỳ bênh vực người thân. Ta nghĩ, ta đã xem Oánh Lộ là người thân của mình rồi.

Ngày trôi qua, ta là nha hoàn được sủng ái nhất trong Oánh viện, rất có địa vị.

Có ai đó từng nói, chỗ nào có người chỗ đó có giang hồ (Có thể hiểu là sông với hồ). Không thể nghi ngờ người không biết bơi như ta đây đang ở trong giang hồ này nghịch nước tung tóe. Ngươi hỏi vì sao? Ta có chút ưu sầu, đã nói từ trước ta không muốn gặp Tam Nhi, nhưng khi đến chỗ Phúc thẩm lấy xấp vải mới lại đụng trúng nàng, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ai, người nào trong giang hồ mà không có dao, chỉ là con dao đó dấu ở chỗ nào trên người mà thôi.

“A Lam cũng tới lấy vải cho tiểu thư à?” Tam Nhi thanh thúy mở miệng.

Ta đáp, “Ừ.”

Tam Nhi nhìn nhìn tấm vải trong tay ta, cười nói:“Thì ra tiểu thư Oánh Lộ thích xấp vải này. Xấp vải này quả thật rất đẹp, tiểu thư nhà ta vốn cũng thích, nhưng lại cảm thấy không hợp với khí chất của nàng, nên để lại.”

Ta nhìn vải trong tay nàng, chân thành nói:“Vải trong tay ngươi rất đẹp.”

Tam Nhi lơ đễnh nói:“Màu sắc này mới xứng với tiểu thư nhà ta.”

Ta bổ sung:“Ở quê ta lúc chết người ta hay mặc cái này.”

Biểu tình lơ đễnh của Tam Nhi lập tức biến mất, nàng giật giật khóe miệng nói:“Đây là vải tuyết phưởng tốt nhất.”

Ta hiểu rõ gật gật đầu, lại nói:“Ừ, lúc chết người ta sẽ mặc cái này.”

Tam Nhi tiểu cô nương mặt mày xanh ngắt, một lúc sau nhỏ giọng nói:“Thật sự là cái ngốc tử.”

Đột nhiên mắt nàng sáng lên, môi ngọt ngào tươi cười nhìn phía sau. Vì thế không ngoài dự đoán ta thấy một nam tử tuấn mỹ ở phía trước đang đi lại đây.

“Tam Nhi.” Thiếu gia nheo ánh mắt xinh đẹp kêu lên.

Sau đó Tam Nhi nhấc chân chạy lên phía trước,“Thiếu gia.”

Ta thật muốn che mặt, mẹ khiếp, hai người các ngươi nghĩ mình đang đóng phim tình cảm sao.

Lúc ta vươn chân ngáng người trong lòng không có một chút cảm giác tội lỗi nào. Thẳng thắn mà nói trước đây ta không phải người tốt, cho tới bây giờ cũng không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.