Lam Thiên lần đầu yêu đương, không có kinh nghiệm.
Triển Thành Chu lần thứ hai yêu đương, cũng không có kinh nghiệm.
Bọn họ từ ngày tỏ tình hồi tháng Năm cho đến tận lúc kết thúc lớp 11 cũng chẳng làm nên cơm cháo gì, hành động lãng mạn nhất là nắm tay nhau. Khi Triển Thành Chu đưa đón Lam Thiên cùng đi học, Lam Thiên ôm eo hắn.
Mà Triển Thành Chu cảm thấy mỗi ngày đều vui vẻ. Khi Lam Thiên hỏi "Đằng ấy, bài này giải thế nào" sẽ vui vẻ, khi Lam Thiên nói "Tôi nướng bánh quy cho cậu" cũng vui vẻ, mà lúc vui vẻ nhất là khi Lam Thiên đứng trước mặt, ngẩng đầu nhìn hắn cười nói: "Bé cưng Chu Chu lại cao thêm rồi."
Hắn như ma men say sưa trong đường mật, hít ra thở vào đều là ý vị ngọt ngào của tình yêu gà bông.
Lam Thiên cũng vậy, mỗi khi thấy Triển Thành Chu là đầu óc đều ngơ ngẩn, mà lúc làm bài thì vô cùng tỉnh táo, điểm số theo đó mà tăng.
Bọn họ cho ra một kết luận, yêu đương khiến người ta tiến bộ.
Nghỉ hè, Triển Thành Chu tham gia một cuộc thi toán, được xếp ở chung phòng với một nam sinh cùng trường.
Lam Thiên đưa hắn ra nhà ga, có chút không đành lòng: "Hai tuần không gặp mặt, lại ở cùng người khác. Tụi mình còn chưa từng ở chung."
"Chờ em về, chúng ta cùng đi du lịch."
Triển Thành Chu vén mớ tóc rối trên trán Lam Thiên, lộ ra một nốt mụn.
Lam Thiên hơi xấu hổ: "Cứ nghĩ đã che kỹ rồi."
"Mấy ngày nữa là hết, đừng che."
Nhà ga đông đúc, Lam Thiên kéo Triển Thành Chu ngồi xuống ghế trong phòng chờ, đặt túi xách trước mặt, vươn tay nắm lấy tay Triển Thành Chu, mười ngón đan vào nhau, giữ chặt.
"Tôi hỏi thăm rồi, cậu bạn kia cũng là người thân thiện tốt bụng, cậu đừng lo lắng." Lam Thiên xoa xoa ngón tay cái.
Khi ở cạnh cậu Triển Thành Chu không hề giấu giếm, nhưng Lam Thiên biết lúc đi trên hành lang hoặc ra sân chơi, hắn vẫn theo thói quen khum ngón tay lại thành quyền.
Lam Thiên cũng phát hiện ra Triển Thành Chu thuận tay trái, viết chữ bằng tay trái đẹp hơn tay phải, nhưng ở lớp đông người, hắn vẫn dùng tay phải.
Mỗi lần như vậy Lam Thiên đều cảm thấy đau lòng, nhưng cậu không định nói gì, chỉ cố hết sức để cậu bạn nhỏ của mình thoải mái.
Triển Thành Chu gật đầu, càng nắm chặt bàn tay trong tay mình.
Lam Thiên lại hỏi: "Nhắm có thể đoạt giải nhất không? Nghe nói năm ngoái để dễ, thầy nói có thể năm nay sẽ khó hơn."
Triển Thành Chu cười nói: "Không lý nào không được."
Thế là Lam Thiên ngước mắt: "Phải rồi, bạn trai tôi siêu giỏi."
Triển Thành Chu đột nhiên muốn hôn cậu, ý nghĩ đó kéo dài đến tận lúc soát vé, rốt cuộc hắn vẫn kiềm chế lại, nói với Lam Thiên: "Chờ em về."
Tâm lý Triển Thành Chu tốt, trước khi thi thoải mái, thi xong cũng thoải mái, thế là gọi điện cho gia đình và Lam Thiên báo: "Làm bài rất tốt."
Gọi hết một lượt, hắn mới thấy nam sinh ở cùng mình, Thành Hạo Nhiên, đẩy một cô gái vào vách tường khách sạn hôn thành tiếng.
Tâm tình tốt đẹp thoắt vỡ tan.
Triển Thành Chu lúng túng muốn rời đi nhưng vấp phải thảm trải sàn, miễn cưỡng ngã vào bờ tường làm phát ra một tiếng động lớn.
Thành Hạo Nhiên thần sắc bình tĩnh, che chắn cho cô gái sau lưng, giải thích với Triển Thành Chu: "Bạn gái tôi đến thăm."
Cậu còn nói: "Tối nay tôi đi cùng cô ấy, sẽ không về phòng."
Triển Thành Chu ở một mình trong khách sạn, nảy ra vô số suy nghĩ.
Đầu tiên, giá mà Lam Thiên đến thăm hắn.
Nhưng mong muốn này không thực tế. Ngày mai Lam Thiên sẽ ra nhà ga đón hắn, đêm nay chạy đến đây làm quái gì.
Kế tiếp là suy ngẫm về quan hệ tình cảm của hắn và Lam Thiên.
Hắn thường xuyên có h@m muốn hôn lên má hoặc lên trán đối phương, nhưng lần nào cũng kiềm chế lại. Triển Thành Chu hứa sẽ "có trách nhiệm", nên hắn muốn chờ một thời gian, đến một ngày nào đó có thể hôn, hôn rồi có thể l@m tình, nhưng hắn chả biết ngày nào đó cụ thể là ngày nào, hắn chỉ biết không phải bây giờ.
Hắn vốn cho rằng cẩn thận đi từng bước mới tốt, nhưng khi thấy Thành Hạo Nhiên hôn bạn gái say đắm, tâm lý hắn cũng chao đảo.
Triển Thành Chu nhỏ hơn bạn học một chút, nhưng cũng giống Thành Hạo Nhiên, hắn sắp trở thành học sinh cuối cấp rồi, tại sao Thành Hạo Nhiên có thể hôn mà hắn thì không thể?
Triển Thành Chu lại gọi điện cho Lam Thiên, ban đầu tán gẫu đôi ba câu, sao đó mới nói: "Nhiều khi em muốn hôn anh."
Lam Thiên trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thấp giọng nói: "Tôi cũng vậy."
Triển Thành Chu đoán Lam Thiên đang đỏ mặt. Bộ dáng ngượng ngùng của Lam Thiên đặc biệt mê người.
Song phương im lặng một lúc lâu, nghe được nhịp thở của nhau. Cuối cùng Triển Thành Chu lên tiếng: "Ngày mai được không?"
Lam Thiên nói được.
Trong lòng Triển Thành Chu khấp khởi chờ mong, một đêm mộng mị, sáng hôm sau liền vứt qu@n lót vào thùng rác.