Nắm Tay Sai Gả Đúng Người

Chương 14: Đậu phộng thành cây…



Đứng ở đầu phố một lát đã nhận được tin nhắn của Lương Đông Vân: Anh ở chỗ ngã tư chờ em.

Trần Hải Nguyệt mỉm cười.

Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên Lương Đông Vân nhắn tin.

Theo quan sát, Lương Đông Vân không thích gửi tin nhắn, chắc là cũng giống như cô, ghét phiền toái?

Người này thật là hiểu chuyện, sợ cô vẫn đang còn bàn chuyện công việc, không tiện nghe điện thoại, đúng không?

Đúng lúc đèn đỏ, Trần Hải Nguyệt nhìn sang bên đường—-

Thật kỳ quái, liếc mắt một cái, ở trong đám người đông đúc đã nhìn thấy anh ta.

“Ngại quá, anh đợi lâu chưa?” Trần Hải Nguyệt cười cười vọt tới trước mặt anh.

Lương Đông Vân thấy tâm trạng cô có vẻ tốt, trong mắt cũng ánh lên ý cười: “Mới đợi một lát thôi. Đi, anh đỗ xe ở bên kia.”

Hai người vừa đi vừa tán gẫu.

“Tiểu lão tổng?”

Quay đầu lại.

Hở, là cô lễ tân kia? Trần Hải Nguyệt nghi hoặc nhìn cô gái kia đang vội vã chạy tới trước mặt bọn họ.

“Lý tiểu thư, xin chào. Đã lâu không gặp.” Lương Đông Vân đột nhiên trở nên lễ phép mà xa cách.

Trần Hải Nguyệt quay đầu nhìn anh ta—- tiểu lão tổng?

Cô lễ tân kia khoát tay, cười nói: “Anh cứ gọi tôi là Tiểu Lý giống Triệu tổng là được.”

Lương Đông Vân khẽ gật đầu.

Lúc này cô ta mới phát hiện Trần Hải Nguyệt, có chút kinh ngạc nhìn cô gật gật đầu.

Trần Hải Nguyệt cũng mỉm cười, trong mắt cô ta rõ ràng có chút rồi rắm—-

Thế này là thế nào? Đậu phộng thành cây? Hử?

[Đậu phộng thành cây = what happened]

Sau khi cô gái kia bỏ đi, Trần Hải Nguyệt vẫn nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Lương Đông Vân.

Cuối cùng, Lương Đông Vân đành dừng bước, quay đầu nhìn cô, uể oải thở dài: “Được rồi, anh biết em bây giờ có nhiều vấn đề.”

“Không nhiều lắm, chỉ có một cái,” Trần Hải Nguyệt cũng không khách sáo, “Sao cô ấy lại gọi anh là tiểu lão tổng?”

Ánh mắt của Lương Đông Vân không rời khuôn mặt cô: “Triệu Nhất Chi… Là mẹ anh.”

Nhất Chi… Vân.

“À, thảo nào,” Trần Hải Nguyệt tỉnh ngộ, gật gù đắc ý tiếp tục đi.

Lương Đông Vân đuổi theo sau, vờ như lơ đãng hỏi “Thảo nào cái gì?”

“Thảo nào cô ấy nhìn em như thể em giấu vàng vậy.”

Phụt.

Lương Đông Vân không nhịn được phì cười, còn nói theo: “Anh ở trong công ty không có chức vụ gì đâu… Chuyện ở đó, anh cũng mặc kệ…”

Trần Hải Nguyệt kỳ quái liếc nhìn anh ta một cái: “Em biết mà.” Công việc của anh ta là nghiên cứu dữ liệu máy bay, cái này người địa cầu ai mà chẳng biết.

Lương Đông Vân khẽ thở dài nhẹ nhõm, giúp cô mở cửa xe, cười thầm bản thân quá khẩn trương.

“Bây giờ muốn đi đâu?” Trần Hải Nguyệt ngồi ở ghế phụ sờ đông sờ tây.

Lương Đông Vân thấy cô tự nhiên thì rất hài lòng, vừa lái xe vừa nói: “Không phải em định về nhà nấu cơm sao?”

“Đúng vậy.” Trần Hải Nguyệt nhìn anh ta.

Anh ta cũng quay sang nhìn lại: “Vậy bây giờ, anh đưa em về nhà, nhân thể ăn chùa.”

Trần Hải Nguyệt kêu thất thanh: “Ăn chùa?”

“Em có ý kiến sao?” Lương Đông Vân cũng không thèm liếc mắt nhìn cô.

Cô tỏ vẻ kiên định:”Có!”

“Có thì cứ giữ lại đi.” Lương tiên sinh chăm chú nhìn đường, chắc như đinh đóng cột kết án.

Giữ… giữ lại? Trần Hải Nguyệt há hốc mồm.

Giữ lại cái ông nội nhà anh!!!

Đồ thổ phỉ!!!

Cơm nước xong, Lương Đông Vân chủ động yêu cầu rửa bát, Trần Hải Nguyệt mừng rỡ đứng bên giám sát, vui vẻ khoa chân múa tay chỉ cái này cái kia cất ở đâu.

Vẫn là Quan Nhung nói đúng, có tiện nghi không chiếm là đồ con rùa. Tự hắn muốn chế độ nông-nô, cũng đừng trách cô làm địa chủ, ai bảo hắn bắt cô phải làm cơm, ha ha ha ha ha.

Đương lúc tiểu nhân đắc chí, chuông điện thoại vang lên.

Trần Hải Nguyệt phẫn nộ có người cắt ngang chế độ chủ-nô của mình, không thèm nhìn số đã nghe máy, giọng điệu hung hăng: “Nói!”

“Ack, là anh,” Trịnh Phi hiển nhiên bị dọa sợ, “Sao vậy? Phỏng vấn không tốt à?”

“A, là anh ạ, ngại quá, ngại quá,” Trần Hải Nguyệt theo bản năng liếc mắt nhìn Lương Đông Vân một cái, tự nhiên chột dạ đi ra ngoài phòng khách, “Không có, không có, rất thuận lợi. Đại ân không lời nảo cảm tạ hết ~!”

“Eh, anh còn nhớ rõ có người nào đó nói là muốn kết cỏ ngậm vành, sao chưa được mấy giờ đã nói đại ân không lời nào cảm tạ hết rồi?”

Trần Hải Nguyệt cười gượng: “Hay thay đổi là đặc quyền của phụ nữ. He he.”

“Aizzz, ôi thế đạo, Bá Lạc nghe mà phải đau lòng. Lòng người thật khó dò….”

“Eh, đừng có vậy mà, em mời anh được chưa?” Trần Hải Nguyệt đầu hàng, “Ngài nói xem, mời rượu chỗ nào? Chuẩn bị bao nhiêu bàn?”

“Nhiều hay ít bàn phải để lúc kết hôn mới nói.” Trịnh Phi trêu chọc.

HẢ? Sao lại nói tới đây rồi? Trần Hải Nguyệt thăm dò nhìn vào phòng bếp.

Chuyển chuyển chuyển…

“Được rồi, được rồi, nghiêm túc đi. Muốn em mời đi đâu?”

“Nghe nói em với An Linh, Quan Nhung có chỗ chuyên dụng để tụ họp cũng không tồi, có thể cho anh vinh hạnh được tới đó không?”

“Đó là chỗ bí mật của bọn em ~! Bọn em chưa mời người ngoài bao giờ.” Trần Hải Nguyệt không chút suy nghĩ đã từ chối.

“Anh cũng không phải người ngoài, anh là Trung Quốc anh em ruột thịt. Em nói xem đã được chưa,” Trịnh Phi thương lượng, cuối cùng còn bồi thêm một câu, “Kết cỏ ngậm vành…”

Chết tiệt cái kết cỏ ngậm vành! Ai bảo mày nói lung tung hử!

Trần Hải Nguyệt trong lòng thầm tát mình một trăm cái, nghe thấy tiếng Lương Đông Vân từ trong bếp đi ra, tâm tình như tráng sĩ đoạn tuyệt tình riêng nhanh chóng đáp ứng: “Đi! Cứ như thế nhé, hôm khác hẹn thời gian.”

“Được.” Trịnh Phi dường như rất hài lòng với thành quả chiến đấu của mình, “Quyết định vậy nhé.”

“Được rồi. Bye bye.”

“Bye.”

Cúp điện thoại, thấy Lương Đông Vân hai tay ướt sũng đứng trước mặt cô, vội buông điện thoại đi kiếm khăn cho hắn.

Lương Đông Vân cũng không nói chuyện, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chạy lung tung trong phòng.

Trần Hải Nguyệt bị nhìn trong lòng sợ hãi, đưa khăn tay cho anh ta, lúng ta lúng túng nói: “Nghe, nghe điện thoại… Ngại quá, để cho anh làm một mình…. “ Kỳ thật có không nghe điện thoại anh ta cũng phải làm một mình….

Nhưng mà, cảm giác, giống như… giống như… Ai zzza ! Cô cũng không hiểu nổi cái quỷ gì đang diễn ra trong đầu nữa.

Lương Đông Vân đưa khăn cho cô, ngồi vào trên ghế salon, tiện tay với lấy cuốn tạp chí cô để trên bàn, bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi nghe em nói cái gì mà nhiều hay ít bàn, ai muốn mời rượu à?”

“Không phải, là, là Trịnh Phi, hôm nay phỏng vấn là nhờ anh ta giới thiệu em đi, muốn cảm ơn một chút, là lễ nghi, lễ nghi thôi… “ cô luống cuống đi cất khăn.

Lương Đông Vân gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, tiếp tục lật tạp chí: “Đúng vậy, em đi phỏng vấn công việc gì vậy?”

“Là biên tập xuất bản.”

“Hở?” Lương Đông Vân ngẩng đầu nhìn cô, “Anh nghĩ em không muốn làm công việc liên quan đến chuyên ngành của mình chứ?”

Rất nhiều người học đại học xong bị chính ngành nghề của mình mài hỏng cả đầu, lúc tốt nghiệp kiên quyết tránh xa công việc đó cũng là chuyện bình thường.

Trần Hải Nguyệt đứng đó cười đến khờ cả người, nhức đầu nói: “Cũng không phải là kiên quyết không muốn làm. Em lười thôi, sau khi tốt nghiệp tìm được việc trợ lý, thấy nhẹ nhàng nên cũng ngại thay đổi.”

Ừm, giải thích kiểu này rất có phong cách Trần Hải Nguyệt.

“Vậy chuyên ngành 3 năm không đụng tới, lỡ quên hết thì sao?” Lương Đông Vân chọc.

“Cái, cái gì, anh đừng có xem thường em,” giết thì giết cũng không được sỉ nhục, Trần Hải Nguyệt cầm xấp tạp chí viết tay kia chạy đến trước mặt hắn đưa ra: “Em có thiên phú, thiên phú đó, thấy không?” Hừ hừ…

Lương Đông Vân càng khắc sâu ý cười, trong mắt chứa đầy sự yêu chiều dịu dàng, còn cúi đầu chăm chú xem chồng báo viết tay kia.

Trần Hải Nguyệt nghe thấy âm báo tin nhắn, vội lấy điện thoại ra, lập tức hóa đá tại hiện trường.

Người gửi: An Linh.

—–Đại sự mày đã quyết định chưa? Cuối cùng là chọn ai đi? Tao đặt cược rồi đó, mày mà dám thả mồi của tao, tự mày đi rửa cổ sạch sẽ đi nha…”

Má ơi, phải cẩn thận tính mạng ~!

Trần Hải Nguyệt thầm ngửa mặt lên trởi thở dài.

Lại “bíp” một tiếng, tổ tông còn lại cũng đến thị uy.

Người gửi: Quan Nhung.

—-Thế nào thế nào? Quyết định chưa? Trịnh Phi hay là Lương Đông Vân? Trần Hải Nguyệt, tao cảnh cáo mày. Nhất định phải chọn! Nhất, định, đó!

Rối rắm nhìn di động trong tay.

Trịnh Phi? Hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Lương Đông Vân….

Cô ngẩng đầu nhìn bộ dạng vẫn mải miết đọc sách của anh ta, trong lòng ngổn ngang——

Quên đi, cái này gọi là, trước có lang sói sau có truy binh, chết thì chết!

Cô lắc lư đi qua, ngồi xuống bàn trà, cách xa xa Lương Đông Vân một tẹo.

Lương Đông Vân ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

“À, Lương Đông Vân, có chuyện này, thương lượng với anh một chút.” Cô cảm thấy toàn thân như nhũn ra, nhanh chóng đặt hai tay lên bàn chống đỡ, giống hệt như học sinh tiểu học đang phát biểu, “Đương nhiên, nếu anh không tiện thì có thể từ chối.”

Lương Đông Vân thấy thế cũng thẳng người: “Nói đi.” Chủ yếu, chỉ cần là yêu cầu của cô ấy, không có gì là không tiện….

Trần Hải Nguyệt cắn răng, bất chấp: “Anh có thời gian không, đi du lịch với em, tất nhiên nếu anh không hứng thú cũng không cần miễn cưỡng. Không sao, không sao.”

Má ơi, áp lực lớn quá.

Bùm bùm chát chát một chuỗi, cô lập tức ôm đầu ngồi nguyên tại chỗ, cố gắng xây dựng tâm lý bị từ chối.

Nhưng, cũng chính vì cô vội vã cúi đầu nên mới bỏ lỡ vẻ tươi cười xen chút hoảng hốt trên mặt Lương Đông Vân.

Ngọt ngọt, mềm mềm, cái kiểu cười khiến người ta sẵn sàng xin chết, tựa như cậu nhóc có được thức kẹo mà mình mong nhớ ngày đêm.

Đây chính là viên kẹo duy nhất trên thế giới mà anh muốn, cho dù răng có bị sâu, anh cũng sẽ không do dự mà nuốt vào…

“Được.”

Trần Hải Nguyệt nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu.

Lương Đông Vân thấy ánh mắt của cô, còn nói thêm một lần: “Được.”

Ha ha! Hảo huynh đệ, thật là nghĩa khí!

Trần Hải Nguyệt đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, vỗ vỗ vai: “Giang hồ tương trợ! Vô cùng cảm kích! Vô cùng cảm kích! Á, anh không muốn hỏi đi đâu à?”

“Đi đâu?” Được rồi, anh đang khoái trá, cái gì anh cũng nghe.

“Em với Quan Nhung và An Linh hẹn đi hồ Lô Cô.” Cô bĩu môi, khinh bỉ tuôn trào, “Hai con cầm thú kia muốn dẫn theo người nhà, em bị bọn nó uy hiếp bắt cũng phải dẫn theo. May mà có anh giúp, đại ân không lời nào cảm tạ hết!” Sau đó rất giang hồ chắp tay thi lễ.

Người nhà?

“Vinh hạnh của anh.”

Ack, trúng chiêu! Lại là ánh mắt này, lại nữa, lại nữa…..

Ánh mắt cái hôm họp lớp khiến cho Trần Hải Nguyệt tâm loạn như ma lại tới nữa….

Cô nhất thời kích động, giả vờ lấy di động ra xem giờ, vừa xem, lại cả kinh—-

“Oái! Đã mười một giờ rồi! Trễ thế này, em đưa anh về nhé!”

Vừa nói vừa đứng lên, chính là, vừa dứt lời đã muốn cắn lưỡi tự sát.

Lương Đông Vân cũng đứng dậy, cười cười như cũ nhìn cô.

“Ack, xấu hổ quá, bình thường… thành thói quen, phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện.” Toát mồ hôi. Bình thường ngồi chơi với An Linh và Quan Nhung, thành thói mất rồi.

Lương Đông Vân vẫn cười, giọng nói vẫn vui vẻ: “Không sao, cũng không còn sớm nữa, anh về đây. Không cần đưa anh về, bằng không anh lại muốn đưa em về lại.”

Mời anh mời anh. Trần Hải Nguyệt đần độn cười hì hì, vội gật đầu cúi người.

Lương Đông Vân đứng ở cửa, nhẹ giọng nói: “Được rồi, em đừng ra ngoài. Chúc ngủ ngon.”

“Ngủ….”

Chữ “ngon” còn ngậm trong miệng, hai má đã bị một luồng ấm áp tập kích…..

Tận đến lúc thang máy đóng cửa lại, không còn thấy bóng dáng Lương Đông Vân đâu, Trần Hải Nguyệt mới hồi phục tinh thần, vội vươn tay ấn ấn lên má trái vừa bị đánh lén—-

Lần sau nhất định phải nói cho hắn, hắn, hắn, hắn…. không được hôn lung tung! Dễ nghĩ sai lắm đó ~ ~ ~ !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.