Nắm Tay Sai Gả Đúng Người

Chương 24: Ăn no hiếu chiến…



“Hình như em có chuyện muốn nói với anh thì phải?” Cuối cùng Lương Đông Vân cũng không nhịn được nữa, vừa ra đến cửa thì dừng lại, quay người hỏi Trần Hải Nguyệt đang đi đằng sau.

“Dạ?” Trần Hải Nguyệt bị lôi dậy ăn sáng mờ mịt nhìn anh.

Lương Đông Vân chăm chú nhìn cô, trong mắt đầy sự chờ mong.

Trần Hải Nguyệt bị không khí im lặng đến dị thường dọa sợ, dần dần định thần lại—-

Hở! Chẳng lẽ… Tối qua hắn nói thật?

Lúc hai người tiến hành “xâm nhập”, à không, trao đổi.

Tình hình chiến đấu tất nhiên rất kịch liệt, Trần Hải Nguyệt trẻ người non dạ binh bại như núi, không thể không đình chiến đàm phán.

Đàm phán xong rút ra kết luận, Lương Đông Vân nhiệt liệt biểu thị, nếu với cả người không quen biết như Ngôn Tể Thời cô còn có thể nhận xét như vậy, thì cũng nên đánh giá anh vài điều, hơn nữa, còn yêu cầu không được lặp lại, không được cắt bớt số lượng từ, ngôn từ không được nông cạn đến mức làm cho anh không-có-cảm-giác-thành-ý.

Nghĩ đến đó, da đầu Trần Hải Nguyệt run lên. Lo lắng trong lòng đánh trống reo hò: Nói đi, nói đi, có gì thì nói quách đi cho rồi!

Có điều, càng cuống càng rối, há miệng ra rồi lại khép miệng lại, cuối cùng vẫn không phun ra nổi nửa chữ.

Bình thường nói chuyện phiếm, đủ chuyện chân chó, ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, mở miệng ra là nủi lở sóng thần, bây giờ đến thời khắc mấu chốt, trong đầu lại trống rỗng… này… này…này… Không công bằng!!!!

Lương Đông Vân nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lấy trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng đặt vào tay cô.

“Cái gì vậy?” Trần Hải Nguyệt cứng đờ người.

Sao giờ lại phản ứng nhanh vậy chứ?

Lương Đông Vân không khỏi hậm hực, thấp giọng nói: “Thẻ lương.”

“Làm… Để làm gì?” Anh có ý gì chứ?!

Lương Đông Vân trừng mắt nhìn cô, cuối cùng dằn từng chữ: “Tiền-thuê-phòng!”

Đùng đùng mở cửa bỏ đi.

Trần Hải Nguyệt trợn tròn mắt..

Đây… Đây là cãi nhau hả?

Cơ mà, cô có nói gì đâu.

Mang tâm sự nặng nề làm việc suốt buổi sáng, đến giữa trưa nhận được một tin nhắn của Lương Đông Vân, hỏi cô buổi tối có muốn tới chỗ Ngôn Tể Thời tụ tập không.

Nhớ tới chuyện không vui lúc sáng, chẳng có dũng khí đi rồi lại mất mặt, vội từ chối nói có hẹn với An Linh.

Thế mà buổi chiều nhận được điện thoại của An Linh thật, đành vác cái mặt xám như tro ra ngoài.

Vừa gặp một cái, An Linh đã bị luồng khí thanh niên cô đơn chán đời của Trần Hải Nguyệt dọa sợ: “Hôm nay sao đấy? Nhìn mặt mày xấu thế.”

Trần Hải Nguyệt theo An Linh đi mua sắm, nhìn nó phấn khích chọn đông chọn tây, uể oải nói: “An An, tao muốn đổi kiểu tóc.”

An Linh đang đứng trước gương ngắm nghía một cái áo, không thèm quay đầu lại, hỏi: “Đổi kiểu gì?”

“Để xõa chẳng hạn.” Kẹp lên thì cứng nhắc quá.. Aizz, nhân thể cải thiện tâm trạng…

“Tao khuyên mày thôi đi,” An Linh trả lại cái áo cho nhân viên bán hàng, đến bên cạnh cô, “Cái kiểu tóc đấy, gió thổi qua một cái, cộng với cái vẻ mặt bây giờ của mày, đảm bảo giống hệt vừa mới bị QJ.”

Trần Hải Nguyệt phun máu.

“A, Trần Hải Nguyệt, lại đây này, cái đó đẹp không?” An Linh lôi cô.

Trần Hải Nguyệt nhìn qua, ngắm nghía một chút cái váy trong tay An Linh, “Ack, nếu để mặc mùa đông, mày không thấy… nó quá gợi cảm hở?”

Không sợ lạnh chết hở?

“Cuộc đời ngắn ngủi, tội gì không gợi cảm.” An Linh thản nhiên cười, đưa túi xách cho Trần Hải Nguyệt, vào phòng thử đồ.

Trần Hải Nguyệt ôm hai cái túi ngồi xuống ghế bên ngoài phòng thử đồ, móc di động ra giết thời gian.

“Trần Hải Nguyệt!”

Nghe thấy có người kêu tên mình, Trần Hải Nguyệt vội vàng ngẩng đầu, bắt gặp Trịnh Phi đang đi về phía cô, theo sau là Hàn Nhạc Nhạc.

Gặp ma rồi, ngày trước 7 năm ở cái thành phố này không gặp một ai, sao dạo này tỉ lệ trúng xổ số cao bất bình thường vậy?

Trịnh Phi đối với việc tình cờ này rất thích thú: “Dạo này hay gặp quá.”

“Đúng vậy, đúng vậy, cuộc đời không gặp thì thôi, ha ha…” Trần Hải Nguyệt phát hiện, bây giờ gặp Trịnh Phi đã không còn khách sáo nữa.

Hàn Nhạc Nhạc cũng đi tới, mỉm cười lịch sự nhưng vẫn lộ rõ vẻ kiêu kỳ: “Là Trần Hải Nguyệt à, thật là khéo.”

“Đúng vậy, thật khéo, cô mà cũng tự đi mua sắm à?” Trần Hải Nguyệt cũng cười đáp trả.

Ha ha, mày đã trưng cái vẻ mặt nữ thần ra rồi thì tao đành phải thắp cho mày một nén hương vậy.

Khuôn mặt tươi cười của Hàn Nhạc Nhạc quả nhiên đông cứng.

Thấy có mùi thuốc sung, Trịnh Phi nhanh chóng đứng ra hòa giải: “Con gái mấy cô hay thích mua sắm mà, hai ngày trước em với Quan Nhung còn mua nguyên cả đại đội còn gì.”

“Quan Nhung cũng viết công thức cho anh xem rồi đấy thôi, con gái không tiêu tiền bằng heo. Ha ha ha.” Trần Hải Nguyệt cười to.

“Ha ha, em cứ hài hước như vậy. Nhạc Nhạc cũng thế, những hôm nay khác, vì có một bữa tiệc nên đến đây mua đồ lễ phục.”

“Anh, xem anh nói kìa,” Hàn Nhạc Nhạc đã sống lại, giọng nói lại tiếp tục tỏ ra kiêu căng, “Mẹ Lương Đông Vân đích thân đến gửi thiếp mời, em mà không trịnh trọng một chút lại không thích hợp.”

Được, Hàn tiểu thư, trọng âm của cô thật chính xác cắn ngay ở chữ “Mẹ của Lương Đông Vân”, được rồi, đừng nhìn tôi như vậy nữa.

Trần Hải Nguyệt vẫn tươi cười, trong lòng lại oán thầm.

“Có đẹp không?” An Linh cúi đầu sửa sang lại cổ áo đi ra.

“Được đó. Có điều, mày, thật sự không lạnh sao?” Trần Hải Nguyệt lo lắng hỏi.

An Linh ngẩng đầu, như là vừa mới phát hiện ra hai người kia, áy náy cười cười: “Tôi còn nghĩ Trần Hải Nguyệt lẩm bẩm một mình, hóa ra là Trịnh Phi.”

Nói chuyện, ánh mắt thản nhiên quét qua Hàn Nhạc Nhạc, gật đầu chào khách sáo.

Hàn Nhạc Nhạc từ trước đến giờ đối mặt với An Linh đều yếu thế hơn, “An Linh, cô cũng đi mua đồ à?”

An Linh không nói gì, chỉ nhìn cô ta.

“Sao cô không chọn màu xanh lam ấy? Tôi nhớ cô mặc màu đó rất hợp.” Giằng co mãi, Hàn Nhạc Nhạc bất đắc dĩ hỏi thêm một câu

Trần Hải Nguyệt thấy Trịnh Phi có vẻ lúng túng, không đành lòng đụng đụng cánh tay An Linh: “Chị hai à, đừng ngẩn người nữa, người ta đang hỏi kìa.”

An Linh quay đầu đối mặt với Trần Hải Nguyệt, dùng đúng cái ngữ điệu kiêu căng cao ngạo mà Hàn Nhạc Nhạc mới dùng nói chuyện với cô, “Chị đây không phải nhân viên phục vụ, không có nghĩa vụ trả lời cái này cái kia.”

Hoàn toàn lạnh như băng, nụ cười trên mặt Hàn Nhạc Nhạc cuối cùng cũng không giữ nổi nữa.

An Linh quay về phòng thử đồ: “Trần Hải Nguyệt, mày tới đây giúp tao đi, khóa kéo cái váy này phiền quá. Ngại quá Trịnh Phi, không nói chuyện được rồi.”

Trần Hải Nguyệt cười có lỗi nhìn Trịnh Phi, đuổi theo An Linh.

“Mày là heo à, để cho người ta giễu võ giương oai trước mặt mày?” Vừa tới cửa, An Linh đã nổi trận lôi đình.

Trần Hải Nguyệt ôm cô một cái, cười hắc hắc: “Tao biết là mày vì tao. Tao cũng chỉ muốn hòa khí phát tài thôi mà. Ha ha.”

“Phát cái đầu quỷ nhà mày! Nó là ai chứ? Dám chọc tức mày! Tao đứng trong này nghe mà còn ứa máu! Tại mày, đẻ ra mặt trơ như cái đế giày, chả trách người ta thích chà đạp.” An Linh vừa thay quần áo vừa mắng.

“Đừng tức nữa mà, tao không sao,” Trần Hải Nguyệt trấn an, “Nội tâm tao cường đại, khiêng tốt.”

Chỉ cần người ta không giẫm đúng chỗ, cô cũng chả thèm tức giận.

Đi ra khỏi phòng thử đồ, đã không thấy hai người kia nữa, có điều, An Linh bị cụt hứng, nghĩ nghĩ một lúc quyết định đi ăn cơm.

Dưới ánh đèn màu cam trong phòng ăn, An Linh căm phẫn quơ đũa: “Mày nhìn xem, nó lồng tiếng không công cho quảng cáo của “Nhất Chi Vân”, lại giúp đỡ người ta tìm biên tập tạp chí, bây giờ còn chạy ra trước mặt mày khoe nhận được thiếp mời của mẹ Lương Đông Vân…. Ý đồ quá rõ ràng rồi, rất cuộc mày có ý thức được nguy cơ không hả?”

Cô… có.

Trần Hải Nguyệt cắn đũa, nhún nhường: “Tao có nên làm cái gì đó không?”

“Nếu Lương Đông Vân yêu mày, mày chẳng cần phải làm gì, bởi vì hắn ta sẽ làm hộ mày; nếu hắn không yêu mày, mày cũng chẳng phải làm gì, bởi vì có làm cũng vô ích.”

“Ực, địch không động, tao không động.” Trần Hải Nguyệt gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.

“Tao còn chưa nói hết, còn có…” An Linh lập tức biến thành chị em thân thiết, “Nhưng là! Nếu mà thật sự không làm gì, thì mày cũng chuẩn bị mà OVER đi!”

“Rất sâu sắc!” Trần Hải Nguyệt giơ ngón tay cái lên, sau đó cúi đầu cố nuốt cơm.

“Mày đúng là nuốt không nổi.” An Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Không ăn no làm sao có ý chí mà chiến đấu?”

“Ừ, vậy mày tính làm gì bây giờ?” An Linh cười cười ghé sát vào cô, tỏ ý lắng nghe.

Trần Hải Nguyệt nuốt nốt miếng cơm trong miệng, rút một tờ giấy ăn lau miệng, chậm rãi nói: “Tao tính, cuối tuần đi Thượng Hải.”

An Linh rớt đũa: “Bây giờ mày còn muốn đi chơi? Không lo nó nhân cơ hội giậu đổ bìm leo à?”

“Cho tao mượn mày hai ngày, đi cùng tao.” Trần Hải Nguyệt bất vi sở động, búng tay định càn khôn.

“Hả?” Cái gì đây?

“Tao sẽ không vì địch khiêu khích mà gây chiến, An an,” Trần Hải Nguyệt cười ngọt ngào đến mức quỷ dị, “Nếu chiến, tao chỉ cần bảo vệ tốt cái cọc của tao thôi.”

Đúng vậy, của tao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.