Nắm Tay Sai Gả Đúng Người

Chương 25: Vì cái gì…



Bởi vì cả buổi tối Lương Đông Vân tâm thần bất ổn, cuối cùng bị Ngôn Tể Thời đá ra khỏi nhà.

Lái xe về chỗ ở của Trần Hải Nguyệt, ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng trong phòng cô, tâm trạng khẽ thả lỏng.

Cứ như vậy, anh quyết định đứng ở dưới đầu định thần một chút mới đi lên.

Hôm nay là lần đầu tiên không khống chế được cảm xúc trước mặt cô.

Vòng cung phản xạ của Trần Hải Nguyệt quá dài, mỗi lúc anh và cô ở bên nhau, đều là anh ra sức sắp xếp kịch bản, anh chỉ sợ, cô vẫn còn chưa kịp phản ứng tới đó, đã thế lại vốn tính lười nhác, lười phản kháng, mới tùy ý để anh kéo đi.

Buổi sáng cáu kỉnh xong, ngẫm lại cũng không biết vì sao cố tình gây sự. Không chỉ có ấm ức, không cam lòng… mà còn có… Không có cảm giác an toàn.

Anh nôn nóng cũng chỉ bởi vì muốn biết trong lòng cô anh là như thế nào, chính là muốn xác định, rốt cuộc anh có ở trong lòng cô không mà thôi.

Lúc ra khỏi nhà xong, ôm cục tức mất nửa ngày chỉ tay lên trời thề hôm nay tuyệt đối sẽ không gọi điện cho cô. Tất nhiên là, nếu cô gọi điện đến, cũng nhất định phải 3 lần mới nghe máy, tuyệt đối, tuyệt đối phải cho cô tỉnh lại, cho cô biết thế nào gọi là hoảng hốt, bất an.

Không ngờ cái con người vô lương tâm kia đến tận giữa trưa cũng không có động tĩnh gì!

Cuối cùng anh vẫn không nhịn được, đành nhắn tin hỏi cô có muốn đi cùng tới nhà Ngôn Tể Thời không, thế mà dám bảo là có hẹn với An Linh!

Tức, tức chết mất!

Mặt Lương Đông Vân đen xì đẩy cửa ra, Trần Hải Nguyệt ngồi trước màn hình máy tính, ngẩng đầu cười tươi roi rói, “Anh đã về rồi à?”

Giống như chưa xảy ra chuyện gì. Giống như, cô đợi anh lâu lắm rồi ấy.

“Ừm” một tiếng,Lương Đông Vân thay giầy đi vào, trong lòng thầm mắng mình yếu đuối, chỉ vì một nụ cười của cô mà bán sạch nỗi tức giận tiết kiệm của cả ngày, khóe miệng không kìm chế được lặng lẽ nhếch lên.

Trần Hải Nguyệt cười hì hì rót một cốc nước đưa cho anh, lại trở lại ngồi trước màn hình máy tính.

“Ngày mai là thứ 6 rồi.” Lương Đông Vân hắng giọng, cố gắng không đỠgiọng điệu của mình tỏ ra quá quan tâm.

“Đúng vậy.” Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, cười như con mèo cầu tài.

Quả nhiên chỉ cần tí tẹo quan tâm là đã mềm lòng.

Lương Đông Vân cảm thấy mình thật thê thảm, nhưng trong lòng lại ngọt như đường.

Thất bại thảm hại ngồi lên ghế, cười dịu dàng: “Cuối tuần em muốn làm gì?”

Nói đi. Dù sao tâm trạng của anh đang khoái trá quá mức, yêu cầu gì cũng chấp nhận hết.

Trần Hải Nguyệt nghe vậy đi lại, ngồi xuống trước mặt anh, cười híp mắt, “Cuối tuần cho anh nghỉ, không phải lo cho em.”

“Vì sao?” Tươi cười đông cứng, cả người cũng cứng đờ.

“Em có việc muốn đi Thương Hải một chuyến, tối mai bay rồi, chiều chủ nhật mới về.” Trần Hải Nguyệt cười ngọt ngào giải thích, “Chờ em về, có thời gian nói cho anh một chuyện rất quan trọng.”

Lương Đông Vân kinh hoàng một lúc lâu, im lặng đứng dậy, im lặng lấy cái này cái nọ, đi vào phòng tắm.

Tựa lưng vào tường phòng tắm lạnh như băng, không kìm được mà rét run—-

Chẳng qua là bốc đồng một chút thôi, Trần Hải Nguyệt… Em không được không cần anh!

Mặc kệ em nói gì, anh mà làm theo lời em anh không phải Lương Đông Vân!

“Nguy rồi! Tao quên mang ví tiền!” Đứng trong đại sảnh sân bay, Trần Hải Nguyệt kinh hô.

An Linh trợn mắt: “Tiểu thư, tôi xin cô! Không phải đã nhắc mày chuẩn bị cho kỹ rồi sao?”

“Tao, tao kích động quá mức…!” Thảm rồi, thảm rồi, làm sao giờ?

“Có mang theo card không?”

“Card của tao để hết trong ví rồi!” Trần Hải Nguyệt đau khổ, khóc không ra nước mắt.

An Linh không nói gì vỗ vỗ vai cô: “Không sao, đi có hai ngày thôi, dùng của tao đi. Đang còn Vương Ti Nhã nữa mà? Không đói chết mày đâu.”

Không được! Nhờ hai đứa nó là đã mắc nợ tình cảm to lắm rồi, bây giờ còn tiêu tiền của bọn nó thì làm sao được.

A, đúng rồi, thẻ!

Trần Hải Nguyệt hai mắt sáng ngời, vừa lục túi vừa gọi cho Lương Đông Vân: “Lương Đông Vân, mật mã thẻ anh đưa em là gì?”

Đầu bên kia Lương Đông Vân hơi sửng sốt, lập tức buột miệng đọc ra mật mã.

“A, thấy rồi, may quá, may quá,” Cô vui vẻ nói, “Em phải lên máy bay đây, ngày kia gặp lại! Cuối tuần vui vẻ!”

Nói xong cúp máy, kéo An Linh qua cửa đăng ký, hoàn toàn không biết Lương Đông Vân đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào cái điện thoại.

Đã lâu không gặp Vương Ti Nhã, ba người vừa chạm mặt, quả nhiên kinh thiên động địa. Cuối cùng Vương Ti Nhã đưa họ về khách sạn, hẹn ngày hôm sau gặp mặt, thế giới mới bình thường trở lại.

Trần Hải Nguyệt phấn khích, mặt mũi đỏ bừng bừng, cho đến tận lúc An Linh cầm điện thoại trong khách sạn gọi cho chồng, mới bất tri bất giác nhớ tới phải gọi cho Lương Đông Vân báo bình an.

A, cô đúng là đầu heo.

Vỗ đầu mấy cái, cô cũng lấy di động ra,đang bấm máy, An Linh đã đưa tay ra ngăn lại.

Nghi ngờ đợi An Linh cúp máy xong,Trần Hải Nguyệt mới ngốc nghếch hởi, “Làm gì vậy?”

An Linh khinh bỉ trừng mắt nhìn cô, đưa máy cố định sang: “Heo à! Dùng máy cố định đây này.”

“Vì sao?”

Đúng là tay mơ.

An Linh chép miệng thở dài, lấy kinh nghiêm của người từng trải kiên nhẫn giảng giải: “Mày một mình ra ngoài, lấy máy của khách sạn gọi điện cho hắn, cũng báo cho hắn mày đang ở khách sạn luôn, không có chạy lung tung, hiểu chưa?”

Cảm giác an toàn, cả đàn ông lẫn phụ nữ đều cần, đó chính là sự săn sóc lẫn nhau.

Trần Hải Nguyệt giơ tay chắp lễ một cái, tỏ vẻ nghiêm túc tiếp thu: “Đa tạ tiền bối chỉ giáo.”

Cô vẫn chưa quen cuộc sống có hai người, vẫn còn phải học nhiều cái nữa! Không sao, đường xa từ từ đi sẽ tới, chúng ta phải có tinh thần cầu tiến, nắm tay!

An Linh cười cười, cầm quần áo đi vào phòng tắm: “Cứ từ từ, lâu rồi quen.”

Trần Hải Nguyệt cười hắc hắc, gọi điện thoại cho Lương Đông Vân.

“Tới rồi à?” Trái tim bị đông đá cả ngày của ai đó nhờ c điện thoại ngoài dự kiến này mà bắt đầu rã đông.

“Dạ, tới rồi,” Trần Hải Nguyệt gãi đầu, trong lòng hơi áy náy, “Vừa mới tám chuyện với Vương Ti Nhã lâu quá, giờ mới nhớ chưa gọi điện cho anh. Anh chưa ngủ à?”

“Chưa ngủ,” kỳ thật là không dám ngủ, sợ ngủ dậy phát hiện hai tay trống không, “Vương Ti Nhã? Nghe quen quen.”

Trần Hải Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, cười ha hả, “Là đứa phụ trách trang trí tờ “Bát quái đến đây” đó.”

“À, cô ấy ở Thượng Hải hả?”

“Vâng, nó á, giờ làm họa sĩ nổi tiếng rồi, muốn gặp nó không phải dễ đâu. Em nói cho anh nghe…”

Lại như cũ, Lương Đông Vân vẫn khéo léo gợi chuyện, mặc cho Trần Hải Nguyệt thao thao bất tuyệt.

An Linh tắm rửa xong đi ra thấy Trần Hải Nguyệt ngồi trên giường cười nghiêng ngả, liếc mắt khinh bỉ một cái.

Lại thế nữa.

Trần Hải Nguyệt xấu hổ làm mặt quỷ, nói với đầu dây bên kia: “A, An Linh xong rồi, em đi tắm đây, cúp máy nhé?”

“Được, bọn em đi nghỉ sớm đi.”

“Vâng! Chúc ngủ ngon.” Vui vẻ gật đầu lia lịa.

“Chúc ngủ ngon.”

An Linh xán lại gần, cười gian thăm dò: “Tao thấy, dạo này mày khác lắm.”

“Hả? Khác cái gì?” Trần Hải Nguyệt buông điện thoại, nghi ngờ sờ sờ mặt mình.

“Là thái độ, thái độ của mày với Lương Đông Vân, nói thế nào nhỉ, “An Linh nghĩ ngợi vẫn không ra, “Tóm lại là không giống, Bị làm sao đấy?”

“Hắc hắc hắc.” Trần Hải Nguyệt không đáp, cười trừ vọt vào phòng tắm.

Đương nhiên không giống, bởi vì đã xác định được tâm ý của mình.

Trần Hải Nguyệt trước đến giờ làm việc tùy tâm tùy tính, nhưng một khi đã xác định được phương hướng, chắc chắn cô phải đi đến đó cho bằng được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.