“Rốt cuộc ai quyết định địa điểm vậy?” Quan Nhung vừa đi vừa oán hận, “Sao lại là khách sạn? Chậc, chẳng sáng ý tẹo nào, đây là họp lớp mà, có phải hôn lễ đâu, uổng công bọn nó ở chỗ này lăn lộn 3 năm trời, hừ ~!”
An Linh không phản ứng đi theo sau cô nàng Chư Cát Lượng đang oán hận, quay đầu dặn dò Trần Hải Nguyệt, “Nói cho hay vào, kế hoạch không đổi, đến phút chót rồi, không cho mày đổi ý.”
Trần Hải Nguyệt chạy theo hụt hơi tỏ vẻ nghi vấn, “Cơ mà, còn vấn đề này nữa.”
Quan Nhung trừng mắt thị uy, “Vấn đề gì? Mày dám cảm thấy kế hoạch hai đứa tao giúp mày nghĩ ra không đủ phong cách, không đủ phóng khoáng sao?!”
“Đúng là phong cách, đúng là phóng khoáng, nhưng mà…”
An Linh nghe vậy cũng nổi nóng giống Quan Nhung, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dằn giọng, “Nhưng mà cái con khỉ! Mày đừng có do dự nữa, ngồi đó mà nói chi bằng đứng lên đi làm đi!”
“Chỉ muốn đấm chết nó cho rồi.” Quan Nhung quơ quơ nắm đấm trong không khí, hoàn toàn làm ô uế hình tượng xinh đẹp yếu đuối của nó.
An Linh trong lòng bi thương phẩy tay về hướng Trần Hải Nguyệt xem thường.
Trần Hải Nguyệt rụt rụt cổ, đấu tranh tư tưởng một hồi vẫn cảm thấy tốt hơn hết nên nói ra: “Kế hoạch cực kỳ… tốt, nhưng mà chúng mày đã quên mất một điểm mù trọng yếu rồi!”
Điểm mù?
Hai đứa kia dừng bước quay lại nhìn cô.
“Đó là, chắc gì bây giờ Trịnh Phi chưa có bạn gái?” Cô – Trần Hải Nguyệt quang minh chính đại, thà bị người ta khinh bỉ cũng tuyệt đối không chấp nhận làm cái loại tiểu tam vô sỉ. Nắm tay!
!!
Cả ba người đứng bên đường hóa đá.
Một lúc lâu sau, An Linh quả quyết lấy di động ra.
Nói chuyện điện thoại một lúc, búng ngón tay: “Kế hoạch không thay đổi. Hắn-không-có!”
“Mày chắc không?” Trần Hải Nguyệt và Quan Nhung cùng lúc khôi phục tinh thần, buột miệng hỏi.
An Linh thần bí cười: “Bây giờ hắn đang ở chung nhà với một đồ nghiệp mà đồng nghiệp của hắn lại là bạn học hồi đại học của tao. Hắc hắc hắc…” Cái gì mà chả biết.
Nguy cơ bị loại trừ.
Trần Hải Nguyệt run rẩy đuổi theo gót hai đứa kia, cảm thấy trong lòng càng lúc càng nhộn nhạo.
Ai tới nói cho cô đi, vì sao cô lại làm cái hành vi háo sắc ngu xuẩn như vậy?
An Linh liếc mắt nhìn cô một cái, tỏ vẻ quan tâm, “Mày khẩn trương vậy sao?”
Trần Hải Nguyệt cúi đầu máy móc đi đường, lúng búng đáp lời: “Sao có thể không khẩn trương được chứ?! Trước mặt mọi người giở trò lưu manh, lần đầu tiên tao làm đó…”
Vừa đi vừa nói chuyện đã tới quán rượu, lớp trưởng đại nhân phụ trách công tác tiếp đãi niềm nở phất phất tay tỏ ý mời vào.
Quan Nhung nuốt vào mấy lời phát biểu còn chưa kịp thốt ra, nháy mắt đã trở thành con gái nhà lành, mỉm cười ngoan ngoãn.
Trần Hải Nguyệt trong lòng thầm bái phục tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt của Quan Nhung một trăm lần.
Đứng ngoài hàn huyên với lớp trưởng vài câu, mấy người bọn họ đi thẳng vào trong phòng.
Thật lâu không thấy bạn học cùng lớp, cùng trường hồi trung học, mặc dù có chút câu nệ nhưng về mặt tâm lý thì vẫn có phần thân thiết, vì thế, dăm câu tán chuyện khí thế đã bắt đầu sôi sục ngất trời.
Đề tài cũng chỉ xoay quanh “Wow, mày càng ngày càng đẹp ra!” “Đâu có, chồng tao bảo tao đang phát phì ra ý.” “Đứa nào đó vẫn ở chung một chỗ với đứa nào đó đó à?” “Này anh em, ai có cô nương nào tốt nào nhớ giới thiệu nhé” “Hồi năm nhất mày còn blah blah… Ha ha ha” linh ta linh tinh…
Hàn huyên một lúc, mọi người cũng dần tản ra, ai ngồi vào chỗ của người ấy, ai uống rượu thì uống rượu, tiếp tục trao đổi tin tức.
Lúc này, lớp trưởng mới đẩy cửa bước vào, vài người đi theo phía sau.
Trong phòng có người phấn khích hướng về phía trưởng lớp kêu lên, “Lớp trưởng, cậu đúng là nước sâu không dò thấy đáy, bạn học tinh anh ở thành phố C này bị cậu một lưới bắt gọn rồi!”
Lớp trưởng oai vệ ngẩng đầu, nghênh ngang đi vào, “Hê hê, ta quả là lợi hại! Mọi người nhiệt liệt hoan nghênh! Trịnh Phi! Hàn Nhạc Nhạc! Lương Đông Vân!’
Vỗ tay rào ro, tiếng huýt gió cùng tiếng hoan hô xô vào nhau hỗn loạn.
Trần Hải Nguyệt vẻ ngoài tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại run rẩy, giương mắt nhìn lên, quả nhiên thấy Trịnh Phi đang đi theo sau lớp trưởng.
Anh ta cũng không giống như trong trí nhớ lắm… Vậy là hôm nay người này sắp sửa trở thành đối tượng để cô giở trò lưu manh rồi—-