“Anh em chỉ chậm nửa bước thôi, anh đừng có thừa nước đục thả câu, bắt nạt người thật thà…”
Anh không đáp, im lặng lắng nghe sự biến đổi trong giọng nói cô.
“Này Ngôn Tể Thời, anh đừng có cười như thế, nói rõ ra xem nào.”
Đúng là giọng nói này….
Kỳ thật, trong lòng anh cũng không biết, không biết vì sao lại mơ tưởng những thứ mình không có nhiều đến vậy. Mỗi khi nằm mơ có thể bớt đi đau đớn trong lòng, nhưng cứ mơ xong lại tỉnh.
Tỉnh lại rồi, vẫn không thể buông, không thể dỗ ngọt chính mình.
“Nghe nói có người đang đòi theo đuổi anh cô đấy, coi mà họp lớp về cô có thêm chị dâu giờ.” Ngôn Tể Thời ăn uống no say mới bắt đầu nói giỡn.
Anh đứng dậy, đi về phía bàn của mình, “Lão Ngôn, đừng nói bừa. Chắc là tìm mình nhờ vả gì thôi.” Cẩn thận lấy ra một cái hộp đựng tài liệu mà mình vẫn giữ gìn…
Mỗi lúc như vậy, cần phải có cái này trong tay, trái tim mới không đập loạn.
Ngôn Tể Thời hơi ngồi thẳng dậy, cầm cái ly chạm nhẹ vào ly của Lương Đông Vân, vẫn cười cười: “Với quan hệ của cậu với An Linh, còn chuyện nào mà cần cậu giúp chứ?”
An Linh?
Bàn tay đang lục trong đống giấy tờ dừng lại, nghĩ đến cái gì đó, lập tức đổi thái độ: “50% cô nàng buôn bán cái gì, ở giữa giật dây…”
“Giật dây, cách nói này tớ đồng ý, không chừng là dây tơ hồng đó…. Không phải phụ nữ kết hôn xong cực kỳ thích làm chuyện này sao?” Ngôn Tể Thời trêu…
Hàn Nhạc Nhạc không đồng ý đẩy anh ta: “Nhìn em làm chi, em đã kết hôn đâu!”
Anh không nói nữa, ngơ ngẩn nhìn mẩu giấy nhỏ trong hộp…
Trên mẩu giấy trắng tinh chỉ viết một câu, chữ viết rất đẹp, giữa những câu chữ còn có sự khiêu khích cố ý.
“Vậy người đó là ai nhỉ?” Anh à, lớp mình có ai ở thành phố C nữa không?” giọng nói Hàn Nhạc Nhạc vừa phát ra, chạm trúng nỗi niềm cô đơn mà hốt hoảng trong lòng anh.
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người mình, anh nghĩ ngợi, liệt kê: “… An Linh, Quan Nhung…”
Cố ý bỏ qua cái tên khiến cảm xúc của anh bối rối…
“Tớ nhớ ngày trước lớp các cậu còn có một cô bạn rất thân với An Linh mà, cô ấy không ở đây sao?” Nét mặt Lương Đông Vân khó lường, giọng nói bình thản.
“Không phải Quan Nhung sao?” Giọng Hàn Nhạc Nhạc gượng gạo, cứ như cao thủ võ lâm điều tức bị rối loạn, không ra nổi chiêu thức lợi hại nhất.
Lương Đông Vân vẫn như cố gắng đè nén cái gì đó, giọng nói rất khẽ, vờ như không để ý: “Không phải tên ba chữ cơ, gọi là gì nhỉ?”
Anh vờ như nhớ ra, không ai biết anh đã nhắc thầm cái tên ấy bao nhiêu lần: “Ừm… Trần Hải Nguyệt.”
“Đúng, hồi đó cô ấy hay đi chung với An Linh và Quan Nhung.” Lương Đông Vân cúi đầu uống rượu, không thấy được nét mặt.
Anh rất bội phục khả năng tập trung của mình, vừa ôn lại chuyện hồi trung học với Lương Đông Vân và Ngôn Tể Thời, vừa lục tìm một bức chân dung phác họa đặt trong hộp.
Hồi trung học anh vẽ rất đẹp, đã từng vẽ rất nhiều người. Sau khi tốt nghiệp đại học lại làm công việc không liên quan gì đến chuyên môn, bận đến bận đi, rất nhiều bức vẽ không biết đã mất đi đâu, chỉ còn lại một bức phác họa vội vã vẫn luôn được cất giữ cẩn thận trong chiếc hộp này…
Lúc Ngôn Tể Thời vô tình nhìn thấy nó, đã rất thích thú nhìn anh…
Lúc ấy anh không hề giải thích, cũng không biết giải thích thế nào.
Năm ấy vẽ bức tranh này, là bởi vì nhận được mẩu giấy nhắn kia.
Ngày mẩu giấy ấy bị bỏ vào trong ngăn bàn của anh, cũng là ngày anh bị Hàn Nhạc Nhạc từ chối, cuối cùng nhận nhau làm anh em…
Anh vẫn thường suy nghĩ, có lẽ Nhạc Nhạc nói đúng, anh chỉ chậm nửa bước, ít nhất về mặt tình cảm, có vài người, có vài việc, nếu khoan thai đến chậm, không kịp phản ứng, sẽ bị tuột khỏi tầm tay…
Trên bức vẽ đã ố vàng, là một cô gái với ánh mắt ấm áp, nụ cười sáng ngời, vạt váy mềm mại bay bay…
Mẩu giấy đặt trên đó chính là lý do khiến anh bối rối…
Mẩu giấy trắng, nét chữ đẹp nhưng lạ lẫm, trên đó chỉ có một câu—
Trịnh Phi, Trần Hải Nguyệt thích cậu.
Trần Hải Nguyệt, lần này, chúng ta có thể gặp lại không.
Ngoại truyện 2
Sau khi kết hôn.
Một ngày, Lương Đông Vân vừa bước vào nhà đã thấy Trần Hải Nguyệt ngồi dưới đất ôm bụng, nước mắt ngắn dài.
Thứ chất lỏng trong suốt này thấm vào tim Lương Đông Vân đau thắt, vội bước đến ôm cô vào lòng: “Làm sao vậy? Bị ngã à? Hay là đau bụng?”
Chưa từng thấy cô khóc.
Trước kia, điều anh mong muốn chính là một cơ hội, một cơ hội có thể để cho anh ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Anh nhất định sẽ thực sự trân trọng, bảo vệ cô thật cẩn thận, làm cho cô vui vẻ. Nếu cô khóc, anh nhất định sẽ ôm cô thật chặt, nói cho cô chỉ cần hưởng thụ hết sự tốt đẹp của thế giới này, mọi mưa gió đã có anh đứng trước cô che chắn…
Nhưng lúc này, khi thật sự nhìn thấy nước mắt của cô, anh mới biết được mình không dũng cảm như vậy. Hoảng hốt, bàng hoàng, đau đớn kết lại ở cổ, không thốt nên lời.
Trần Hải Nguyệt vùi đầu vào ngực anh, giọng nói nức nở ngắt quãng: “Không bị ngã, không phải đau, là không muốn sống nữa.”
Lương Đông Vân càng ôm cô chặt hơn, bắt buộc tiếng nói phải phát ra: “Ai chọc giận em, nói cho anh biết.”
Trần Hải Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, mếu máo nhìn anh, tựa như đứa con nít khóc lớn lên: “Còn không phải là anh sao! Trừ anh ra còn ai? Là anh, là anh! Em muốn ly hôn! Em muốn tự nuôi con…”
Lương Đông Vân chỉ càm thấy trời đất…. sụp xuống.
Hay là… Bởi vì gần đây bận quá, không quan tâm nhiều đến cô?
Hay là…. Bởi vì hôm qua không cho cô uống cà phê?
Hoặc là…. Cô cảm thấy sống cùng với anh không vui vẻ?
Kỳ thật, nguyên nhân khiến anh sợ hãi nhất là, cô cuối cùng đã chán ghét anh…
Anh hiểu rất rõ, cô đối sự yêu thích luôn luôn tùy tâm tùy tính, chỉ cần cái đoạn tình cảm kia qua đi, cho dù cô đã phải trả giá bao nhiêu tâm lực cùng thời gian, vẫn có thể buông tay dễ dàng, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Anh không cách nào tưởng tượng nổi, nếu anh trở thành “Từng yêu” của cô….
“Vì sao?” Anh không dám nới lỏng tay, nhìn cô chằm chằm, vẫn thấy một làn hơi nước mỏng nổi lên trong mắt cô.
Trần Hải Nguyệt dần dần hết khóc, ở trong lòng anh giãy giục, đấm vào ngực anh, tức giận nói: “Anh chưa nói anh yêu em! Từ-đầu-đến-giờ!”
Thân thể Lương Đông Vân khẽ lay động, giống như phạm nhân tử hình được đặc xá.
Trần Hải Nguyệt nổi giận: “Anh anh anh… Không nói tức là thừa nhận! Đúng là anh không yêu em! Em chỉ biết….”
Nhất thời nghẹn ngào, nước mắt lại muốn tuôn ra.
Lương Đông Vân cẩn thận đỡ bả vai của cô, sau đó hôn nhẹ nhàng lên trán.
Trần Hải Nguyệt ngừng khóc, ngơ ngác nhìn anh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cô, ghé sát vào tai thì thầm: “Trần Hải Nguyệt, anh yêu em. Từ lúc em còn chưa biết, anh đã yêu em lâu lắm rồi.”
Trần Hải Nguyệt cũng giang tay ôm anh, để cho anh lau nước mắt cho mình, đáng thương nói: “Vậy bây giờ anh có thể đi mua bún bò cho em được không? Ở nhà hàng “Phục Hưng” đó, em muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn chết đi.”
Lương Đông Vân ngẩng đầu: “Phục Hưng ở khu đông, chúng ta ở khu Tây.”
“Lừa đảo! Anh vừa mới nói yêu em,” Trần Hải Nguyệt chống nạnh chỉ tay vào anh, “Vậy mà ngay cả một bát bún bò cũng tiếc không nỡ mua!”
“Được rồi. Em ở nhà anh đi mua.”
Lương Đông Vân thở dài, cười dung túng, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Vừa tới gara, lại nhận được điện thoại của Trần Hải Nguyệt—–
“Anh… Về đi… Đột nhiên em lại không muốn ăn nữa…. Trời lạnh lắm, anh về nhà đi nha.”
Ừm, bác sĩ nói đúng, phụ nữ có thai cảm xúc quả nhiên, không lường được ;____;
E hèm, vậy là một bộ truyện nữa của nhà Chuột đã hoàn, và Chuột tớ biết ơn vì mọi người đã ủng hộ ~My Happy Zoo~ cho dù tốc độ post truyện có thất thường và ngay cả chủ nhà là tớ đôi khi cũng lờ lớ lơ nó
)…
Blog này hoạt động cũng đã nửa năm, và cũng nhờ nó mà tớ quen biết được với rất nhiều bạn bè tốt, tớ không nên bỏ bê nó như thế mới phải ;____;….
Thực sự tớ là một đứa không kiên nhẫn và tính nết khá khó chịu… Không kiên nhẫn thì dễ thấy thôi, tớ cả thèm chóng chán và làm việc hay cẩu thả… Việc ~Zoo hoạt động được đến bây giờ tớ cũng coi như một kỳ tích – của tớ…
Tất nhiên, giúp tớ kiên nhẫn được đến bây giờ còn có vợ Shi và ss Piggy ;___;, mặc dù hai người ấy bây giờ cũng rất bận rộn, nhưng chính lúc tớ ‘chán’ ấy, hai người ấy lại tỏ ra hứng thú nhất và cũng đã truyền lại sự hứng thú đó cho tớ ;____;…
Nếu bạn nào đọc convert + đọc truyện nhà tớ, có thể mọi người sẽ phát hiện ra có những câu diễn đạt khác truyện, thậm chí còn chẳng có trong truyện ;___;… Tớ xin lỗi, vì tớ không có ý lừa gạt mọi người. Tớ thừa nhận tớ là một đứa dốt Hán-Việt, mù tịt tiếng Bông, cộng thêm cả tính cẩu thả khiến đôi lúc tớ ‘đã’ – ‘cố tình’ không edit đúng như bản gốc ;____;… Có lẽ vì tớ hơi ngây thơ, tớ nghĩ, nếu câu đó mình không thể edit đúng được, thôi thì cố làm cho thành edit hay – theo-khả-năng-mà-mình-có-thể vậy…. Và chính vì tớ cứ làm như thế nên đến bây giờ tớ cũng không biết tớ đang làm ‘đúng’ hay ‘sai’ nữa, mọi người có thương tớ thì cứ phang mạnh tay vào nhé ;____;…
Còn về ~Zoo, nếu bạn vẫn muốn tiếp tục ghé qua nơi này đọc truyện, vậy thì tớ post truyện mới nhé :”>…