Bộc bạch lộ liễu một cách trắng trợn.
Chọc thẳng vào lòng người, muốn bỏ qua cũng khó.
Mỗi một chữ, Yến Phong Miên đọc đều hiểu.
Lồng ngực hắn căng tràn, giống như được thứ gì lấp đầy. Mặt khác hắn lại bắt đầu giận dỗi, nàng viết thơ thuần thục như vậy, có phải cũng từng viết cho Yến Nam Triều không?
Yến Phong Miên không hiểu vì sao mình lại trở nên ra vẻ như vậy.
Hắn cũng chưa từng có cảm xúc mãnh liệt như thế này, có lẽ bắt đầu từ khi Tô Yên ngang ngạnh đi vào thế giới của hắn, tất cả bắt đầu biến đổi.
Ánh nắng mùa hè dần trở nên cực nóng, hoa sen ngoài cửa sổ cũng nở rộ duyên dáng yêu kiều.
Sáng sớm vốn sẽ có chim chóc nhảy nhót trên đầu cành, tia nắng xuyên qua ngọn cây chiếu trên mặt đất loang lổ thật đẹp.
Những thứ này, trước đây hắn chưa từng chú ý đến.
Thế giới của hắn, chỉ có bình tĩnh, không hề gợn sóng.
...
Không hồi âm cũng không đáng sợ, dù sao cũng có 04 báo cáo biến hóa tâm tình của Yến Phong Miên bất cứ lúc nào.
Trong lúc Tô Yên định cứ trải qua như vậy thì rốt cuộc cơ hội nàng vẫn luôn chờ đợi đã tới.
Triều đình tổ chức Đại hội luận võ.
Người thắng đệ nhất, có thể đạt được vua Nhân Cảnh ngự bút thân phong là Uy vũ Đại tướng quân, thống lĩnh quân Tô gia, xuất chiến vì đất nước.
Nói thật, mỗi một vị tham gia, đều không sợ sinh tử, hơn nữa cũng có bản lĩnh thật.
Không có bản lĩnh thì không dám tham gia để bị mất mặt.
Nếu may mắn thắng được, sợ là vừa đến biên quan, đã bị thái tử Đại Liêu, một đao chém đầu.
Mất mặt là việc nhỏ, mất mạng mới là việc lớn.
Tô Yên thành thật ngây người ở nhà một tháng, năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng Tô Triệt cũng đáp ứng đưa nàng cùng đi.
Đi cùng còn có Từ thị cùng với Tô Gia Hòa.
Ngoài luận võ, vua Nhân Cảnh còn có một suy nghĩ khác. Mượn bữa tiệc này để trấn an Tô Triệt.
Nhân tiện nói cho chúng thần, cho dù Tô lão tướng quân không còn, Tô Triệt bị phế, cũng không phải ai muốn động vào Tô gia là có thể động!
"Yên Nhi, Tô gia chúng ta nay đã khác xưa, con hành sự kiềm chế chút, đừng gây chuyện thị phi nữa." Vừa ra đến trước cửa, Từ thị khuyên can mãi, bắt Tô Yên thay đổi một thân tố sam, rồi lại tận tình khuyên bảo cả buổi.
Tô Yên gật đầu mãi, dạ dạ dạ được được được.
Con bảo đảm không gây chuyện!
Chỉ đấu võ!
Nếu Từ thị và Tô Triệt biết ý định trong lòng nàng, đừng nói cho nàng đi tham gia yến hội, sợ là sẽ trực tiếp tìm mấy chục tên hộ viện, nhốt nàng trong phòng giam giữ chặt chẽ.
Tranh thủ nhốt nàng một hai năm, cho đến khi nàng nuốt xuống tâm tư này trong bụng!
...
Hoàng cung biệt viện.
Mặt trời chói chang trên đầu, cành lá tốt tươi.
Đài cao đã được dựng lên, có không ít thanh niên cưỡi đại mã cao lớn tới tới lui lui, hùng dũng oai vệ, mặt mày đều tự phụ cùng kiêu căng.
Gia huy của Tô gia là một con sói, lá cờ nhỏ treo trên xe ngựa, xe ngựa làm bằng chất gỗ tối màu, khiêm tốn khác với xe ngựa của các đại thần xung quanh.
"Liễu đại nhân, mời vào trong!"
Xe ngựa Tô gia đang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên bên cạnh có một chiếc xe ngựa ngang ngược xông tới, trên rèm cửa treo châu ngọc, bá đạo chặn đường bọn họ.
Cố tình thái giám cầm đầu, còn cười tủm tỉm, phảng phất trong mắt không thấy sự tồn tại của bọn họ.
Vui tươi hớn hở đi theo chào hỏi người chặn đường kia.
Liễu đại nhân?
Tô Yên thưởng thức một thanh chủy thủ lập loè hàn quang trong tay, thanh chủy thủ kia có hình mặt trăng, trên chuôi đao được khảm đá quý.
Là Tô lão Tướng quân thu được trên chiến trường, đặc biệt mang về cho nguyên thân.
Những thứ khác nguyên thân đều không thích, riêng chỉ có thanh chủy thủ này, cho dù là khi đi ngủ cũng đặt ở dưới gối đầu.
"Haha, Lưu công công mấy ngày không gặp, thân thể tốt không?"
Đại thái giám vung phất trần, cười như hoa: "Đa tạ Liễu đại nhân quan tâm." Tầm mắt hắn ta vừa chuyển, nhìn thấy Liễu Như Yên cùng Liễu phu nhân đi xuống từ trên một chiếc xe ngựa khác.