Bà ta quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Ngày xưa vua Nhân Cảnh sủng ái Dung phi nhất, mà bây giờ lại chỉ cảm thấy phiền chán, ông lườm bà ta một cái: "Rõ ràng hắn nói trên võ đài đao thương không có mắt, vả lại vừa rồi từng chiêu thức của hắn đều đâm tới mặt người ta, rõ là mang theo sát ý. Nói đến cùng cũng là do võ công cháu trai nàng không bằng người ta, Tô Yên cũng để lại cho hắn một mạng, nàng còn dám tố khổ với trẫm?!"
Tô Triệt phun ra một ngụm trọc khí, áp chế sự mất hứng.
Mặt mày kiêu ngạo, ngồi như đại mã kim đao.
Yến Phong Miên nhìn lên đài, Tô Yên đang lau kiếm, một thân bạch y không nhiễm bụi trần. Ánh nắng không chút che đậy, tản ra sắc kim hoàng rơi trên người nàng.
Mặt mày như tranh, cả người tươi trẻ, khiến người ta nhịn không được muốn tới gần.
Lại sợ bị ánh nắng làm bỏng tay.
Hắn giơ tay đè lại vị trí ngực, nơi đó, tựa hồ trong nháy mắt có thứ gì đó chui lên từ dưới đất, Yến Phong Miên nghe được thanh âm rất nhỏ, trong một khoảnh khắc, hạt giống kia trở thành đại thụ che trời.
Tâm ma xuất hiện ——
Lúc Liễu Hồng Văn bị đá xuống dưới, trong miệng còn kêu gào không phục.
Dẫn tới hảo cảm của vua Nhân Cảnh liên tục giảm xuống đối với Liễu gia.
Tô Yên vỗ tay: "Không phục? Còn ai không phục thì cùng lên đi! Đã nói rồi, đánh không thắng ta thì vị trí đệ nhất này sẽ là của ta!"
"Hoàng Thượng, ngài nói đúng không?"
Nàng ngoan ngoãn ôm quyền, chớp mắt nhìn vua Nhân Cảnh.
Vua Nhân Cảnh bị nàng chọc cười haha, vừa rồi vẫn là dáng vẻ tùy hứng làm bậy, kiêu ngạo không ai bì nổi, giờ lại ngoan ngoãn như vậy, khiến ông cảm thấy rất tâm đắc.
"Đúng, không ngờ võ công của ngươi lại cao cường như thế, Tô lão tướng quân dạy rất tốt!"
Tô Triệt nghe vậy, nhịn không được nói: "Hoàng Thượng cũng dạy vi thần."
Vua Nhân Cảnh xua tay: "Đều giống nhau đều giống nhau!"
Từ thị nhìn trượng phu một cái, cười trộm.
Bên kia, một đám võ tướng liếc nhau bên dưới.
Mấy người cũng lớn tuổi rồi, đương nhiên ngại không muốn lên, nếu không chẳng phải là khi dễ người ta sao?
Cho tiểu bối một ánh mắt, trong lúc nhất thời, một đám đàn ông râu xồm hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi lên.
Trong đó một người ôm quyền, bề ngoài nhìn giống người thô lỗ, mở miệng lại vô cùng thanh thoát: "Vẫn nên đứng đây hết đi, chúng ta không có thói quen lấy nhiều đánh ít."
Vừa dứt lời, Tô Yên ngoáy lỗ tai, nhấc chân đá hắn ngã xuống.
"Nói vô nghĩa nhiều như vậy! Trên chiến trường không có ai chơi một chọi một cùng ngươi đâu! Hoặc là cút xuống, hoặc là cùng lên!"
Giọng điệu nàng kiêu ngạo, lại không khiến người ta chán ghét.
Mấy người liếc nhau, đồng thời ôm quyền: "Vậy đắc tội rồi!"
Dứt lời, hét lớn một tiếng, vây công Tô Yên từ bốn phương tám hướng.
Nhìn cảnh này, trái tim Tô Triệt nhảy lên, thắng thua không quan trọng, chỉ sợ nữ nhi nhà mình bị thương.
Nhưng kế tiếp, mọi người chết lặng ——
Không ngừng có người ý đồ bước lên khiêu chiến, sau đó từng người một bị Tô Yên đá xuống giống như sủi cảo.
"Đứa nhỏ này ——"
Từ thị bất đắc dĩ: "Học cái tật xấu này ở đâu chứ?"
Đây không phải là đắc tội người ta sao? Thắng là được rồi, còn muốn đá người ta xuống.
Vua Nhân Cảnh lại cao hứng cười haha: "Hay như vậy, ái khanh, ngươi dạy đứa trẻ này rất tốt! Quả nhiên Tô gia vô luận là nam nhi hay nữ nhi, đều rất có tâm huyết!"
Cuối cùng...
Những người khác không mệt, Tô Yên cũng mệt.
Nàng đá người đến đau cả chân, thấy dưới đài vẫn còn có người ngo ngoe rục rịch, nàng xua tay: "Được rồi được rồi, đừng lên tìm ngược nữa, nếu không các ngươi đấu cùng bọn họ đi, nếu thắng hãy tìm ta? Quá mệt mỏi, để ta thở một chút đi!"
Nàng ôm quyền, làm biểu tình xin tha.