Yến Nam Triều nhìn chằm chằm vào tay Tô Yên đang nắm tay Yến Phong Miên, mà người từ trước tới nay chán ghét thân cận với nữ tử như Yến Phong Miên lại không hề cự tuyệt!
Tô Yên cũng không để ý, nàng liếc nhìn ba năm cái bồn băng đặt trong phòng khách, nói thẳng: "Cho người đưa xuống đi."
Bốn phía đều là cỏ cây lại ngồi ở chỗ râm mát, phía sau lưng còn có hồ nước, căn bản là không nóng.
Đã vậy còn đưa lên vài bồn băng, Tô Yên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cái này không phải Yến Phong Miên tự chuẩn bị cho bản thân.
Quản gia cũng không biết vì sao mình nghe lời như thế, có người hầu lục tục tiến vào, nhanh chóng bê bồn băng đi.
Liễu Như Yên không thích tất cả mọi người nghe lời Tô Yên như thiên lôi sai đâu đánh đó, đặc biệt là biểu ca, từ khi hồ ly tinh này vừa xuất hiện, tầm mắt chưa từng nhìn ra chỗ khác!
Nàng cắn môi, chất vấn: "Tô Yên là thần tử, thấy hoàng tử không phải nên hành lễ sao?"
Nàng vừa dứt lời, Yến Phong Miên liền nhàn nhạt nhấc mi mắt, tầm mắt hờ hững dừng trên người Liễu Như Yên.
Khiến trái tim Liễu Như Yên bỗng chốc ngừng đập trong chốc lát.
Tô Yên cong chân, dựa vào người Yến Phong Miên: "Ồ? Giờ ta đây là Tòng nhị phẩm Đại tướng quân, có phải ngươi nên hành lễ ta trước?"
Thân thể Liễu Như Yên cứng đờ, biểu tình ngưng lại.
Sao nàng ta lại quên điều này chứ?
Yến Nam Triều nhíu mày, không phải đối với Tô Yên mà là Liễu Như Yên. Những ngày gần đây hình tượng dịu dàng hiền thục của Liễu Như Yên sụp đổ càng lúc càng nhanh. Đặc biệt là so sánh với tính cách nghĩ sao nói vậy của Tô Yên, Yến Nam Triều luôn cảm thấy Liễu Như Yên thật giả tạo.
Hơn nữa nàng ta biết rõ đối đầu với Tô Yên chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, nhưng cố tình mỗi lần đều chủ động đi trêu chọc nàng.
"Sao vậy? Liễu tiểu thư không tình nguyện? Xem ra gia giáo của Liễu gia cũng chỉ có thế." Tô Yên cười nhạo một tiếng: "Ha, người thô kệch như ta cũng không dám gật bừa."
"Ngươi ——"
Liễu Như Yên cắn răng, chịu đựng tức giận đứng lên, cong người hành lễ với Tô Yên: "Như Yên bái kiến Uy Viễn Đại tướng quân!"
Dứt lời, không đợi Tô Yên bảo nàng ta đứng lên đã oán hận ngồi trở về.
Tô Yên cũng không để bụng, ngồi tại chỗ ôm quyền hướng Yến Nam Triều: "Thất điện hạ vạn an."
Yến Nam Triều nghẹn trong lòng, thiếu chút nữa nghẹn chết: "..."
Liễu Như Yên không cam lòng, thấy thế chua lòm hỏi: "Ít ngày nữa tướng quân đã phải tới biên quan ư? Thế nhưng người thật thoải mái, đáng tiếc giờ ca ca ta vẫn chưa thể xuống giường được!"
"Ca ca ngươi? Ai cơ?"
Tô Yên chuyên tâm thưởng thức tay của Yến Phong Miên, nghe vậy nhướng mày.
Yến Phong Miên bất đắc dĩ bật cười, tiểu nữ nhân này, nói nàng đại khí nhưng có khi nội tâm lại thật nhỏ mọn.
Quả nhiên thấy Liễu Như Yên tức đến khuôn mặt nhỏ trở nên dữ tợn, oán hận hỏi: "Tướng quân không nhớ rõ ca ca ta? Là người đấu võ với ngươi ngày ấy ——"
"À ~~" Tô Yên bừng tỉnh đại ngộ, trào phúng nói: "Thì ra là tên thủ hạ bại tướng kia?"
Nàng cười như không cười liếc nhìn Liễu Như Yên một cái, phảng phất không tiếng động nói: Làm sao? Ta kiêu ngạo như thế đấy, dù đánh ca ca ngươi đến tàn phế, Liễu gia các ngươi cũng phải nghẹn lại đó cho ta!
"Tô Yên!" Liễu Như Yên tức đến phát khóc: "Ca ca ta bị ngươi đánh gãy sáu cái xương!"
Nếu khôi phục không tốt, cả đời này như bị phế!
"Ồ, mới sáu cái sao?" Tô Yên chậc một tiếng, trong mắt xẹt qua một vẻ đáng tiếc.
Liễu Như Yên: "..."
Mắt thấy không khí trở nên quỷ dị, Yến Nam Triều nhíu mày: "Tô Yên, có thể sửa lại tính tình ngươi không, sao cứ luôn bén nhọn như thể, cả người đều là gai?"
Mục đích của nàng là làm tâm tình tất cả mọi người đều không thoải mái sao?
Nghe vậy, Tô Yên lạnh lùng phun ra hai chữ: "Không thể."