Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 187: Hoàng tử phi mạnh nhất



Tô Yên cười liếc mắt nhìn Mạnh Thiêm quỳ trên mặt đất rơi lệ: "Khóc hai cái là được rồi, nhanh chóng mang tin thắng lợi trở về, phái người tới thu dọn chiến trường."

Mạnh Thiêm lập tức dừng rơi nước mắt, hoàn toàn tâm phục khẩu phục Tô Yên.

"Vâng, thuộc hạ đi ngay!"

Chung Tiểu Vũ thấy nhà cửa xung quanh đều đóng kín, vẻ mặt không đành lòng cùng áy náy, la lớn: "Đều xuất hiện đi! Chúng ta là tướng sĩ Đại Yến! Đây là Tô Tiểu tướng quân của chúng ta, là cháu gái của Lão Tướng quân lúc trước! Ngài ấy dẫn dắt chúng ta lấy lại lãnh địa bị mất!"

Lúc đầu cũng không có người hưởng ứng.

Sau một lúc lâu, các bá tánh dần dần nhận thấy bọn họ không có ác ý, hơn nữa quần áo bọn họ mặc đúng là tướng sĩ Đại Yến, mới sôi nổi mở cửa, một đám đi ra.

Bọn họ xanh xao vàng vọt, mặc quần áo rách nát.

Trở thành tù binh ở đây, đến súc sinh cũng không bằng. Bọn họ đã đánh mất hy vọng sinh tồn, thậm chí cảm thấy còn không bằng chết đi.

Nhưng hiện tại, bọn họ nhìn nữ tử dẫn đầu, một thân áo giáp sắt nhiễm máu, sống lưng thẳng tắp, đang cúi đầu lau loan đao.

Không nhịn được quỳ xuống trước mặt nàng.

"Là cháu gái của Lão Tướng quân!"

"Tô Tiểu tướng quân?!"

"Chúng ta, chúng ta thắng?"

"Đa Tô Tiểu tướng quân! Đa tạ!"

Tô Yên ngẩn ra, giương mắt nhìn một đám đông người đến quỳ trước mặt nàng.

Nàng hoảng sợ: "Các ngươi làm gì vậy? Đây đều là việc chúng ta nên làm, nhanh đứng lên."

"Không, Tô Tiểu tướng quân, ngài đã cứu chúng ta!" Trong đó một phụ nhân (*) ôm đứa trẻ chảy nước mắt, mang theo đứa trẻ dập đầu với nàng.

(*) Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng

Tô Yên nghiêng người né tránh, mím môi, nói: "Nhưng cũng là vì chúng ta vô năng, không bảo vệ các ngươi tốt. Chẳng lẽ các ngươi không hận sao?"

"Không, chúng ta nên hận chính là địch nhân, còn có tên cẩu tặc Lương An Chí kia nữa. Chúng ta biết, Lão Tướng quân đã tận lực, hắn bảo hộ chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta đều biết!"

Trong một khoảnh khắc, Tô Yên bỗng cảm thấy cái mũi cay cay.

Thì ra, chết cũng không sợ.

Chỉ cần ông có thể sống trong lòng mọi người là mãi mãi tồn tại.

"Đều đứng lên đi, từng người về nhà, ta thề, sau này sẽ không có tên địch nào dám tổn thương đến các ngươi!"

Tô Yên xua tay, xoay người nhanh rời đi.

Chung Tiểu Vũ lần đầu nhìn thấy dáng vẻ không tự nhiên của Tô Yên, hắn cười nói với các bá tánh: "Quên nói cho các ngươi biết, ngày đầu tiên Tô Tiểu tướng quân tới, cũng đã chém đầu Lương An Chí, ném thi thể hắn ta cho chó ăn!"

Các bá tánh sửng sốt, lập tức phản ứng lại sung sướng vỗ tay.

"Đại khoái nhân tâm! Đại khoái nhân tâm!"

"Tô Tiểu tướng quân làm tốt lắm, Lương An Chí trừng phạt đúng tội, chết không đáng tiếc!"

Chung Tiểu Vũ cười haha: "Các ngươi đều về nhà đi, ta phải đuổi theo Tướng quân nhà chúng ta!"

Hắn nhìn bóng dáng tiêu sái của nữ tử phía trước, nghe được tướng lĩnh bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tô Tiểu tướng quân thật sự là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng thấy."

Nghe được lời này, chân Chung Tiểu Vũ lảo đảo, nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, liếc mắt nhìn đồng liêu của mình.

Thấy khuôn mặt đen của đối phương nhiễm hồng, hắn lắc đầu vỗ vai người kia khuyên nhủ: "Huynh đệ, tiểu cô nương ôn nhu không tốt sao? Ngươi ngẫm lại việc Tô Tiểu tướng quân của chúng ta làm với Thác Bạt Trác, ngươi còn cảm thấy ngài ấy xinh đẹp không?"

"......"

Mỗ tướng lĩnh chỉ cảm thấy dưới thân lạnh toát, phản xạ có điều kiện lắc đầu.

Không, không dám!

Đẹp thì đẹp đó, chỉ sợ không có mạng để hưởng.

Chung Tiểu Vũ thấy bộ dạng chịu đả kích của người kia, an ủi vỗ vai y, vui sướng chạy theo.

Coi như đó là cảm nhận của toàn bộ tướng sĩ Đại Yến với nữ thần, nhưng Chung Tiểu Vũ lại biết, một mặt ôn nhu của Tiểu Tướng quân nhà bọn họ, vĩnh viễn chỉ thể hiện với một người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.