Đến bản thân Yến Nam Triều cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng hắn ta phải rất chán ghét nữ nhân kia, chán ghét đến mức hận không thể khiến nàng dứt khoát biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng mấy ngày gần đây đêm nào cũng nằm mơ thấy nàng mặc hồng y, cười rạng rỡ. Một thanh đao lớn đeo bên hông, phản quang chiếu về phía hắn ta.
Tốt đẹp một cách kỳ lạ!
Hắn ta đợi rồi lại đợi, đợi ngày này qua ngày khác.
Không thể không hết hy vọng, Tô Yên, thật sự muốn từ bỏ hắn ta sao? Đã lâu như vậy, nhưng ngay cả một phong thư nàng cũng không chịu gửi cho hắn ta!
Khi hắn ta ổn định tinh thần lại, liền muốn chạy tới phủ Nhị hoàng tử.
Yến Phong Miên nhìn thấy hắn ta cũng không có phản ứng quá lớn.
Vốn dĩ hắn còn muốn đọc lại những bức thư mà Tô Yên gửi một lần nữa, nó giống như một niềm vui sướng phát ra từ sâu thẳm trái tim hắn, có thể khiến cho tâm trạng nóng nảy của Yến Phong Miên bình tĩnh trở lại.
Nhưng vì Yến Nam Triều đã đến, đánh gãy ý định này của hắn.
"Hoàng huynh, huynh thật sự muốn trở mặt với ta chỉ vì một nữ nhân sao?" Yến Nam Triều không thể chấp nhận được dáng vẻ thờ ơ của Yến Phong Miên đối với mình.
Hắn ta bước tới, liếc nhìn xuống dưới.
Cơ thể đột nhiên đông cứng lại, một lúc lâu sau, trong đôi mắt đen như mực của hắn ta tràn ra ngọn lửa giận vô tận.
"Đây là cái gì? Nữ nhân kia viết thư cho huynh?"
Yến Phong Miên cau mày, lập tức vươn tay gấp bức thư lại, ngăn không cho Yến Nam Triều tiếp tục đọc.
Nhưng những dòng thư cuối cùng vẫn được Yến Nam Triều nhìn thấy một cách rõ ràng.
【Nhưng đừng lo, cuộc đời này ta chỉ thích chàng —— 】
Ý nàng là gì?
Ở trên chiến trường mang quân đánh giặc, còn không quên nói chuyện yêu đương? Nữ nhân này thiếu nam nhân thì sẽ chết sao?
Yến Nam Triều tức giận đến bật cười bởi suy nghĩ của chính mình, thậm chí còn nhận thấy được sự đố kỵ đang không ngừng nảy sinh trong lòng hắn ta, hai mắt nhiễm đầy tơ máu.
Nhìn chằm chằm động tác của Yến Phong Miên.
Ánh mắt Yến Phong Miên trong veo, giọng điệu nhẹ nhàng lãnh đạm: "Thất đệ, đệ đến đây để nói với ta những lời này sao?"
Hắn nâng niu bức thư, gấp nó lại theo từng nếp gấp, sau đó cẩn thận đặt vào phong thư, cuối cùng cất nó vào trong hộp.
Hai mắt Yến Nam Triều đỏ ngầu nhìn thấy những phong thư được chất đầy trong chiếc hộp nhỏ.
Hai tay hắn ta buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, lời nói như muốn rút ra từ kẽ răng.
"Hoàng huynh, huynh thật sự yêu nàng ấy sao?"
Bọn họ mới quen nhau bao lâu, lúc trước nữ nhân kia ngoài miệng nói thật hay, cuộc đời này chỉ yêu mình hắn ta, không phải hắn ta quyết không gả.
Sau đó thì sao?
Chớp mắt liền vứt bỏ hắn ta, trao tất cả sự ôn nhu và lời nói ngọt ngào cho một người khác.
Đây là lời thích mà nàng luôn nói ư? Thật là nực cười, không đáng một đồng!
Yến Nam Triều mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, hắn ta nhắm mắt, trong lồng ngực có thứ gì đó đang lên men khiến hắn ta khó chịu không thở nổi.
"Việc này liên quan gì đến đệ?"
Yến Phong Miên mỉm cười, hắn ngước mắt lên, thanh sơn làm bút, núi sông làm giấy mới có thể vẽ ra được vẻ đẹp của khuôn mặt này.
Dưới hàng lông mi đen dày là đôi mắt hơi cụp xuống, trong đó ẩn chứa một ý cười ôn hòa cùng thương hại.
Yến Nam Triều khó khăn mở mắt dưới ánh nhìn ôn hòa của hắn.
Lại có chút cảm giác không chỗ dung thân.
"Thất đệ, sau này đừng tới nữa, đây là thư ta và Tô tiểu thư tâm sự với nhau, không liên quan gì đến đệ."
Cho dù là nhân duyên hay số phận, hắn đều vui vẻ chịu đựng ——
Môi Yến Nam Triều run lên, hắn ta không cam lòng gầm nhẹ: "Nhưng nàng ta chính là một kẻ lừa đảo! Loại nữ nhân này có mấy lời là nói thật? Hôm nay nàng ta có thể yêu huynh chết đi sống lại, trong nháy mắt cũng có thể vứt bỏ huynh như chiếc giày rách!"
Nàng lại có thực lực cường đại, bối cảnh hùng hậu.
Hắn ta là hoàng tử nhưng cũng không có cách nào lay chuyển được nàng!
"Giống như, giống như..."