Yến Nam Triều thì thầm trong tuyệt vọng.
Yến Phong Miên dựa vào xe lăn cười khẽ.
"Giống như đệ?"
Giọng nói của hắn trong trẻo lạnh lùng, tốc độ không nhanh không chậm, luôn tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
Vào lúc này, nó giống như một thanh kiếm, mãnh liệt đâm thẳng vào trái tim Yến Nam Triều.
Vẻ mặt hắn ta chấn động, bất ngờ ngẩng đầu. Đối mặt với Yến Phong Miên, bốn mắt nhìn nhau, một khắc kia, tâm tư của hai đều lộ ra không chút che giấu.
Yến Nam Triều hít một hơi thật sâu, giấu đôi tay đang phát run ra phía sau, nắm chặt lại.
Trên mu bàn tay, gân xanh nổi lên dữ dội.
"Hoàng huynh, huynh nói gì vậy? Ta chưa bao giờ thích Tô Yên, sao có thể nói là vứt bỏ? Ta chỉ là... Là lo lắng cho huynh thôi."
Hắn ta cười rất miễn cưỡng, trầm giọng nói: "Hoàng huynh, tính cách huynh ôn hòa, lại ít tiếp xúc với người ngoài, ta sợ huynh bị nàng ta làm tổn thương ——"
"Thất đệ."
Yến Phong Miên an tĩnh vuốt ve vòng bồ đề đeo trên cổ tay, nghe vậy nhàn nhạt đánh gãy lời hắn ta.
Nghiêng đầu nhìn lá trúc bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc ngoài cửa sổ, cười hỏi: "Đệ không phải là cá, làm sao biết cá vui?"
Yến Nam Triều sửng sốt.
Liền thấy Yến Phong Miên xắn tay áo, cầm một viên đá mực lên, bắt đầu mài.
Hắn rũ mí mắt xuống, như thể toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt vào nghiên mực.
"Thất đệ, quản tốt chuyện của mình, đừng tới đây nữa."
Lại một lần nữa nghe thấy lệnh đuổi khách của Yến Phong Miên, tâm tình của Yến Nam Triều đã bình tĩnh hơn.
Hắn ta cười lên một tiếng: "Hoàng huynh, huynh thật sự muốn như thế sao?"
Yến Phong Miên không nói.
Màu mực đen nhánh phản chiếu lại cổ tay nhợt nhạt của hắn, có một chút cảm giác khí khái không nói nên lời.
Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ lẻn vào nghiên mực tinh xảo, phát ra một ánh sáng xanh tím, mùi hương nồng nặc trong không khí.
Yến Phong Miên vừa lòng cong môi, chọn một cây bút làm từ lông sói, chấm mực, đến khi chuẩn bị đặt bút, mới phát hiện không biết nên hạ bút như thế nào.
Đây là lần đầu tiên hắn muốn hồi âm cho một người, nhưng đáng tiếc tính cách hắn trầm mặc, e rằng kiếp này vĩnh viễn không thể nhiệt tình như Tô Yên.
Cuối cùng, tất cả từ ngữ kết hợp lại với nhau dưới ngòi bút.
Chỉ có một câu.
Ta chờ nàng trở về ——
Sau khi viết xong, Yến Phong Miên rất hài lòng, hắn đặt bút xuống, đợi mực khô.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy bóng đen phản chiếu trên bàn, Yến Phong Miên hơi giật mình ngước mắt lên. Nhìn thất Yến Nam Triều vẫn đứng trong thư phòng làm việc, hắn nghi ngờ hỏi: "Sao đệ vẫn chưa đi?"
Yến Nam Triều suýt chút nữa ho ra một búng máu.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, xoay người rời đi: "Hoàng huynh, vậy ta xin cáo từ, hy vọng sau này huynh đừng hối hận với lựa chọn hôm nay!"
Hắn ta chờ xem Yến Phong Miên cũng giống hắn ta vậy, giống như một sủng vật chơi chán rồi sẽ bị vứt bỏ vô tình.
" Đợi đã ——"
Ngay khi bóng dáng hắn ta sắp khuất dạng sau cánh cửa, người phía sau đột nhiên ngăn hắn ta lại.
Yến Nam Triều nhướng mày, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, hắn ta nghe thấy giọng nói ôn hòa của Yến Phong Miên phía sau hỏi: "Thất đệ, Lương An Chí là người của đệ đúng không?"
Hơi thở của Yến Nam Triều trở nên lạnh lẽo.
Tuy đối phương đang hỏi một câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn.
"Sao hoàng huynh lại hỏi như vậy?" Hắn ta liếc mắt nhìn lại.
Yến Phong Miên đang cho thư vào bao, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Hắn đã chết rồi, bị Tô Tướng quân một đao chém đầu, Thất đệ có biết vì sao Tô Tướng quân giết hắn không?"
Nếu như mọi chuyện Yến Nam Triều nhìn thấy lúc nãy khiến trong lòng hắn ta tràn đầy phiền muộn.
Thì những lời nói của Yến Phong Miên bây giờ như đổ thêm dầu vào lửa.
Đồng tử của hắn ta nhanh chóng giãn ra, tức giận cười nói: "Sao nàng ta dám?! Dù sao Lương An Chí cũng đã theo Tô Tướng quân giết địch, một lão tướng trấn giữ biên cương hơn mười năm, nàng nói giết là giết sao?"