Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 30: Nam thần quá phúc hắc



Hôm nay chỉ có mình Tô Yên đi học.

Cô rời khỏi trường học, bác tài xế thấy trên tay cô ôm một đống đồ vật, vội vàng chạy tới, "Tiểu thư, tôi cầm giúp cô."

"Không cần đâu."

Tươi cười xinh đẹp điềm đạm trên mặt Tô Yên dần dần phai nhạt, tùy ý ném tất cả quà tặng vào trong thùng rác.

"Cái này...tiểu thư..."

Bác tài xế tràn đầy khó hiểu với hành động của Tô Yên, nhìn dáng vẻ của tiểu thư tay ôm quà tặng, hẳn là của các bạn học đưa.

Cô lại vứt hết đi như thế, hình như không được hay cho lắm?

"Đi thôi."

Tô Yên vén sợi tóc vướng trên má qua sau tai, nói với bác tài xế.

"Vâng..."

Bác tài xế có chút bất đắc dĩ, nhưng cho dù Tô Yên quyết định làm gì, người như ông không thể can thiệp vào.

Kỳ thật, so với vị thiếu gia Kỷ gia tâm tình thất thường kia thì ông càng sợ hãi vị tiểu thư luôn luôn cười giống hệt thiên sứ này hơn.

"Tô Yên cậu đứng lại cho tôi!"

Diệp Tiểu An không biết lấy dũng khí từ đâu ra, lúc nhìn thấy Tô Yên vứt quà của những nữ sinh dành tặng cho Kỷ Vô Trần vào trong thùng rác, trong lòng cô ta dâng lên một sự phẫn nộ cực lớn.

Cảm thấy như là lòng tự trọng của mình cũng bị Tô Yên ném xuống chân mà giẫm đạp.

Cô ta xông tới, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, bình tĩnh trừng mắt nhìn Tô Yên, "Tôi thấy hết rồi!"

Diệp Tiểu An nghĩ hình như mình đã bắt được nhược điểm của Tô Yên, khi nói chuyện, sống lưng cũng dựng thẳng, dường như làm như vậy sẽ không còn sợ Tô Yên nữa.

"Hửm, sau đó thì sao?"

Tô Yên cười ngọt ngào, chớp chớp mắt nhìn Diệp Tiểu An, nói: "Bạn học Diệp, hình như cậu luôn không vừa mắt tôi nhỉ, tôi làm gì, không lẽ cần phải hỏi ý kiến của cậu sao?"

"Cậu..."

Diệp Tiểu An cứng họng, cô ta bị nghẹn một chút.

Hít sâu một hơi, trong mắt mang theo luồng tức giận, "Những món quà đó rõ ràng không phải tặng cho cậu, cậu có tư cách gì mà vứt đi?!"

Nói tới đây, Diệp Tiểu An không ngừng đắc ý trong lòng.

Nếu như Kỷ Vô Trần biết được, chắc chắn sẽ cực kỳ ghét Tô Yên nhỉ? Cô gái này rõ ràng là một người tâm cơ, lại luôn giả vờ điềm đạm, dịu dàng, lừa gạt tất cả mọi người!

Chắc Kỷ Vô Trần bị vẻ bề ngoài của cô lừa gạt, đúng vậy, nhất định là như vậy!

"Tôi muốn làm sao thì làm, cậu quản được tôi sao?"

Tô Yên ngáp một cái, rũ mắt nhìn ngón tay của mình, từng ngón từng ngón thon dài, trắng nõn, móng tay mượt mà phấn nộn.

Nghe giọng nói hùng hồn không thèm quan tâm của Tô Yên, trực giác của Diệp Tiểu An cho rằng cô đang mạnh miệng chống đỡ bên ngoài thôi, thật ra trong lòng vẫn là đang run sợ, "Cậu không sợ tôi nói chuyện này cho Kỷ Vô Trần và chủ nhân của những phần quà này biết sao, vạch trần dáng vẻ ngụy trang của cậu?"

Bác tài xế đang đứng một bên, đi cũng không được mà ở cũng không xong.

Có phải ông đã biết được quá nhiều rồi chăng?

Hình như, những món quà đó thật ra không phải của nam sinh đưa cho tiểu thư mà là do các nữ sinh đưa cho thiếu gia Kỷ Vô Trần.

"Hả?..."

Tô Yên nhếch chân mày, rốt cuộc trên mặt cũng có biểu tình khác.

Diệp Tiểu An càng đắc ý, cô ta nhướn chân mày, nghĩ thầm, quả nhiên là bị cô ta đoán trúng rồi, Tô Yên sợ hãi!

Mắt thấy Tô Yên cất bước đi về phía cô, Diệp Tiêu An không nhúc nhích, chờ nghe Tô Yên cầu xin tha thứ, cầu xin cô ta đừng nói cho Kỷ Vô Trần biết sự thật.

Lại thấy Tô Yên giơ tay ôn nhu chải chuốt sợi tóc đang thấm đẫm mồ hôi của mình cho gọn gàng lại, có chút khó hiểu nhấc mi, nhẹ giọng lẩm bẩm chỉ có hai người nghe được, nói: "Bây giờ cậu muốn thế nào? Hoặc là nói, cậu muốn tôi bày ra dáng vẻ nào cậu mới vừa lòng? Xin cậu tha cho tôi?"

Sống lưng Diệp Tiểu An cứng đờ, biểu hiện của Tô Yên nằm ngoài sự phán đoán của cô ta.

"Ha..."

Nhìn biểu tình cứng đờ của Diệp Tiểu An, biểu tình trên mặt của Tô Yên dần dần thay đổi.

Vẻ bất đắc dĩ trên mặt cô từ từ rút đi, thay vào đó ánh mắt lan tràn sự châm chọc, chế giễu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.