Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 31: Nam thần quá phúc hắc



"Sao cậu lại không có chút lo lắng nào?"

Tầm mắt Tô Yên nghiêng nghiêng mà liếc nhìn Diệp Tiểu An.

Giờ khắc này dáng vẻ của Tô Yên tràn đầy sự kiêu ngạo, toàn thân không ngừng tỏa ra một loại khí chất chỉ thuộc về bậc vương giả.

Ngón tay cô vươn ra nâng cằm Diệp Tiểu An, nháy mắt xiết chặt, không chút để ý mà ghé gần vào tai cô ta nói: "Cậu muốn thì cứ việc đi nói cho mọi người biết đi, nếu như cậu nghĩ rằng sẽ có người tin lời cậu."

Diệp Tiểu An nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy, "Cậu đừng có mà đắc ý.... tôi thật sự sẽ tố cáo cậu!"

"Được, vậy cậu cứ việc đi đi."

Tô Yên không thèm quan tâm, mí mắt buông xuống.

"Từ khi mỗi người được sinh ra, đã có vị trí định sẵn thuộc về mình."

Tô Yên ngước mắt, lúm đồng tiền nở như hoa, "Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, vị trí của cậu, chỉ thích hợp làm tốt bổn phận người qua đường, cố gắng hết sức mờ nhạt trong suốt mà thôi, nếu không, kết cục chắc chắn sẽ là vạn kiếp bất phục đấy~~"

Đầu lưỡi đỏ tươi của cô, khẽ liếm liếm vành môi, quay đầu vỗ vỗ nhẹ vào cánh tay Diệp Tiểu An.

Bác tài xế nhìn thấy cô đã quay trở lại, lập tức cung kính cúi đầu, kéo cửa xe ra giúp cô.

Chiếc siêu xe đen bóng, là một chiếc xe mà Diệp Tiểu An không biết đến nhãn hiệu, phóng nhanh như tên bắn, chạy xẹt qua bên người cô ta.

Khói xe phả mịt mù lên cô ta.

Diệp Tiểu An cúi đầu, nước mắt rơi xuống.

"Tô Yên!"

Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đến nhân viên môi trường đang ở ngoài cổng trường, đổ thùng rác có chứa những món quà lên xe, sau đó thả lại thùng rác về chỗ cũ.

Trái tim cô ta nhảy dựng, nhanh chóng vọt qua. "Chờ một chút!!!"

"Cô bé này, cháu sao vậy? Muốn vứt rác sao?"

Những nhân viên môi trường kia hoảng sợ, vội vàng ngăn cô ta lại.

Diệp Tiểu An không nói lời nào, rơi lệ không ngừng, nhón chân cố gắng nhìn vào bên trong xe rác.

Một mùi hết sức tanh tưởi, trực tiếp xông vào trong mũi cô ta, hôi đến nỗi làm cho cô ta nôn khan vài tiếng.

Nhân viên môi trường dùng ánh mắt như kiểu đang nhìn một bệnh nhân tâm thần nhìn vào Diệp Tiểu An, nói: "Cô bé, cháu còn tìm nữa không? Nếu không tìm nữa tôi có thể đi rồi chứ?"

Móng tay Diệp Tiểu An hằn sâu trong lòng bàn tay, mỗi vết đều đang rỉ máu, nhưng cô ta như lại không cảm nhận được.

Mà những món quà bị Tô Yên vứt đi, đã sớm nằm lẫn lộn bên trong xe rác, dính không biết bao nhiêu thứ ghê tởm trên bề mặt.

Đầu ngón tay của Diệp Tiểu An khẽ nhúc nhích, cuối cùng vô lực gục đầu xuống.

Trong đầu cô ta không ngừng vang lên những lời nói chất chứa sự khinh miệt của Tô Yên.

"Ý đồ đụng vào thứ vốn không thuộc về mình, sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục đấy~"

Thật sự sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục sao?

Thế nhưng, cô ta thật sự rất thích, rất thích người kia, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh liền bắt đầu thích rồi.

Cho dù là...

Có thể anh cũng không còn nhớ cô ta là ai nữa rồi.

Nhân viên môi trường lắc đầu, đến bên xe leo lên lái xe rời đi.

...

Lúc Tô Yên về đến nhà, cả tòa biệt thự đều rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Hùng Bội Lan và Kỷ Thành đều không có ở nhà.

Cũng không thấy bóng dáng của người hầu đâu.

Đồ vật trong phòng khách bị làm cho rối tinh rối mù, có thể thấy được khi cô không có ở nhà, Kỷ Vô Trần lại nổi giận.

"Hừ...Tính tình càng ngày càng xấu..."

Trong vòng bạn bè của Tô Yên, bọn họ đều nói Tô Yên rất xấu xa.

Nhưng cô xấu không phải ở vẻ bề ngoài mà là sâu bên trong tâm hồn.

Không chỉ dừng lại ở đó, trong mắt tất cả các vị trưởng bối, bọn họ đều lấy cô làm tiêu chuẩn mà yêu cầu dạy bảo những đứa nhỏ của mình. Bởi vì, Tô Yên thật sự là quá ưu tú, cho dù cô có ở trong trường, hoàn toàn giống như đùa giỡn nhân sinh vậy. Các trưởng bối cũng mắt nhắm mắt mở, giả vờ như không biết, bởi vì cô biết chừng mực, sẽ không làm ảnh hưởng tới bản thân.

Nếu đã như vậy, tội gì cô không chơi?

Thật sự mà nói nếu nhờ vào gia thế, địa vị của Tô gia thì quả thực Tô Yên có năng lực tùy hứng làm bậy, hoành hành ngang ngược.

Bởi lẽ cô là đứa con gái duy nhất của Tô gia, chỉ nhờ vào mớ tài sản mà cha mẹ cô đã để lại cho cô thì cũng đủ để cô không cần phải phiền não về vấn đề tiền bạc trong tương lai, có cho cô ăn chơi xa hoa tới mấy đời cũng không xài hết được chừng đó tiền.

Đám bạn cùng lứa với cô, đều cam tâm tình nguyện phục tùng cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.