Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 34: Nam thần quá phúc hắc



Trong nhà nhất thời yên tĩnh.

Ráng màu (*) chiếu vào nửa bên nhà, độ ấm vừa phải, còn ở trong phạm vi Kỷ Vô Trần có thể thừa nhận.

(*)Ráng màu: hiện tượng ánh sáng mặt trời lúc mọc hay lặn phản chiếu vào các đám mây, làm cho một khoảng trời sáng rực, nhuộm màu vàng đỏ hay hồng sẫm.

Nhưng cũng chỉ một lát.

Bởi vì Tô Yên nhìn thấy gương mặt Kỷ Vô Trần vốn dĩ mang theo vết thương, lại bắt đầu đỏ ửng lên.

Cô tùy tay ấn điều khiển từ xa, rèm cửa dày nặng chậm rãi khép lại.

Đuổi hết chỗ ráng màu ít ỏi ra ngoài.

Trong phòng có chút tối, một giây kia, tầm mắt hai người không tiếng động đối diện.

Không rõ ai ra tay trước, chờ phản ứng lại, sống lưng Tô Yên đã kề sát cửa sổ, chân dài của nam sinh hơi gập lên, lưng cong xuống, tay áp gáy cô, cắn chặt môi cô.

Mùi máu tươi lan ra giữa môi hai người.

Hệ thống 04 trong không gian, đối với sự phát triển đột ngột này, lần đầu tiên cảm giác có chút mờ mịt.

Rõ ràng độ hảo cảm của mảnh vụn linh hồn đối với ký chủ đại nhân vẫn dừng ở vị trí 0 như cũ. Lại bỗng nhiên làm vậy với ký chủ đại nhân, việc này không hợp lý so với tính cách của anh.

Kỷ Vô Trần anh——

Cưỡng hôn Tô Yên.

Dưới tình huống lý trí vẫn thanh tỉnh.

Tô Yên hơi ngẩn ra, sau đó phản kích lại không chút yếu thế.

Răng môi cọ xát, thân thể nhỏ xinh của cô bị nhốt giữa hai tay của anh.

Khí thế ngang với Kỷ Vô Trần, mặt mày nhiễm một chút mị hoặc, con ngươi sương mù sáng tỏ, mơ hồ lộ ra vài phần tà khí.

Bề ngoài thuần khiết giống thiên sứ, nhưng thực chất nội tâm đã sớm bị ma quỷ ăn mòn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí trong phòng ngủ không những không thêm phần kiều diễm, ngược lại còn ngập tràn mùi thuốc súng.

Hai người giống như dã thú, ai cũng không chịu cúi đầu.

Cho đến khi ——

Ánh đèn trong phòng ngủ "tách" một tiếng bị thắp sáng.

Giọng nói Kỷ Thành chứa đầy phẫn nộ, vang vọng trong phòng ngủ.

"Chúng mày đang làm gì?!"

Tô Yên thả lỏng thân thể, lông mi cong vút nhấc lên.

Kỷ Vô Trần cảm thấy trên má, phảng phất có lông chim xẹt qua.

Sau đó, anh liền đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tô Yên.

Kỷ Vô Trần bất động thanh sắc đứng thẳng, nhìn chăm chú cánh môi bị hôn càng thêm đỏ thắm, hơi chút sưng đỏ của Tô Yên, biểu cảm đen tối.

Hai người không sợ gì cả, càng thêm chọc giận Kỷ Thành.

Ngay cả Hùng Bội Lan, nghe được động tĩnh cũng vội vàng chạy tới.

Tuy rằng không nhìn thấy hình ảnh con riêng trên danh nghĩa đè con gái ruột của bà ta ra hôn.

Nhưng nhìn tư thế hai người vẫn chưa tách ra, cũng có thể tưởng tượng bọn họ đã xảy ra chuyện gì trong phòng.

Hùng Bội Lan không cảm thấy tức giận, trong mắt ngược lại nhanh chóng xẹt qua một tia vui mừng.

Bà ta thật sự không nghĩ tới, đứa con gái chỉ biết cúi đầu, yếu đuối bất kham của bà ta, cư nhiên lại có bản lĩnh lớn như vậy!

"Kỷ Vô Trần! Ba đang nói chuyện với mày! Hai đứa chúng mày vừa làm cái gì?!"

Hùng Bội Lan giật mình một cái, vội vàng che giấu tất cả vui sướng trên mặt.

Kỷ Vô Trần nghiêng mắt, cười lạnh một tiếng.

"Giống như ba nhìn thấy."

"Khốn nạn!!"

Kỷ Thành đột nhiên che ngực, mặt đầy vẻ không thể tin. Ông ta nhìn Kỷ Vô Trần, lại nhìn Tô Yên.

Trong cảm nhận của ông ta, ấn tượng về đứa con gái kia vẫn luôn không tồi, chỉ hay rũ đầu, không nói một lời.

Tất nhiên ông ta cho rằng, tất cả những việc này đều là Tô Yên sai.

Nếu không, với tính cách của Kỷ Vô Trần, sao nó lại coi trọng một đứa con gái bình phàm đến nỗi ném vào biển người không tìm thấy kia?

"Hai đứa chúng mày cút ra đây cho ba!"

Kỷ Thành hít sâu một hơi, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Tô Yên, xoay người nhanh chóng rời đi.

"Ây da chồng à, anh bớt giận ——"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.